Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45
Én lầu Vương Tạ thuở nào,
Bên cầu Chu Tước (ở gần ngõ Ô Y), cỏ dại đầy hoa.
“Cựuthìvương tạ đường tiền yến, phi nhật tầm thường bách tính gia.”*
Nhìn biểu tình Trương Thị Ngọc ngây ngốc nhìn về hướng hành cung, trong lòng Xảo Nhi cũng hiểu.
mộtlần gặp gỡ, bánh ngọt vào rượu trái cây đến, sau khi ăn xongthìmơ mơ hồ hồ, đến khi tỉnh lạithìthấy mình quần áo xốc xếch nằm trong ngực củahắn, phía dưới cảm thấykhôngbình thường, nhưng vì là khuê nữkhôngcó kinh nghiệm, lạiđanglúc cùng Ngô lang tình nồng ý mật, mặt đỏ tới tận mang tai, nên cũngkhôngthể vứt bỏ thể diện hỏi xemhắnđãlàm gì. Chẳng qua là sau khi trở về, nàng ngã xuống giường ngủ hơn nửa ngày, hai ngày sau đó cũngkhôngcó tinh thần.
Dịch Thơ:
Thái phó khép hờ mắt, lười biếngnói: “Thánh Thượng có tính toán gìkhông?”
(*) Ngõ Ô Y:tên đất, ở huyện Giang Ninh ( nam Kinh ngày nay). Ðời Tấn, Vương Ðạo, Tạ An ở đây: con cháu của hai vọng tộc này đều mặc áo đen, nên miền này gọi là Ô Y hạng ( ngõ áo đen)
Tác giả:
Gia quyến Thượng phủkhôngdám quấy nhiễu thánh giá, kìm nén nước mắt, ngay cả hỏi cũngkhôngdám hỏi, chỉ lén lấy hai cái bình đựng tro cốt rồi quay trở lại kinh thành. trước
Vốn Thái phó hỏa khí đầy mình, nhưng khi nhìn Long Châu tử lại giả vờ ra dáng nghiêm túc, chịu khó đọc sách,thìgiận đến mức lỗ mũi cũng thở ra khói xanh.
Thái phó híp mắt phượng đánh giá nàng hồi lâu, mới gõ buồng xe ngựamộtcái, thị vệ thấy Thái phó ra hiệu liền vội vàng đánh xe ngựa xuống núi.
Ở thôn Hoa Khê khi thấy nàng đối đáp trôi chảy từng câu của tên vương tử Hung Nô kia,hắnđãbiết, ngoài miệng con nhóc này đúng là bôi mật, mở miệng liền đùa bỡn nam nhân đến mức vỗ tay khen ngợi, thân mình gầy teo nhonhỏnhưng lá ganthìrất lớn! Nàngthậtsựnghĩ rằnghiệntại mìnhđangmê luyến nàng, liền bắt đầu tùy ý làm bậy?
Lúc nãy nghe Thái phónói“khôngsạchsẽ”, nàng mới hiểu ra, thầm nghĩ sau này trước mặt ma ma phảinóichuyện cẩn thận, miệng của nữ tướng quân xem rakhôngđược kín lắm.
“Trẫm thấy mấy ngày Gia tế này Thái phóthậtsựrất chăm chỉ, nhưng hình như cũng rất mệt mỏi.”
Người nam nhânđangchẻ củi trong viện kia là Trương Thị Ngọcđãlâukhônggặp, lúc nàyđanglà giữa trưa, trong phòng bếp khói lượn lờ, hẳn làđangnấu cơm, từ cây cầunhỏtrong thôn thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà gáy c·h·ó sủa, bốn phía xung quanah nhà là những bờ ruộng dọc ngang đan xen với những cánh đồng phì nhiêu, đây làmộtcảnh tượng vô cùng thanh bình vui vẻ.
Tin tức tang lễ của Vân phi được gấp rút chuẩn bị, ban đêm Thượng Ngưng Hiênđidu thuyền bị rơi xuống nước, ngay ngày hôm sauđãđược truyềnđikhắp hành cung. Huynh muội hai người cung qua đờimộtngày, chuyện trùng hợp như vậy nhất thời khiến lòng người khác cảm thấy hoang mang.
Sợ mình dưới cơn thịnh nộthậtsựsẽb*p ch*t con nhóc miệng đầy dối trá này, Thái phó đại nhân thô lỗ đẩy bé con bên người ra, nhấc mành nhảy xuống khỏi xe ngựa, xoay người lên ngựa.
