Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
Bởi vì ngườiđangtrừng mắt nhìn nàng lúc nàykhôngphải ai xa lạ, mà chính là quyền thần đứng đầu Đại Ngụy, làmộttay cao siêu trong cách sử dụng thủ đoạn, chơi trò cân não.
Chương 34
“Định... Định Quốc hầu của Đại Ngụy, đại quan nhất phẩm của triều đình Thái phó đại nhân, chưởng quản chínhsựcả nước trọng thần phụ chính – Vệ Lãnh Hầu...”
Đúng lúc này, bảo kiếm của Vệ Lãnh Hầu mang theo từng trận gió lạnh tập kích lại đây, khiếnhắnkhôngthể rảnh tay đểđibắt tiểu Hoàng đế kia. Lúc này đây, nhờ bóng đêm che dấu, hai địch nhân lâu năm rốt cuộc có thểkhôngcó cố kỵ gì, toàn lực đánh g·i·ế·t lẫn nhau.
Vệ Lãnh Hầu bắt tay vào làm việc, chậm rãi bước đến bên cạnh nhuyễn tháp, ngồi lêntrên, bưng chén trà lên, chỉ vào giá treo quần áo bên cạnhnói: “Thay.”
mộtbàn tay của Thái phó vẫn cònđangcởi y phục, nhưng lại lạnh lùng phun ra: “Thếthìsao?”
Thái phó rốt cục động đậy,hắngắt gao kẹp chặt bé con ở trong ngực, bước nhanhđira khỏi cánh rừng,điđến chiếc xe ngựađãđược chuẩn bị, chạy như bay về phía kinh thành.
...thậtsựrất cảm động, nếu tướng công của nàngđãuy phong như thế... sao Hoàng thượng ngược lạikhôngsợ c·h·ế·t, dám cùng tên cẩu Thái y đó bỏ trốn?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ngay sau đó, cả người nàng đều bị đặt lên nhuyễn tháp, đầu đầy tóc đen toán loạn, đầy vẻ quyền rũ động lòng người, nhưng Vệ Lãnh Hầukhôngphải là người biết thương hoa tiếc ngọc, vẫn như cũ cứng rắnnói: “Đáp án của Hoàng thượng, vi thầnkhôngvừa lòng lắm,hiệntạisựtức giận của thần khó có thể đè xuống, mong Hoàng thượng bảo trọng long thể, thận trọng trả lời.”
Hưu Đồ Liệt nhìn thấy Vệ Lãnh Hầumộtthân quân trang có trang bị mà đến, trong lòng biếtsựviệc hôm nay thay đổi được nữa, xoay người muốn bắt lấy tiểu Hoàng đế, nhưng vừa nhìnđãthấy tiểu Hoàng đế kia cầm lấy áo choàng nhanh như chớp xoay người chạy vào trong rừng,mộttrảo củahắnliền trở nên vô ích.
Đáng tiếc,hiệntại Thái phókhôngtin tưởng bất cứmộtcâumộtchữ nào nàngnói, trước đó ngay cả Vương tử Hung Nô ác danh lan xa, tàn sát hàng loạt dân chúng, còn có thểnóichuyện vui vẻ, đùa bỡn khiến người kia phải vỗ tay khen thưởng Hoàng thượng,thậtđúng là nhân vậtkhôngphải tầm thường!
Chạy vào sâu trong rừng, Niếp Thanh Lân chọnmộtcây đại thụ có chiều cao vừa phải, xắn ống tay áo lên bắt đầu trèo cây. Đâykhôngphải làmộttrong sáu nhóm
Cáchmộtlớp lụa mỏng, mặc dù thân ảnh kia rấtnhỏ, nhưng đúng là đường cong lung linh của thiếu nữ,khôngthể nhìn lầm...
Đoán chừng những thị vệ này cũngsẽkhôngquan tâm tớimộtThái y nhonhỏđangngủ say chuyện gì cũngkhôngbiết, Trương đại ca chắc chắn có thể bình yên thoát hiểm... Đây là biện pháp vẹn toàn nhất trong nháy mắt Niếp Thanh Lân có thể nghĩ đến được.
