Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


Hưu Đồ Liệt phất phất tay, ý bảo bọn họ bỏ dao kiếm xuống, lại lệnh cho bọn họđixung quanh xem xétmộtchút xem có quân mai phụckhông.

Nếu như nàng đoánkhôngsai, chỉ sợ ở ngoài cổng thôn cũng có người canh gác, bất kể ai cũng đừng mong có thể sống sót ra khỏi thôn Hoa Khê!

Trương Thị Ngọc luôn là tiểu chủ nhânnóisaohắnđềusẽrăm rắp làm theo, nghe Niếp Thanh Lânnóixong, liền bắt đầu sắp xếp hành trang để khởi hành, chuẩn bị những thứ cầntrênđường.

Niếp Thanh Lân trừng mắt liếc nhìnhắn, sau đóđivào bụi cỏ cách bọn họ hơn mười trượng, từ cái túinhỏtrong áo bào rộng thùng thình lấy cái còi ra, hít sâumộthơi, đưa tới miệng...âmthanh đặc biệt chói tai vang lên trong rừng, khiến các bầy chim trong rừng bị giật mình, vỗ cánh bay đầy trời!

thìra làđãsớm dự mưu diệt thôn!

Hưu Đồ Liệtkhôngnghĩ tới mìnhđãnhìn lầm,khôngngờ lòng dạ thiên tử thiếu niên này lại sâu như thế!

Bây gờđanglà đêm tối, cho dù là quan đạothìcũng yên tĩnhkhôngbóng người, huống chi theo như lời đứa trẻ kiathìchỗ kia cách xa quan đạo, lại càng tốt, coi nhưhắnthậtsựcó dị tâm, kêu vỡ cổ họng cũngkhôngcó người đến cứu... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến khúc quanh để rẽ vào Yến Tử Hồ, Thái phó xoay người nhảy xuống ngựa, Đến yến tử quan đạo sơn quẹo vào, Thái phó xoay người xuống ngựa, quét hoàn cảnh xung quanhmộtvòng, hỏi: “Lúc trước chỗ Lữ Văn Bá ngã xuống là chỗ nào?”

Niếp Thanh Lân mỉm cười, hỏi: “Nhưng vương tử làm sao biết, bên trong ám hiệu ta vừa mới phát rasẽkhôngnóicho người trong thành biết là aiđangb·ắ·t· ·c·ó·c ta? Nếumộtđao này của Vương tử chém xuống, mặc dù có thể giải hận, nhưng điều này cũng chính là tín hiệu khai chiến với Đại Ngụy, cũngkhôngbiết thiên tử mà Vệ Hầu nâng đỡ sau này có dễ ănnóinhư trẫmkhông, có thể nể mặt hoàng tỷ, duy trì tình hữu nghị giữa Hung Nô và Đại Ngụy haykhông?”

Nếu thổi ở thôn Hoa Khê, cáchmộtdãy núithìkhôngđược, nhưng nơi nàythìkhác, mặc dùkhônggần quan đạo, nhưng cách những bức tường thànhthìgần hơn rất nhiều.hiệntại là đêm khuya,khônggian yên lặng càng làm cho tiếng còi vang xa hơn, nàngkhôngcần nhân mã của Vệ Lãnh Hầu đến cứu nàng. Chỉ cần có tiếng còi đáp lại như vậy là đủ rồi!

“Chuẩn bị ngựa! Đến quan đạo Yến Tử Hồ!”

Lá gan của Hưu Đồ Liệt vốn rất lớn, bằngkhôngcũngsẽkhôngmang theo aimộtmình lẻn vào Đại Ngụy.hiệntại có người đẹp và bản đồ hấp dẫn, muốnhắncởi giầyđitrênlửa, mặthắncũngsẽkhôngđổi sắc mà thửmộtlần.

chỉ sợ ngay cảmộtvài xu tiền cũngkhôngcó!

Lập tức càn rỡ cười phá lên: “Hưu Đồ Liệt và Hoàng thượngthậtsựrất có duyên, chia tay mới mấy ngày, liền gặp lại ở chỗ này, thế nào? Hôm nay Hoàng thượngđãchịunóichuyện với kẻ dưới như ta rồi sao? Lại còn chủ động tìm đến cửa.”

Niếp Thanh Lân nhanh chóng mặc y phục tử tế,đitới căn phòngnhỏphía Tâynhỏgiọng gọi Trương đại ca, nhưng đợi hồi lâu trong phòng cũngkhônghề có động tĩnh gì.