Niếp Thanh Lân cảm thấy mấy ngày nay Thái phó kìm nénkhôngbiết bao nhiêu cơn giận, trong xe ngựa chật hẹp phun hết ra,thậtsựlàm cho mìnhkhôngcó chỗ trốn tránh, chỉ có thể nhích nhích đến bên cạnh Thái phó,nóimộtcâu khen ngợi:
Hôm nay Thái phókhôngphải buồn lòng vì vấn đề ăn cơm của Long Châu tử, trước đây mỗi lần thấy món nào dễ ăn liền ănkhôngngừng, nhưng những thứ đó đềukhôngbổ dưỡng gì, hiếm khi nào như hôm naykhôngcần phảinóinhiều, vui vẻ ăn thịt nướng, trong lòng Thái phó cảm thấy rất vui vẻ, ngọ thiện còn chưa kết thúc liền sai Nguyễn công công khen thưởng cho đầu bếp nấu ngọ thiện ngày hôm nay.
Nhưng cuối cùng kết quả là, những nữ tử hâm mộ sẵn sàng nâng khăn sửa tráp hầu hạhắn, nhưng khi từ trong miệng Hoàng đếnóira lại làsựkhinh bỉ.thậtsựlà làm Thái phó đại nhân đẹp trai xuất chúng tài năng nhất nước này nổ tim nổ phổi, giận đến run cả người.
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Phi nhập tầm thường bách tính gia.
“Thái phó tài năng vĩ đại, trẫm biếttrênthế gian nàykhôngcómộtnữ tử nào xứng đáng để độc chiếm Thái phó. Nhưng nhìn khuôn mặtanhtuấn của Thái phómộtthời gian dài, tâm tình sảng khoáikhôngthể kìm nén, lòng đố kỵ lại nổi lên, về sau chỉ sợ nếukhôngđược Thái phó ân sủng nữa, chỉ có thể làm bạn với ánh đèn, đọc hàng ngàn lần ‘kinh Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật’ mới có thể triệt tiêu vọng niệm, chặt đứt phiền não. Nhưng chỉ sợmộtquyển kinh thư đókhôngđủ, hay là... lại tăng thêmmộtquyển ‘Ma Ha Tâm Kinh’ đuổi ma chướng trong lòngđi...”
烏衣巷
Thái phó nghe những lời ấy, trầm ngâm hồi lâu, trong mắt có tia sáng khó có thể che giấu: Rất thú vị!
An Xảo Nhi đau lòng nhìn thân thể còn chưa khỏi hẳn của Trương Thị Ngọcnói: “Đều tại ta liên lụy ngươi, nếukhôngphải do nghiệt chủng trong bụng này, ngươi cũngkhôngphải lo lắng cho ta, ở lại chỗ này...”
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã của Thái phó, Niếp Thanh Lân tận dụng cơ hội tranh thủnóitới tiền đồ của mình: “Thái phó... trời rất nóng, quần áo mặc càng ngày càng ít. Ái khanh lại ép buộc trẫm ăn những thứ kia đến căng bụng, chỉ sợ khi trẫm ngồitrênlong ỷsẽkhôngche giấu nổi nữa,khôngbiết ái khanh có thể...”
nóixong trẫm cũngmộtthân mồ hôi lạnh, chạy nhanh trở về lật sách ra xem, mới pháthiệnmìnhđãphạm vào điều thứ bảy ‘Miệngnóinhiều’, nếuđãgả cho vị hôn phu, chắcđãbị đánh đến mức hai má sưng lên. May mà Thái phó rộng lượng,khôngso đo với đứa trẻ như trẫm...”
Chương 45
Biết ban ngày Hoàng thượng làm việc ở dưới ruộng, thân thể nhất định là rất mệt mỏi, nên Ngự thiện phòng ở hành cung đều tỉ mỉ chuẩn bị mỗi ngàymộtloại nước uống khác nhau. Nhóm đầu bếp trong Ngự Thiện phòngđãđược Nguyễn công công tận tâm chỉ bảo,nóiThái phó và Hoàng thượng thường dùng bữa cùng nhau, nếu việc ăn uống của Hoàng thượng bị chậm trễ, chính là chậm trễ việc ăn uống của Thái phó,thìnên cẩn thận cái cổtrênđầu, chính vì thế nhóm ngự trù lau mồ hôi lạnh, ghi nhớ kỹ những món Hoàng đếyêuthích trong lòng, ngoài ra còn phải biết kết hợp những thứ Hoàng đếyêuthích, vì thế hằng ngày nhóm người đều phải tập trungmộtchỗ tính toán nghiên cứu kỹ càng, sau đó mới quyết định món ăn.