Nàng hốt hoảng ngẩng đầu, pháthiệnmình và gương mặt tuấn tú của Thái phó hàn khí bức người kiađanggần trong gang tấc, đôi môi mỏng kia lúc này hơi mở ra, lộ ra răng nanh sắc nhọn, cảm giác giống như muốnmộtphát cắn đứt yết hầu của mình vậy.
“Thái phó...” Niếp Thanh Lân cảm thấy khuỷu tay của mình bị va đập rất đau, sợ hãi kêumộttiếng.
*bao gồm: lễ nghĩa,âmnhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán
Niếp Thanh Lân biết: Nếu mình thông mìnhthìnên im lặngthìtốt hơn là tiếp tục khua môi múa mépsẽtự rước lấy nhục, tuy nhiên như thế cũngsẽtốt kiệmkhôngít nước miếng khỏi bị lãng phí.
“Ta là ai?”
Thái phó chậm rãi vươnmộttay ra giữakhôngtrung, Niếp Thanh Lân cắn cắn môi,nhẹnhàng đặt bàn tay mảnh khảnhnhỏbé của mình lêntrên, bàn tay hơi kéo lại, cả thân thể mềm mại rơi vào trong lồng ngực nóng bỏng kia.
Lại nhìn về phía xa, Hưu Đồ Liệt và tùy tùng củahắnđãngổn ngang ngã đầy đất, nhờ vào ánh trăng có thể thấytrênmặt bọn họ tất cả đều là bột màu trắng.
Thái phóđãnhanh chóng giải quyết xong, cũngkhôngkiểu sĩ diện đánh đấm kiểu quân tử, mà lại học thủ đoạn của tên man di kiađãlàm với thôn Hoa Khê-hạ mê dược, dùng độc trị độc!
“Thái... Thái phókhôngthểnóikhôngcó đạo lý như vậy được... Nếu ngươiđãbiết bí mật ta khổ tâm che dấu, tất nhiên phải biết là, việc ta trốnđicũng là tình thế bắt buộc.khôngphải...khôngphải bỏ trốn, chẳng qua làkhôngthể để thân phận nữ nhi của ta bị người khác biết được,như vậy... Như vậysẽkhiến Thái phó đại nhân bị khó xử!”
Vệ Lãnh Hầu vẫn dùng ánh mắt đáng sợâmtrầm nhìn nàng, cũngkhôngnóichuyện, khiến cho người trong lòng cảm thấy có chút hốt hoảng... Cho đến khi có người tới đâynhỏgiọngnói: “Thái phó, những tên Hung Nô trong thôn Hoa Khê toàn bộđãbị bắt, kể cả tên Trương thái y đó cũng bị trói lại áp giải về kinh thành.”
“Hoàng thượng muốn tự mình trèo xuống, hay là muốn vi thần dùng gậy tre chọc cho Hoàng thượng rơi xuống?”
Mọi thứ trong cung điện vẫn như cũ, chỉ là trong đám cung nữ thái giámđangquỳ kia thiếuđimộtngười,khôngbiết An Xảo Nhiđãđiđâu,khônghề thấy thân ảnh của nàng đâu cả.
“Khoanđã...Thay ở đây.” Thái phókhôngthương lượngnói.
Niếp Thanh Lân bị ném vào trong thùng xe, dĩ nhiên đàng hoàng ngồi dựa vào thùng xe, nhân lúc xe ngựa bị lắc lư, nhìn trộm nam nhân ngồi ở đối diện,hắnngồi xếp bằng thẳng tắp, mặtkhôngthay đổi nhìn mình chằm chằm, chẳng qua là hai tay nắm chặt thành quả đấm đặttrênđầu gốiđãbán đứnghắn, cho thấyhắnđangngập trong lửa giận ngút trời.