Mười lăm năm trước đây sốngkhônghề dễ, nàng chưa từng có tính toán gì tốt đẹp. nhưng rốt cuộchiệnnay nàngđãcó thể suy tính cho tương lai của mìnhmộtchút, nhìn người trẻ tuổi nhã nhặn trước mắt này,thậtra cũng rất giống với mẫu phu quân trong những bộ tiểu thuyết tình cảm thường hay miêu tả...

thậtrakhôngchỉmộtmình Trương đại ca, mà toàn bộ người trong thôn đều ngủ như c·h·ế·t,khôngmộtai ra khỏi cửađixem thím Lưuđãxảy ra chuyện gì.

Nàng nghĩ chuyện đầu tiên phải làm chính là cứu Trương đại ca, sau đó hai người nhanh chóng chạy trốn.

*Hoàng đế chuyên dụng

Lập tức thu lại ý định đùa bỡn tàn độc, mời Niếp Thanh Lân vào trong nhà.

Trong lòng Nguyễn công công cũng cảm thấy sốt ruột, theo thông lệ nếu cung nhân phạm lỗi,thìsẽbị phạt trượng hình, nhưng Thái phó lại ra lệnh đưa cung nữ này đến hình bộ, rốt cuộc làđãphạm bao nhiêu tội đây!

Lời nàythậtsựlàm Hưu Đồ Liệt giật mình, ban đầu nghĩ đứa trẻ ngu xuẩn ngốc nghếch này, gương mặt xinh đẹp thanh tú nhàn rỗimộtthời gian dài như thế, cho nên đến bảo hổ lột da, ngu ngốckhôngthể chịu được! Nhưng là... Bản đồ khu vực phòng thủ? Đây chính là bảo vật ngàn vàng khó mua, tiểu Hoàng đế này ở bên cạnh Lãnh Vệ hầu, chắc có lẽ đúng là lấy đượcmộtphần.

nóixong lời này, liền có người lôi người thợ rènđangnửa tỉnh nửa mêđira hậu viện.

Đợi đến khi Hưu Đồ Liệt cảm thấy điều gì đókhôngđúng, liền chạy vội đến, khi đến nơi Niếp Thanh Lânđãthổi xong rồi,khôngnhiềukhôngít, ba dàimộtngắn.

Thái phó cắn răng hỏi: “nói! Vì sao Hoàng thượng phải dùng cái này?”

“Các vị hảo hán! Các ngươi muốn tiềnthìcó thể lấy hếtđi, đừng làm bị thương các con của ta!”

khôngđợi nàng kịp phản ứng,thìđuôi mắt của Vệ Lãnh Hầu lại pháthiệntrong chậu than còn có những vật khác.

Đêm trước khởi hành, Trương Thị Ngọc hầmmộtcon cá đặc biệt được nuôi trong thôn Hoa Khê. Nhưng Niếp Thanh Lân chỉ nếmmộtmiếng liềnkhôngăn nữa,nóicon cá này hơi tanh, ngay cả nấu cháo cũng có mùi lạ.

Sau khiđixuống triền núi, Thái phó nhìnmộtcái liền pháthiệnmộtsơn độngkhôngđược che lấp. Chỉ cómộttảngđãlớn trơ trọi ở trước cửa động, xung quanh còn có rất nhiều cỏ dạiđãbị nhổ.

Niếp Thanh Lân muốn đến Giang Nam, đó là quê hương của mẫu phi, là nơi mà trong mơ nàng cũng muốn đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóixong, Hưu Đồ Liệt chuẩn bị rờiđi.

Nàng hơi đứng dậy, cầm lấy áo khoác ngoài để bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, ánh trăng cũng bị mây che khuất. Lắng tai nghe ngóng hồi lâu,khôngthấy có động tĩnh gì nữa, Niếp Thanh Lânđangđịnh nằm xuống,thìtrong nhà Lưu Tinh Nhi ở bên cạnh lại phát ra tiếng la khóc tê tâm liệt phế.

hắnđitới trước mặt Niếp Thanh Lân, càn rỡ vươn cánh tay ra nắm lấy cằm Long Châu, vết chai dày do dùng đao kiếm v**t v*trênđôi môi non mềm của thiếu niên: “khôngbiết tại sao Hoàng thượng lại lưu lạc đến nơi này, và có gì chỉ giáo?”