“khôngbiết Thái phó muốn dẫn trẫmđiđâu?” Khi ngồi ởtrênxe ngựa, Niếp Thanh Lân hỏi. Nhưng Thái phó hai ngày nay tính tình lại bắt đầu quái gở vẫn nhắm mắt dưỡng thần,khôngtrả lời.
Đáng tiếc bốn phía hành cung canh gác nghiêm ngặt, người trong phạm vi trăm dặm cũngkhôngthể đến gần.
Mỗi tiếngnóicử động của Hoàng thượng, mỗi ngày Đan ma ma cũng đều phải bẩm báo chi tiết lại cho Thái phó. Đan ma ma là ngườikhôngbao giờnóidối, cho nên từ đầu đến đuôi cái chuyện “nam tửkhôngsạchsẽ” tất nhiênsẽđược truyền đến tai Thái phó. Ngày ấy, sau khi Đan ma ma rời khỏi thư phòng, Thái phó đại nhân tức giận đến mức hất tung cái bàn, tấu chương nghiên mực rơi đầy đất!
Tâm tình hai người trong nông viện phiền muộn, còn tâm tình của đôi nam nữ trong xe ngựathìkhí lạnh tràn lan,khôngainóicâu gì.
Từ đó về sau, mỗi lầnhắnhẹn mình, trong tâm tồn tại cố kỵ nênkhôngđi... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng tốt,hắnmuốn nhìn xem trong lòng tiểu Hoàng đế này cái người thanh cao sạchsẽhiệnđangở chỗ nào?
Bản dịch: Ngô Văn Phú
Niếp Thanh Lân nghe xong hơi trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ rất gần đỉnh đầu mình, thầm nghĩ: Trời ạ, nữ tử nào có thể chống đỡ đượcsựthay đổi như vậy của Thái phó?mộtkhi ôn nhu, giống nhưmộtthư sinh dịu dàng săn sóc, cũng khó trách tại sao Thượng Vân Sơ lạiyêungười này đến phát cuồng như vậy. Chẳng quakhôngbiết là lúc Thái phó và Vân phi kia tình cảm mặn nồng, có chính miệng được thưởng thức “Giọt mồ hôi rơi vì trồng lúa” của Thái phó haykhông?
Lưu Vũ Tích
Cuộc sống điền viên cũng rất tốt, nhưng Niếp Thanh Lân nàngkhôngcó phúc phận được hưởng, mặc dù ánh đèn nơi cửa Phật trong trẻo lạnh lùng, nhưng tâm lại thoải mái tự do, cũngkhôngquá khổ sở. Nàngnóixong hơi giương mắt nhìn về phía Thái phó, lại pháthiệnThái phóđãnhắm hai mắt lại, sắc mặtkhônghề thay đổi, giống nhưđãngủ thiếpđi...
“Nếu Thái phó thương tình buông tha, trẫm nguyện tìmmộtcái miếu hoangtrênnúi cao, tự nguyện xuống tóc, vứt bỏ gia tính tục danh, cắt đứt ràng buộc hồng trần, tự nguyện làm bạn với ánh đèn Phật, cầu phúc cho Thái phó...”
Đâu tiên Niếp Thanh Lân nghi hoặc khó hiểu, nhưng đến khi nhìn kĩ, trái tìm đột nhiên bắt đầu đập lỗimộtnhịp.
Ví dụ như mấy món ngọ thiện hôm này, đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Vì Hoàng thượng và Thái phó đều thích ăn ngọt, nên món khai vị làmộtbát hoa quả trộn, dưa ngọt được ngự thiện phòng dùng muỗn bạc để khoét ra sau đó dùng tămnhỏđể bỏ hạt, xếp thành hình bông hoa nở rộ, lótmộtlớp lá sen trắng trong bát, rồi rắcmộttầng đường phèn mịn lêntrên, viết tên “Sương giáng Hồng Liên”.
Chắc là Thái phó cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu sau này mình được cưng chiều sinh kiêu, cũng muốn có danh phận giúp Thái phó sanh con dưỡng cái giống như thê thiếp trong phủ, chỉ sợ lúc đó Thái phó nhất địnhsẽkhôngđồng ý.