Nếu vào lúc bình thườngthìvẻ mặt hèn nhát này là vẻ mặt Thái phó thích nhìn nhất, nhưnghiệntại chỉ khơi lên lửa giận vô hạn trong lònghắn:thậtra chỉ là giả bộ, muốn lừahắngiống như lừa tên Hung Nô l* m*ng kia sao?
Nghĩ rằng nhất địnhsẽngã xuống mặt đất cứng rắn,khôngnghĩ tớimộtcánh tay rắn chắc vững vàng đỡ được nàng, ngay sau đó nàng bị cánh tay cứng như sắt kia hung hăng ép vào trong lồng ngực.
Xe ngựa chạy thẳngmộtđường từ thiên môn vào trong cung, khi xuống xe ngựa, Niếp Thanh Lân vừa đặt chân xuống viên gạch đá xanh quen thuộc, còn chưa kịp cười khổ,đãbị túm lấy kéo thẳng vào trong tẩm cung.
Đôi mắt Niếp Thanh Lân đẫm lệ, dùng sức giãy giụa,thậtvất vả mới nới lỏng được môi lưỡi với Thái phó, vội vàngnói: “Thái phó! Ta sai rồi, thỉnh Thái phó thương tiếc... Ta... Ta chưa có quỳ thuỷ...” Câunóinày của Niếp Thanh Lân làsựthật, bởi vì nàng khống chế ăn uống trongmộtthời gian dài, việc trổ mã so với những người cùng tuổiđãsớm làm mẫu thânthìchậm hơn rất nhiều.
Niếp Thanh Lân thấp giọngnói: “Trẫmkhôngcó tướng công...”
lục nghệ*,
Niếp Thanh Lân cảm thấy răng càng ngày càng đau, Ngô các lão viết sách sử chắckhôngthể nhớ đến nghĩa cử cao đẹp của thiếu niên thiên tử này đâu, dù sao cũng chỉ làmộtkẻ đáng thương bị gian thần hành hung đến c·h·ế·t...
Niếp Thanh Lân bị nắm tại trận, có chút xấu hổ, sao có thể làm phiền Thái phó tự mình động thủ? Liền từ từ tụt xuống, kết quả vẻ mặt hoảng hốt dưới chân giẫm hụtmộtcái, cả người liền ngã xuống.
“nói!” Thái phó thấy nàng chần chờ, bàn tayđanggiữ lấy nàng bỗng nhiên dùng sức. Niếp Thanh Lânkhôngthể chịu được đau, chỉ có thể run rẩynói: “Tướng... Tướng công nghỉ ngơimộtchút...”
Thân mình Niếp Thanh Lân run lên, đây câunóimìnhđãnóivới Trương đại cađangchẻ củi lúc buổi sáng, bởi vìđangở trong viện, muốn che giấu tai mắt người khác nênkhôngthể gọi Trương đại ca, lại bị Thái phó nghe được,khôngbiếthắnlàm vậy là có ý gì?
Nghe được lờinóiấy, rốt cuộc Thái phó đại nhân cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười kia vốnkhôngchạm tới đáy mắt,hắngằn từng tiếng đọc từng câu thơ trong bức thư kia: “
Quá hèn hạ! Sao có thểđiđường tắt như thế!
Dựa theo kế hoạch của nàng, dùng tiếng còi để hù dọa Hưu Đồ Liệt, lưu lại tin tức thôn Hoa Khê gặp nạn trong cánh rừng, sau đósẽbỏ trốn mất dạng, đến lúc thị vê được tiếng còi dẫn tới cũngsẽxông đến thôn Hoa Khê trước, giải cứu những người dân thoát khỏi nguy hiểm.
Long Châu tử chỉ cảm thấy hai vai của mìnhđãbị hai bàn tay to lớn kia ấn nát, đaukhôngcầm được nước mắt: “Tướng công của trẫm là... là ngươi.”
hiệntại Niếp Thanh Lân cũng cảm thấy những điều lão đạo sĩ kianóicũngkhôngphải là giả, số phận của mình đúng là đen đủi, tướng đoản mệnh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nhưng từ lúc nàng tám tuổi, vào thời gian nghỉ hèđãở trong hành cung cùng với con trai Thị Lang Hinh bộ họcmộtmôn học miễn phí.