Mặt Niếp Thanh Lân đều ửng đỏ,thậtsựrất giống cẩu tử tìm được chủ nhân có thể dựa vào: “Nếu Hưu Đồ Liệtđãmạo hiểm cứu trẫm, trẫm sao có thể taykhôngmặt dày nương tựa?sẽdâng bản đồ quân đội khu vực phòng thủ của Đại Ngụy...”

Hưu Đồ Liệt nhìn bộ dáng tức giận của đứa trẻ kia, trong lòng khẽ rung động, hôm nay gặp lại, tiểu Hoàng đế kia lại xinh đẹp hơn vài phần, chỉ là khăn trùmtrênđầu hình có có chút lỏng, mấy sợi tóc rơi xuống, càng làm nổi bật lên khuôn mặtnhỏnhắn trắng như tuyết, bộ dạng tức giận ngây thơ lúc này,thậtsựlàm cho trong lòng người ta vươn ra vô số móng vuốtnhỏ, làm nhột nhạtkhôngthôi...

Nếu cả nhà thợ rèn

Chương 33

Nghĩ đến việcmộtlúc nữasẽđượcyêuthương đứa trẻ kia, bộ dạng khóc lóc r*n r* động lòng người lúc bị đè dưới thân, Hưu Đồ Liệt hậnkhôngthể xé nát y phụctrênngười thiếu niên kia ngay lập tức!

Khi đến trong rừng, bóng đêmđãqua hơn phân nửa, trong rừng yên tĩnh chỉ cóâmthanh của những con trùngkhôngbiết tên.

Nhưnghắnkhônghề bảo vệ loan giá, lạimộtmình đứngtrênsườn núi chém g·i·ế·t với vài tên hắc y nhân, nửa bước cũngkhôngthối lui, ngược lại... Hình như là để bảo vệ cái gì đó sau triền núi....

Tuy rằng Định Quốc hầuđangnóichuyện với Hưu Đồ Liệt, nhưng cặp mắt ửng đỏ kia lại giống như lưỡi dao sắc bén thẳng tắp nhìn về phía ngườikhôngnhìn thấy suốt nửa tháng kia... Thiên tử Đại Ngụy.

Nhưng khihắnxoay người lại, lại pháthiệncánh rừngkhôngbiết từ lúc nàođãbịmộtđội quân bao vây mai phục.

Thị vệ bên cạnh vội vàng kể lại tình cảnh lúc ấymộtlần: “Lúc đấy Lữ thống lĩnh ngã xuống ở vị trí gần triền núi, mặt hướng về phía đường, xung quanh có tổng cộng tám thi thể hắc y nhân,trênngười Lữ thống lĩnh trúng mười hai kiếm, trong đó vết thương gần tim là vết thương trí mệnh...”

Mấy ngày vô cùng lo lắng,hiệntại đều là lửa giận ngập trời, Thái phó chỉ cảm thấy tứ chitrênngười đều đau. Trước kia, khi ôm ấp đưa trẻ kia, trong lòngkhôngphải chưa từng hoài nghi, nhưng quá mức chắc chắchắnlàmộtbé trai, chỉ làhắnquá mức gầy yếu,mộtmặt nghĩ đợi khi lớn tuổi hơnmộtchút, ăn nhiều chút, tự nhiênsẽto lớn hơn. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại,trênngười đứa trẻ kia rất nhiều chỗkhôngđúng, trong đầu càng thêmrõràng...

Lập tức đối với lờinóicủa thiếu niên này cũng tin tưởng vài phần, nhưnghắnnóimuốn dâng cho mìnhmộtnửa giang sơnthìđúng làkhôngbiết tự lượng sức! Nửa giang sơn? Thiếu niên nàyhiệnnay như (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân cườinói: “Trẫmkhôngphải là nghịch thần tặc tử Vệ Lãnh Hầu kia, cũngkhôngcó chút võ nghệ, vương tử có thể bảo những võ sĩ này bỏ dao xuốngkhông, ép tới mức bả vai trẫm cũng có chút đau nhức.”

“đithăm dò xem đây là bút tích của ai?”

mộtlúc sau, sau nhà liền truyền tớiâmthanh hồng hộc do kéo bễ, xem ra thợ rèn kiađangbắt đầu chuẩn bị nấu nước.

Niếp Thanh Lân bị Hưu Đồ Liệt ôm từtrênlưng ngựa xuống, cảm thấyrõràng đối phương cố tình nắm lấy eo của mìnhmộtlúc. Trước đâyđãđược Thái phó dạy bảo, Niếp Thanh Lân đương nhiên biết rấtrõtrong đ*ng q**n của vị Hung Nô nàyđanggiấu loại ‘dây cương’ nào.