Niếp Thanh Lân! Ngươi cũngthậtto gan, dámnóinhư vậy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ngõ Ô Y
Bay giờ lưu lạc bay vào nhà dân
Bọn họđiđến thôn cách hành cungkhôngxa, thôn đó ở ngay vùng lân cận, ngồitrênxe ngựađiquamộtsườn núi là đến.
Mọi người thườngnóingười trong giang hồ thân bất do kỷ, nhưng ở trong thâm cung này còn nguy hiểm gấp trăm lần so với giang hồ.hiệngiờ Thái phó giúp mình che giấu thân phận nữ nhi, nếu nhưmộtkhi bị những người có dã tâm biết được, lan truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ ngay cả Ngô các lão trung thành cũngsẽchủ động dâng tấu, đề nghị Thái phó xử tử mình, bình ổn những gièm pha về hoàng thất Đại Ngụy, đến lúc đó Thái phósẽlàm như thế nào? Chỉ cần cân nhắc suy tính đến cái lợi và hại của mọi ngườithìsẽđưa ra được quyết định chính xác phảikhông?
Còn đây là luân hồi mãi mãikhôngthay đổi, thế tộc hiển hách lừng lẫy rồi cũngsẽcómộtngày suy tàn, còn nếukhôngngoan ngoãn thuận theo thiên mệnh hưng suy, chủ động lui ra xa, tự mình đưa rayêucầu xuất gia, chính là giúp Thái phó tránh khỏi lúng túng, sau này khihắncó nữ tửhắnthậtlòngyêu,khôngphải lúng túng khơi lại chuyện cũ.
Niếp Thanh Lân nhìn miếng thịt đầy mỡ kia liền khẽ nhíu mày, nhưng đến khi cắn thửmộtmiếng mới pháthiệnmiếng thịt kia được tẩm ướp nước sốt đậm đà, chậm rãi chảy dọc theo đầu lưỡi, hóa giải vị tanh nồng của thịt dê, ăn rất ngon.khôngkhỏi ăn nhiều thêm mấy miếng.
Nhất thời, Xảo Nhi thở dàimộthơi, trong lòng chua xót khó có thểnóinên lời.
“Đừng chỉ mải ăn dưa ngọt như vậy, ăn nhiều thịt dê mới tốt.”
Niếp Thanh Lân thở dài, biết rằng mìnhkhôngcó khả năng khuyên Thái phó để cho mình thoái vị, cho dù là vào Phật đường, đem ngày đơn độc làm bạn với ánh đèn cũng tốt hơn là ở trong thâm cung gian nan sống lay lắt qua ngày.
khôngcần biết đồng mưu sau lưng Thượng Ngưng Hiên là ai, tâm kế của người đó chắc chắn là cao minh hơn Thượng đại nhân rất nhiều, đối với những con cờ hạ thủkhôngchút lưu tình, nhưng như vậy mới xứng làm đối thủ của Vệ Lãnh Hầuhắn!
hắnxoay ngườinóivới Xảo Nhi: “Xảo Nhi tỷ, thân người tỷkhôngtiện,khôngcần phải ra đây,mộtlúc nữa tasẽnhờ thím Trương cạnh nhà nấu chút đồ ăn ngon cho tỷ.”
朱雀橋邊野草花
“Vớ vẩn!”
Các món chínhthìrất đơn giản, chỉ cómộtđĩa đùi dê nướng, nhưng những con dê đen đó quanh năm uống ôn tuyền ăn cỏ xanh màu mỡ, bởi vìmộtnăm chưa đẻ dê con nên thịt rất ngon, hơn nữa trước khi được đưađinướngđãđược ướp nước sốt, lại dùng băng để bảo quản thịt, đóng kín nước sốt nhét vào sâu trong miếng thịt, đến khi đùi dê được nướng xong,khôngcần dùng nước chấm mà trực tiếp ăn, mặt ngoài giòn còn thịt bên trongthìngon vô cùng.
Thấy mẹ con Xảo Nhi mạnh khỏe, Trương đại ca cũng... sắp làm phụ thân, tâm Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng buông lỏng.khôngbiết vì sao Thái phó lại nghĩ đến chuyện vừa rồi?
Sau khi kết thúc Giao tế, Thái phókhôngvội vã hồi cung, đột nhiên đưa ra ý kiến cải trang vi hành.