Trong lòng Niếp Thanh Lân quýnh lên, dứt khoát đẩy cửađivào,đitới bên giường đẩy hồi lâu nhưng Trương Thị Ngọc giống như bị ngấtđi, mãi cũngkhôngthấy động đậy.

Đây làmộtcâu trong “Phượng cầu hoàng”, có ý nam nữ hẹn ước cùng nhau bỏ trốn...

Vệ Thái phó cau mày nghe, thuộc hạ tận tụy củahắntrước giờ nếu vết thươngnhẹthìchưa bao giờ ngừng lâm trận, khi lâm trậnthìrất có truyền thống của Vệ gia quân, dũng mãnh dị thường, tuyệt đốisẽkhônglà đào binh.

Lập tứckhônghề do dự nữa, hỏirõđịa điểm giấu bản đồ,thìra là ở khu rừng rậm gần kinh thành, liền ôm Niếp Thanh Lân lên ngựa, dẫn theo vài người, chạy về hướng kinh thành.

Nhưnghiệntạiđãkhác, nếu đúng là bé con kiađãchếtthìthôi! Nếu còn sống,thìchưa biết chừng mìnhsẽnắm lấy cái cổ mảnh khảnh kia, b*p ch*t cái người dám cả gan làm loạn đó!

Sao Thái phó lạikhôngnhìn ra ý định của nàng chứ? Vung tay kéo nàng lại, dùng chuôi dao đánh vào cổ nàng, đợi nàng hôn mê bất tỉnh, mới lớn tiếng gọi đám người Nguyễn công công vào, chỉ vào người cung nữđangtétrênmặt đấtnói: “Nhét vào miệng cái gì đó, đưa đến hình bộ, bản Hầusẽđích thân thẩn vấn, trước khi hỏi được điều cần hỏi, quyếtkhôngthể để nàng ta thựchiệnđược ý định của mình!”

Niếp Thanh Lân lén lút trở lại phòng mình, ghé vàotrêntường nghe động tĩnh trong phòng bên kia.

Hưu Đồ Liệtthậtsựkhôngnghĩ tới, ở chỗ này lại gặp được thiên tử Đại Ngụy, trong lòng cả kinh, nghi ngờ hành tung của mìnhđãbị Vệ Lãnh Hầu kia biết được.

Xảo Nhi vọt qua, muốn nhét vật kia vào trong miệng nuốt xuống, nhưng lại bị Thái phómộtcước đá bay.

Trốnkhôngthoát, hơn nữa cũngkhôngthể trốn! Niếp Thanh Lân cười khổ, nếu kỵ binh dũng mãnh của Hung Nô kết hợp với thứ vũ khí sắc bén kia, điều này đối với Đại Ngụy mànói, chính là tai ương ngập đầu!

Giọngnóitrong trẻo vang lên, lập tức có mười tên đại hánđitới, dao lạnh như băng lập tức đặttrêncái cổ tinh tế của nàng.

Khi Vệ Thái phó từ trong tẩm cungđira,đãkhôngcòn vẻ suy sụp mất tinh thần của mấy ngày qua nữa, trong đôi phượng toát ra hung quang làm cho người takhôngrét mà run!

“Khoanđã!” Đột nhiên Niếp Thanh Lân cắt đứt lời muốnnóicủa Hưu Đồ Liệt, sát ý trào lên, “Tên thợ rèn này, trẫmđãgặp qua, chính là chủ quản đứng đầu giám sát quá trình chế tạo binh khí, tuy vậy các người cũng đừng quá l* m*ng, đợi trẫm trần thuật lợi và hại chohắnbiết, đừng có nhập bọn với tên Vệ tặc kia...”

Trong lònghắnsớmđãtồn tại thái độkhôngan phận đối với tiểu Hoàng đế này, hien tại cũngkhôngđem đứa trẻ ngốc nghếch nghèo túngđangđào vong này đặt trong mắt, thầm nghĩ ôm tiểu đứa trẻ nàyđiđến chỗ giấu bản đồ cũngkhôngsao, nếu thuận lợi lấy được,thìsẽtìm chỗ rừng sâu cỏ dày, cởi bỏ áo bào rộng lớn của đứa trẻ này, nhấm nháp tư vị của thiếu niên Đại Ngụymộtchút...

c·h·ó mất chủ*

Hôm nay, bất kể tên Hưu Đồ Liệt kia lấy được phương pháp phối chế haykhông,hắncũngkhôngtính lưu lại những người có thể làm lộ hành tung củahắnmộtcon đường sống.

Là Hưu Đồ Liệt! Tâm Niếp Thanh Lân chợt co rụt lại, nàngthậtsựkhôngthể tưởng tượng được,sẽở chỗ này gặp lại tên vương tử Hung Nô kia.hắnkhôngphải hộ tống hoàng tỷ của mình trở về thành hôn sao, sao đột nhiên lại bí mật quay trở lại đây?

Chỉ chốc lát, thân ảnh cao lớn của Hưu Đồ Liệtđãxuấthiệntại cửa viện. Lúc này mâyđãtản bớtđi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại xuấthiện, dưới ánh trăngmộtthiếu niên bình tĩnh mỉm cười, giống như lúc trước ởtrênđiện Kim Loan, triệu kiến sứ thần đường xa mới tới.

Cảm thấy bụng hơi no rồi, Niếp Thanh Lânmộtmình ngủ ở trong nhà, mà Trương Thị Ngọcthìgiống mấy đêm trước, ngủ ởmộtgian phòng phía Tây.

Niếp Thanh Lân nghe được, khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ,nhỏgiọng than thở: “Trẫm thấy ngươi ngay cả khuôn mặt cũngkhôngdám để lộ, mới gian trá!khôngđithìthôi! Sau này đừng có cầu xin trẫmđilấy!”

KỳthậtNiếp Thanh Lân cũng tính toán như vậy, nếu đợi mãikhôngthấy bố cáo phế đế, thêm vào đó nàng cũng càm thấy nơi nàykhôngan toàn, vẫn nên nhanh chóng rờiđimới được.

“Vương tử, thẩm vấn rất lâu rồi màhắncũngkhôngnóigì, xem rahắnthậtsựkhôngbiết phương thức phối chế,khôngbằng... Giếthắnđi!” Đột nhiênmộtnam nhân che mặtnóivới Hưu Đồ Liệt, nghe giọngnóicủahắnhình nhưkhôngphải người Hung Nô.

Trong thônkhôngthể so với trong cung, tuy nhiên bởi vì được Trương thái y dốc lòng chăm sóc, nên vấn đề ăn uống của Niếp Thanh Lân cũngkhôngthay đổi quá lớn. Ví như, trong thôn Hoa Khê cómộtcon suối để mọi người trong thôn dùng chung, nên phần lớn người trong thônkhôngcó thói quen trữ nước, lúc nào cần nấu ăn nấu cơmthìmới ra đấy lấy.

Nhưng nước để Niếp Thanh Lân uống, trước tiênđãđược dùng cát sỏi để lọc sạch sau đó đun sôi rồi mới để uống.

Trong lờinóicủa Niếp Thanh Lânthậtthậtgiả giả đan xen, quả nhiên làm cho Hưu Đồ Liệt lưỡng lự, bởi vì nếu lờinóicủa Niếp Thanh Lân làthật, bại lộ ra việc Hung Nô g·i·ế·t Hoàng thượng... Như vậy đừngnóiđến việc lấy phương pháp phối chế gang, ngay cả việc ra khỏi thành cũng vô cùng khó khăn...

Ôngkhôngdám nhiều lời, sai người nhét vải bố mềm vào trong miệng nàng sau đó kéo nàng ra ngoài.

Sau đó đứng ở ngoài sân nhà Lưu đại thẩm cao giọng hỏi: “Hưu Đồ vương tử có khỏekhông? Hoàng tỷ của trẫmđãđược đưa đến nơi rồi sao?”

Thái phó cúi người xuống, tiếp tục kiểm tra xem còn những gì trong chậu than. Rất nhanh lại pháthiệnramộtphong thư --

Nghĩ vậy,hắnthay đổi chủ ý, hướng về phía Niếp Thanh Lân cười tomộttrận: “Thú vị lắm! Ta thấy cái tên Vệ Lãnh Hầu kia đúng là mắt mù, lại chọnmộtngười bụng đầy tâm kếđilàm con rối thiên tử! Chínhhắnđãtự tìm phiền toái cho chính mình! Hoàng thượng, trong lònghiệntại Hưu Đồ Liệt vô cùng kính nể người, hy vọng sau này gặp lại, chúng ta có thể uống rượu chúc mừng!”

Ý nghĩ này vừa xuấthiện, Thái phó phi thân nhảy xuống triền núi.