Mọi người đềunóiVệ Lãnh Hầuhắntâm địa cứng rắn lạnh lùng, lạikhôngbiết rằng bé con ngồitrênngai vàng mềm mại kia mới là người có tâm địa cứng rắn lạnh lùng hơn ai hết. Uổng phí nhưng ân sủng chiều chuộng thời gian quahắnđối với nàng, nhưngkhônghề khiến nữ tử c·h·ế·t tiệt kia cảm độngmộtchút nào.khônghề nghĩ đến việc làm thế nào để báo đáp ân tình của mình, lại có ý định cắt đứt mối liên hệ với hồng trần...
Khi Niếp Thanh Lân nghe tin tức này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Chuyện xảy ra trong phòng tắm ngày hôm qua đến sau này nàng mới được biết, đại khái là chuyện đó có liên quan đến huynh muội Thượng Ngưng Hiên... Nếu người tắm lúc đó là mình... chỉ sợ thân phận nữ nhisẽbị bại lộ.
Niếp Thanh Lân vốn nghĩ rằng ý nghĩ biết tiến biết thối, biết thân biết phận của mình, tự hạ thấp thân phận lui về ởẩncó thể làm cho Thái phó động lòng trắcẩn, lạikhôngbiết rằng trong lòng Thái phóđanggiả vờ ngủ say kiađangcuồng phong dữ dội.
thậtra những lời tiểu Hoàng đếnóirất có lý. Đáng tiếc tuổi nàng vẫn cònnhỏ, lại quên mất cơn ghen của nam nhân. Nay Thái phó đại nhânđãvướng vào lưới tình, đầu óckhôngcòn tỉnh táo nữa, oán hận ngồi nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân xinh đẹp cảmộtbuổi chiều,mộtmặt muốn b*p ch*t tươi nàng ngay trong giấc mộng, mặt khác lại bắt đầu tìm cách nên làm cách nào để cắt đứt tuyệt đối ý nghĩ cuồng dại đó của nàng.
“Lúc này Hoàng thượng ở trong cung sống c·h·ế·t chưarõ, nếu tỷ chếtđi,trênđời này còn ai lo lắng cho ngài ấy!”mộtcâunóiđãthức tỉnh Xảo Nhi, vì tiểu chủ nhân nên giữ lại mạng này.
Dịch Nghĩa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lẳng lặng nhìnmộtlát, Niếp Thanh Lân liền thu đầu vào, cườinói: “Thái phó, hay là chúng ta nhanhđithôi, nếukhôngXảo nhi nhìn thấy ngàisẽsợ đến mức động thai khí.”
Trong ngõ Ô Y mặt trời xế bóng
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết, Thái phóyêuthích chính là vẻ bề ngoài xinh đẹp trẻ tuổi của mình, nếukhôngđúng với ý củahắn, chỉ sợ bản thân mình rất khó trở ra, tuy trong lòngkhôngtình nguyện nương nhờ nam tửâmlãnh này, nhưngđangở trong nhà tù vô hình, bắt buộc chỉ có thể tiếp cận kết mối nhân duyên ngắn ngủi với Thái phó.
Đúng lúc này, màn cửa tiểu viện hơi lay động,mộtphụ nhân mặc thanh sam làm bằng vải thô từ trong phòngđira, nhìn thấy Trương Thị Ngọc đầu đầy mồ hôi, lền cười lấy khăn tay lau mồ hôi chohắn.
thìra trong mắt Trương Thái ýđãsớm có người trong lòng, mình vàhắnsố khổ giống như nhau,yêungườikhôngnênyêu...
Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi dậy. Dựa vào thùng xe, xuất thần nhìn phong cảnh đường núi hai bên
Trước đây khi Thái phó hành quân đánh giặc, rất thích thịt nướng. Nhìn đĩa đùi dê nướng được bê lên,khôngcần cung nữ bên cạnh hầu hạ cắt thịt, mà tự mình dùng dao bạc và dĩa sắt động tác lưu loát cắt từng miếng thịt dê, bỏ vào trong bát của Niếp Thanh Lân.
Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước,
Niếp Thanh Lân buông sách vở, chậm rãiđiđến bên cạnh Thái phó,nhỏgiọngnói: “Hôm đónóichuyện với Đan ma ma chỉ là lỡ lời, trẫm sợ những cung nữ kia ngày thường chăm chỉ làm việc quásẽcảm thấy mệt mỏi, liền khuyên nhủ các nàng vài câu, chứkhôngphải có ýnóibậy về chuyện nhà của Thái phó, giống như lờinóimê sảng bị gió cuốnđi,khôngbiết làm sao lại đến bay đến chỗ Thái phó.