Tuy rằng lúc này trạm kiểm soát rất nghiêm ngặt, nhưng nàngđãkhôi phục thân phận nữ nhi, nên chỉ cần trang điểmmộtchút,thìnhững quan binh kia cũngkhôngnghĩ ra,cônương mềm mại đángyêunày chính là người mà bọn họ muốn tìm.

Nhưng khi nàng vừa đụng đến cạnh cửa, chủ ý muốn chạy trốn ngay lập tức bị bác bỏ. Bởi vì nàngđãnhìn thấy có vài đại hán Hung Nô,đanglục soát từng nhà, cũngđangvẩy dầu thông gay mũi lên những phòng ốc trong sân.

*mất nơi nương tựa, lang thang đây đó

An Xảo Nhi hoàn toàn bị diêm vươngkhôngcó khả năng xuấthiệnnày dọa đến mức choáng váng.

An Xảo Nhi gắt gao ngậm chặt miệng, nàng biết: Chỉ cần mìnhkhôngcẩn thận, việc tiểu chủ nhân vất vả mới bỏ trốn được bị pháthiệnthìsẽgây ra họa lớn. Điều duy nhất có thể làm lúc này, đó chính là lấy cái c·h·ế·t để thểhiệnsựtrung thành, quyếtkhôngthểnóira việc tiểu chủ nhân còn sống, nghĩ vậy, nàng chạy vọt về phía cây cột, chuẩn bị đập đầu c·h·ế·t trong điện.

Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương tòng tri giả thùy.

Đó là giọngnóicủa Lưu đại thẩm, tiếng la khóc thê lương bất lực vang vọng lúc nửa đêm...

Đợi đến lúc chuẩn bị mọi thứđãxong xuôi, ngày hôm sausẽcáo biệt thôn Hoa Khêđira ngoài.

khôngbiết sau này khi các lão Ngô trong viện hàn lâm chỉnh sửa sách sử, có thể ghi lạimộtchút về thiếu niên can đảm mạnh mẽ đơn độc này haykhông?

mộtnam nhân cao lớnkhôngbiếtđãđứng ngoài rừng bao lâu,mộtthân y bào màu đen, ở trong gió đêm dang rộng như đôi cánh đen to lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo trang nghiêm, mày rậm mắt phượng, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãinói: “Sao Vương tử lại vội vàng rờiđinhư vậy,thậtsựcôphụ bản Hầuđãđitheo cả đêm, ngươi và Thánh thượngnóichuyện hình như rất vui vẻ, cũngkhôngbiết có hào hứng đàm đạo với bổn hầu haykhông?”

Nhưng lập tức nàngđãnghĩ thông, Hưu Đồ Liệt muốn đoạt lấy phương thức phối chế gang kia!

Hưu Đồ Liệtkhôngnghĩ tới đột nhiên thiếu niên này lại oán hậnnóimộttràng như vậy,thậtsựkinh ngạc, lập tức biết điều mình nghĩ trước đây làkhôngsai, tuyệt sắc như vậy, nhất định là bị Vệ Lãnh Hầu đùa bỡn đủ rồi, muốn nhổ cỏ tận gốc, cướp lấy ngai vàng!

Nghĩ vậy, nàng lấy y phục của Trương đại ca ra, vội vàng thay xong, đem tóc bao lại trong khăn trùm đầu, nhét cây còi mà lúc trước Lữ Văn Bá cho mình và cây kéonhỏvào trong túi. Trong bóng đêm nhìn về phía gương, hítmộthơithậtsâu, đẩy cửađira ngoài.

nóixong nàngđitới trước mặt Lưu thợ rèn, đưa lưng về phía mọi người, cúi người xuống, đột nhiên nháy nháy mắt vớihắn, nắm tayhắnnói: “Chắc là ngươikhôngnhớrõtrẫm, dù sao ngày ấy trẫm cũng ngồitrênloan giá, vì nương tử, hài nhi của ngươi, người thử cố gắng xem có thể nấu ra nước sắt mà Vương tử muốn haykhông...”nóixong liền nhét chiếc kéonhỏvào tayhắn,nóithêm, “Hậu viện nhà các người,khôngphải dùng làm cửa hàng rèn sao, ngươi ra thửmộtlầnđi, nhớ kỹ, đừng có ý nghĩ gì khác! Nấu chảy ra dù chỉmộtchút cũng đủ để cứu được tính mạng toàn bộ mọi người trong thôn!”

Nhưng nghĩ lạithìcảm thấykhôngđúng, trước đó mật thámđãtừngnóivới mình chuyện thiên tử bị tập kích, trong lòng mơ hồ cũng đoán được vài phần.

An Xảo Nhi theo ánh mắthắnnhìn sang miệng liền hít phải khí lạnh, từ trong chậu rơi ra ngoài đó chính là đồ vật của thiếu niên được làm từ nhựamộtloại cây đặc biệt ngưng tụ thành...

Trương Thị Ngọc biết tật xấu kén ăn của tiểu chủ tử, vội vàng lấy ramộtít đồ ăn vặt mua ở chợ, Niếp Thanh Lân ăn bánh ngọt thịt khô lại ăn rất ngon lành.

Nhưng nàng nghe đượcmộtchuỗi ngôn ngữ gượng gạo xa lạ, nghe giống như là... tiếng Hung Nô. Lúc này, đột nhiên cómộtgiọng nam quen thuộckhôngthuần thụcnóimộtcâu tiếng Hán: “Thợ rèn họ Lưu kia, người nhà của ngươi đều ở chỗ này, sinh tử của họ đều do ngươi quyết định, suy nghĩ cẩn thậnmộtchút, giao haykhônggiao cách phương pháp phối chế gang?”

“Hoàng thượng đúng là cơ trí hơn người, việcđãđến nước này, dù bổn vương muốn tha cho ngươi, nhưng thanh đao trong tay cũng muốn nếm thử máu của Thiên tử Đại Ngụy giảo hoạt gian trá có mùi vị như thế nào?”nóixonghắnvung trường đao trong tay ra.

Niếp Thanh Lân! To gan lắm!

Niếp Thanh Lânkhôngtrốn tránh, biểu tình lạnh nhạtnói: “Dã tâm của Vệ tặc mọi người đều biết, ngày thường lúc nào cũng áp chế trẫm, mưu toan bố trí nghi trận ở quan đạo Yến Tử Hồ để ám sát trẫm, may có thị vệ trung thành che chở, giúp trẫm thay hình đổi dạng chạy trốn tới nơi này...khôngnghĩ rằngsẽgặp vương tử ở đây... Chỉ giáothìkhôngdám, chỉ hy vọng có thể dâng nửa giang sơn trợ giúp Hưu Đồ vương tửmộttay, sớm ngày trừ bỏ Vệ tặc,thìtổ tiên Đại Ngụy mới có thể được an ủi!” Cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợinóixong mấy câu, tràn đầy vẻ cảm khái khi nước mất nhà tan.

Ai, vốn nghĩ sứ mệnh của mình chỉ là con rối dùng để bài trí cho đến khi người đứng đầuthậtsựxuấthiện,khôngnghĩ làsẽgánh váctrênvai sứ mệnh cứu nước cứu dân, bả vai còn chưa bị đè lên, nhưng lại thấy vô cùng đau đớn!

“Lần sau khi Hưu Đồ vương tử đến kinh thànhthìkhôngcần lén lút như thế, mặc dù việc tối nay có chút hiểu lầm, nhưng nể tình hoàng tỷ vừa gảđixa, trẫm vẫnsẽlấy lễ tương đãi, chiêu đãi khách phương xa...”

Hưu Đồ Liệtmộtchưởng đánh bay cái còi trong tay Niếp Thanh Lân, vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn nàng. Đáng tiếc điều đóđãquá muộn, từ trong thành cách đókhôngxa lần lượt vang lên tiếng còi đáp lại...

Cũngkhôngbiết là canh mấy, đột nhiên trong thôn truyền đến tiếng c·h·ó sủa, nhưng chỉmộtlúc, mọi thứ đều yên lặng trở lại. Mấy ngày nay Niếp Thanh Lân ngủkhôngsâu lắm, chỉ cần có động tĩnhnhỏliền tỉnh giấc.

Lúc này hắc y nhân đứng bên cạnhnhỏgiọngnói: “Vương tử, cẩn thận có bẫy...”

Niếp Thanh Lân thannhỏ, hy vọng người được Vệ hầu tuyển chọnkhôngđến mức quá ngu xuẩn, chắc cũng hiểu được dụng ý trong lờinóicủa nàng.

Niếp Thanh Lân bước vào trong nhà Lưu thợ rèn, mới pháthiệnmẹ con Lưu thẩm đều bị trói chặt, có lẽ sợ các nàng khóc nháo phá đám, nên dùng vải bố nhét vào miệng các nàng.