Đợi đến khi bé con trong lòng phát ra tiếng thở dài đều đều, Thái phó mới chậm rãi mở đôi mắt phượng vô cùng thanh tỉnh ra. Nhìn thấy bé conđangngủ say, hai má trắng hồng mịn màng giống như đóa hoa xinh đẹp.
舊時王謝堂前燕 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó lạikhôngnhận ra rằng, mình giống như trâu bò cày cấy hai ngàytrênruộng, cũng chỉ để dành được nụ cười của mỹ nhân. Đáng tiếc lần khổ tâm này lại làm nông thần cảm động, chứkhônghề khiến bé con trong lòng cảm động.
Ban đầu bọn họ chọn nơi này, cũng là vì nơi này ngay gần hành cung, chờ đến lúc hoàng thượng đến Giao tế,khôngbiết có cơ hội nhìn gặp mặt Hoàng thượngmộtlần haykhông.
Thái phó ở bên cạnh lạnh lùng nhìn thần sắc của tiểu Hoàng đế, cho dù nàng cố gắng che dấu nhưng cũngkhôngthể dấu được ánh mắt chợt lóe lên vừa rồi.hắncũngđangcố gắng kiềm chế, nhịnkhôngxông xuống khỏi xe ngựa chặt đứt tên c·h·ó máđanghấp dẫn ánh mắt Long Châu.
Nhưng lờinóicũngđãđến tai Thái phó, muốn sửa cũng có chút khó khăn. Liền im lặng cuộn mình trong góc xe ngựa, rút từtrêngiá sách làm bằng gỗ quyển ‘nữ giới’, nhu thuậnâmthầm ngồi đọc.
Chẳng qua là Binh bộ có biến, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng...
Nhưng tận đến khi mình và Trương lang ra khỏi cung, Trương Thị Ngọc thấy nàng suốt ngày mệt mỏi,khôngcó tinh thần gì, liền bắt mạch cho nàngthìpháthiệnnàngđãmang thai ba tháng.
Việc ăn uống trong hành cung, so với trong kinh thành còn đa dạng phong phú hơn, dù sao nơi này cũng là địa phương trồng dưa và trái cây, bởi vì ở đâymộtnăm bốn mùa đều là đông ấm hạ mát, dưới lòng đất còn có suối phun, vùng lân cận đất đai màu mỡ, thời gian phát triển của dưa và trái cây ngắn hơn rất nhiều so với các địa phương khác, mặc dù là mùa xuân, nhưng lại có quả ô mai tươi và dưa ngọt, ngày nào cũng ăn nhưngkhônghề thấy chán.
飛入尋常百姓家
Thái phó đại nhân tức giận đến mức khuôn mặtanhtuấn vặn vẹo! Nếu bây giờ cònkhôngnghe ra nịnh bợ qua loa của con nhóckhôngcó lương tâm nàythìmình thựcsựlà bị sắc đẹp mê muội đầu óc rồi!
Niếp Thanh Lânnhẹnhàng chuyển mình, ngoan ngoãn bị Thái phó ôm vào trong ngực, tựa vào cửa sổ với làn lụa mỏng phất phơ trong gió,thìthầmnóinhỏ.
Mặc dù Vệ Lãnh Hầu hơi lớn tuổimộtchút, nhưng trong cuộc đời cũng chưa từng chủ độngđitìm nữ tử mua vui, trước kia lúc nhìn thấy thuộc hạ dùng mọi biện pháp để khiến nữ nhân của mình vui vẻ, trong lòng Thái phó luôn cảm thấy khinh thường: Đường đường là nam nhi, tâm tưkhôngđặt lên chínhsự, lại giống như những đứa trẻ, vắt óc suy nghĩ để lấy lòng những nữ tử ngu ngốc,thậtsựlà buồn cười và vô cùng hoang đường!
Ô Y ngõ cũ nằm trong nắng chiều
Nhưng cảnh trong mơ quá ngắn, còn chưa kịp bắt đầuthìđãtỉnh lại, mở mắt ra, lại phải tiếp tục vực lại tinh thần chịu đựng những tháng ngày thấp thỏm...
Trước khi rời cung, thấy kinh nguyệt của mình còn chưa đến, chỉ nghĩ là do lo lắng việc Hoàng thượng mất tích nên mới bị chậm.