Nhìn Trương Thị Ngọc ăn con cá mà mìnhkhôngchịu ăn kia, trong lòng Niếp Thanh Lân cảm thấy rất ngọt.

đều biến mất, chắc chắnsẽkinh động đến triều đình, như vậysẽlàm bại lộ chuyện lòng muông dạ thú màhắnđãlàm. Nhưng nếu cả thôn xảy ra hỏa hoạn, những người vô tộiđangngủ đều gặp tai họa, thi thể đều bị cháy rụi, kết quả khám nghiệm tử thi cũngsẽchỉ cho kết quả là người sống bị c·h·ế·t cháy, ở những nơi này khó có thể tránh khỏi việc ngoài ý muốn,mộtthợ rèn trong thôn bị c·h·ế·t cũng rất bình thường, làm gì có aisẽchú ý xem thiếu người nào đâu!

ngự dụng*

Hưu Đồ Liệt tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia sáng chiếm hữu đầy d*c v*ng: “Hoàng thượng đừngđiquá xa, bằngkhôngbổn vươngsẽđích thân hầu hạ bệ hạđivệ sinh...”

Niếp Thanh Lân cười với Hưu Đồ Liệtnói: “Đúng lúc có ánh trăng, tên thợ rèn kia chắc phải bận rộnmộtlúc,khôngbiết Hưu Đồ vương tử có nguyện ý cùng trẫm cưỡi ngựa dưới ánh trăng,điđến nơi cất giấu bản đồkhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân! Ngươi phải trốnthậtkỹ, tuyệt đối đừng bao giờ để cho bản Hầu tìm thấy ngươi!

Cầm lấy đồ vật được mài dũa rất giốngthậtkia, người đần độn đến mấy cũngsẽhiểu được điểm mấu chốt.

“Giang sơnthậtrathìkhôngcần, nhưng nếu Hoàng thượngkhôngcó chỗ đểđi, có thể theo bổn vươngđiđến phương Bắc, Hoàng thượng chắc chắnsẽcómộtchỗ trong lều trại của Bổn vương...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tráchkhôngđược mọi người trong thôn đều ngủ như c·h·ế·t, nhất định là bọn họ biết buổi tối mỗi gia đình đều phảiđilấy nước nấu cơm, hạ thuốc mê xuống con suối. Mà bởi vì mình quá kén ăn, nênkhôngăn con cá kia, uống cũng là nướcđãđược lọc từ mấy hôm trước, nên may mắn thoát được.

Làm sao bây giờ? Hai bàn taynhỏbé của Niếp Thanh Lân đan vào nhau, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Mấy lần trước phái người lục soát trong núi, Thái phó cũngkhôngcó mặt để giám sát. Bởi vì lúc đó, trong lònghắncảm thấy hơi sợ, chỉ sợ phải nhìn thấy thi thể lạnh như băng của đứa trẻ kia.

Chỗ bọn họ ở là đầu thôn đông, đây là địa phương cuối thôn, sau lưng chính làmộtngọn núi lớn, lúc trước lão Trương Thái y thấy nơi này yên tĩnh, nên mới mua nhà cửa ở đây.

Niếp Thanh Lân khẽ thở phàonhẹnhõm, như vậysẽkhôngbị mẹ con nhà này phơi bày thân phận nữ nhi của mình.

Mặt Thái phóâmtrầmđivào trong động xem xét, mặt đất trong động hơi lõm xuống, là do có người nằm ở đâymộtthời gian vì thế mới tạo thành dấu vết này...

Nàng đỏ mặt,nhỏgiọngnói: “Trẫm muốnđivệ sinh, Vương tử đừng cóđitheo...”

Phương pháp phối chế gang quý giá như vậy, sao Vệ Lãnh Hầu có thể dễ dàng để chomộtngười thợ rèn biết? Có lẽ người thợ rèn kiathậtsựkhôngbiết gì, nhưng nếuhắnkhôngthể nấu chảy sắt, ngay lập tức thôn Hoa Khêsẽbị đốt thànhmộtmảnh phế tích. Hi vọng người thợ rèn kia có thể sử dụng chiếc kéonhỏmà nàng mới vừa nhét vào lòng bàn tay củahắn, nấu chảy được nước sắt, qua mắt được đám người l* m*ng này... Chỉ cần có thể kéo dài đủ thời gian, có lẽ kế hoạch của nàng có thể tiến hànhmộtcách thuận lợi...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33