Lúc này An Xảo Nhi mới hiểu rằng,thìra lần hẹn hò kia, Ngô Khuêđãdùng thủ đoạn hạ mê dược khiến tâm trí nàng mơ hồ rồi phá hủysựtrong sạch của nàng, nhưngkhôngmay lại để chính nam tử mình ngưỡng mộ bắt mạch, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ, tức giận muốn nhảy giếng tự sát. Cuối cùng nhờ Trương Thị Ngọc kéo lê thân thể b*nh h**n giữ nàng lại.
Hai người giống như lần tuần tra đến thôn lưu dân lần trước, cải trang thành công tử nhà giàu len lén lên xe ngựa phía sau hành cung.
Sau khi dẫn nàng hồi cung, mình cũng hy vọng nàng có thể học đượcmộtchút dịu dàng thục đức nữ tử nên có, nênđãmang sách đến để cho nàng tìm tòi nghiên cứu. Nhưng bây giờ xem ra, quyển ‘nữ giới’ kia coi như là được nhét vào trong bụng c·h·ó rồi!
Làm bạn với ánh đèn nơi cửa Phật? Hay là muốn thắp hương tiếc nuối đoạn tình cảm chưa kịp nở rộ kia? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ tới việc tiểu Thái y kia cưới cung nữ? Chả lẽ chỉ vài ngày ở thôn vắng, giả làm vợ chồng lại nảy sinh tình cảmthật!
Thái phó cũngkhôngxuống xe ngựa, chỉ vén mành lên, để cho Niếp Thanh Lân nhìn thấymộtgia đình ở dưới chân núi.
Trương Thị Ngọc thấy nàngnóinhư vậy, vội vàngnói: “Trẻ con là vô tội, tỷ tỷ đừngnóinhư vậy,sẽlàm tổn thương đứa bé trong bụng.”
Thái phókhôngbiết những suy nghĩ ai oán trong lòng Long Châu tử, thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng trợn lên, chỉ nghĩ là ý định của mìnhđãlàm Long Châu tử cảm động, tinh thần bỗng trở nên sảng khoái, cảm thấy hai ngày lao động vất vả cũngkhônguổng phí.
Hôm nay tư thế trồng trọt khai hoang củahắnoai hùng hơn tên dáng vẻ bổ củi của Thái y ngốc nghếch kiakhôngbiết bao nhiêu lần, nhưng tiểu nữ tử kiamộtmắt nhắmmộtmắt mở, hoàn toàn khác biệt.
“Nếu trong lòng Thánh Thượng chán ghétkhôngmuốn học những quy tắc nàythìđừng quá miễn cưỡng chính mình.” Thái phó ngồi xếp bằng ngay ngắn, ngữ điệunóigiống như lúc thường.
Mặc dù trong lòng biết từnhỏbé con ương ngạnh kia được giáo d·ụ·c nhưmộthoàng tử, nữ đức có hơi thiếu sót, thỉnh thoảngsẽnóira những câu to gan lớn mật,hắncũng chỉ coi đó là do tiểu nữ tử ngốc nghếch nghịch ngợm, chưa bao giờ so đo.
Trương Thị Ngọc giương mắt nhìn lên, chỉ thấymộtđường bụi đất bay toán loạn,mộtchiếc xe ngựađangchạyđi.
Đợi đến ngày Thái phó đăng cơ, chắcsẽloại bỏ sạchsẽhoàng tộc họ Niếptrêndưới Đại Ngụy! Sao còn có thể lưu lại hoàng tộc họ Niếp ở bên cạnh mình, cùng Vệ hầuhắnsinh hạ con cháu?
An Xảo Nhi nhìn cái bụngđãnhô lên,nóitới việc này cũng là nghiệt duyên.
Được trích từ bài thơ Ô y hạng
Hai ngày Giao tế này, những người khác chỉ làm dángmộtchút, nhưng Thái phó lại thànhthậtkhai khẩn hai mẫu ruộng, bởi vì liên tục làm việc hai ngày, nên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, buổi chiều rảnh rỗi liền ngủ lại trong tẩm cung của hoàng thượng.
Nhưng Thái phó có thể có loại tâm tư này là do tên cẩu Thái y kia ban tặng, ngày ấy ở trong thôn Hoa Khê chính mắthắnnhìn thấy tên Thái y kia chỉ bổ vài thanh củi, làm mấy món ăn rau dưa, nhưng lại làm cho tiểu nữ tử trong lòng cảm động thản nhiên cười duyênmộttiếng, điều này làm cho trái tim vốnkhôngquá khoan dung của Thái phó đại nhân phải để ý.
Bên cầu, cỏ dại hoa đồng,
烏衣巷口夕陽斜
Thái phó trừng mắt nhìn chằm chằm bé con bên cạnhđangtúm ống tay áo của mình cọ cọ, cười lạnhmộttiếng: “Thánh Thượng đừng có tặng cho thần chiếc mũ cao như thế, bụng dạ của thầnthậtsựrất hẹp hòi, mỗi lần nghĩ đến việc mìnhđã‘thất trinh’, sợ Thánh thượng chán ghét vứt bỏ, liền cơm nướckhôngăn, đêmkhôngthể ngủ say giấc. Chỉ làkhôngbiết có phải thầnkhôngkhôngsạchsẽđến mức Thánh thượng ghê tởm muốn xuất gia làm ni, làm bạn với ánh đèn nơi cửa Phật haykhông?”
Vệ Lãnh Hầu cũngkhôngcó ý giấu diếm tin tức.
“Vi thần phải suy nghĩmộtsố việc, lúa mỳ ở đây phát triển rất nhanh, hai mùa xuân hạ, đến mùa hè khi Thánh thượng đến hành cung tránh nóng là có thể thưởng thức loại gạo mà vi thần tự tay trồng.”nóiđến điều này, khuôn mặtanhtuấn của Thái phó hơi mỉm cười,nhẹnhàng vỗ vỗ cái trán trơn bóng của Trứng gànhỏ.
Lại dám ghét bỏ Vệ Lãnh Hầuhắnbẩn? Cũngkhôngnghĩ lại xem phụ hoàng ngu ngốc của nàng cómộtchút đức hạnh nàokhông? Mặc dù Vệ Lãnh Hầuhắncó nạp mấy thiếp thất, nhưng cũngkhôngphải là hạng người ham mê nữ sắc, hơn nữa vẫn chưa có chính thê, trong số các nam tử làm quan trong triều, nơi ở củahắnlà yên tĩnh nhất.
Thái phó đại nhân cũng cố ý làm căng lên, nếu Thượng thị còn có đồng đảng, như vậy cái c·h·ế·t của huynh muội Thượng Ngưng Hiênsẽlàm bọn chúng bị chấn động, uy h**p lá gan kẻ địch. Nếuđãcó dã tâm đối kháng với Thái phó, nên giấuthậtkỹ, đừng bao giờ đểhắnpháthiệnra, nếukhôngsẽgiống như huynh muội Thượng Ngưng Hiên! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Biểu tình của Thái phó vẫn có chút u ám: “Nếu Thánh Thượng nghĩ như vậy là tốt nhất, cho dù vi thầnkhôngthể làm phu quân của người, nhưng xin bệ hạ cũng ráng chấp nhậnmộtchút, đời này người có thể bước lên long sàng hầu hạ bệ hạ chỉ có thể là người “khôngsạchsẽ” là vi thần mà thôi.”
Trước kia nàng bị Ngô Khuê dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, lúc đó chưa biết bộ mặtthậtcủahắnliền lén lút cùnghắnvụng trộm nhiều lần.
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường
Tình cảnh này giống nhưđãtừng xảy ra, trong thôn Hoa Khê cũng yên tĩnh hòa thuận như thế, những tháng ngày như vậy thỉnh thoảngsẽxuấthiệntrong giấc mơ của nàng, có thể đặt xuống tất cảsựđề phòng, buông lỏng cuộc sống, so với mười sáu năm sống cuộc sống lúc nào cũng phải cẩn thậnthìtrân quý hơn rất nhiều.
Niếp Thanh Lân sửng sốtmộtchút, phụ nhân trong viện kia chẳng phải là An Xảo Nhi sao? Mặc dù y phục rộng thùng thình, nhưng người sáng suốt lập tức có thể nhìn là là nàngđangmang thai, cái bụng hơi nhô lên, khiến cho động tác của nàng có chút khó khăn.
Nhìn đến lúc này, Niếp Thanh Lân hít sâumộthơi rồi cười: “Tạ Thái phó thành toàn cho nỗi lòng nhớ nhung Xảo nhi của trẫm, nhìn thấy vợ chồng nàng ân ái, cơm áokhônglo, trẫm cũng an tâm.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.