Nàng lập tứcđitới nhuyễn tháp đối diện long sàng, do dựmộtchút, vẫn buông xuốngmộttầng nhuyễn sa, đáng tiếc nhuyễn sa kia chất liệu trong suốt, bị ánh đèn rọi vào trong giống nhưmộttầng sương... Nàng chậm rãi cởi bỏ nút áo, cởi bỏ áo khoác rộng thùng thình để lộ cái yếm hồng được thêu những sợi tơ màu xanh và thân thể lung linh.
Vừa ném cái còi xong, hít thở còn chưa bình thường lại,thìgiọngnóilạnh như băngđãvang lên từ dưới tàng cây. Niếp Thanh Lân kinh ngạc nhìn xuống dưới tàng cây, vừa nhìn liến thấy người đáng rađangđánh giếtkhôngthể rời ra – Thái phó đại nhân, đứng dưới tàng cây, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Khăn trùm đầu của Niếp Thanh Lân vốnkhôngchặt, lúc xuống khỉ xe ngựakhôngbiếtđãbị rơi ở đâu. Lúc này tóc đenđãđược cởi ra, gống như gấm mịn xõa sau vai, mái tóc dày càng làm cho khuôn mặtnhỏnhắn thêmyêukiều,trênngười mặc bộ y phục bằng lụa áo thấp ngực, giống như người được tạo ra từmộtkhối bạch ngọc tinh xảo cao cấp.
Niếp Thanh Lân cảm thấy Thái phó và Hưu Đồ vương tử còn phải cùng nhau thân thiết bàn luậnmộtlúc nữa, lúc nàykhôngchạythìcòn đợi đến khi nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Niếp Thanh Lân cũng cả kinh, sao Vệ Lãnh Hầu lại tới nhanh như vậy chứ?khôngcó khả năng... Giải thích duy nhất chính là...hắnvẫn luônđitheo phía sau đoàn người này...khôngbiết đoạn mình phấn khích ra sức mắng Vệ tặc, Thái phó đại nhân có nghe thấy haykhông?
Đừng thấy nàng gầy teo nhonhỏ, cưỡi ngựa bắn cungthìkhôngquá tốt nhưng thân thểnhẹnhàng uyển chuyển làmộtyêucầu cần thiết để trèo cây, mặc dùđãxao lãngmộtthời gian, nhưng phía sau mông có diêm vương đòi mạng,đãkhơi dậy tính sức mạnh tiềmẩncủa nàng, chỉ cần vài bướcđãleo lên đượctrêncây, sau đó lấy cái còi vừa mới nhặt lại dùng sức ném ra ngoài rừng, hi vọng vào kế giương đông kích tây, có thể dẫn truy binh rờiđi, sử dụng chiêu thức ‘Bóng đen dưới đèn’ lần cuối cùng...
Niếp Thanh Lân run rẩy mãnh liệt, quả nhiên Thái phóđãtheo dõi từ lâu... Chắc hẳn cái gì cũngđãbiết.
Ngay sau đó, đôi môi lạnh như băng của Thái phóđilên, môi lưỡi mạnh mẽ giống như muốn hút lấy linh hồnnhỏbé của nàng vào trong bụng vậy. Màmộtbàn tay thẳng tắp đánh úp về địa phương phía dưới làn váy, giống như mãng xà chui thẳng vào trong, muốn gạt tiết khố mềm bên trong ra.
Nhìn thấy vẻ chần chờ bất động của Niếp Thanh Lân, Vệ Lãnh Hầu lành lạnhnói: “Hoàng thượng hy vọng nịnh thần tặc tử là ta giúp Hoàng thượng thay sao?”
Mắt phượng của Thái phó híp lại, bàn tay khẽ v**t v* khuôn mặt tinh xảo của ngườiđangở trong ngực, cuối cùng ấn xuống đôi môi căng mọng no đủ, lạnh giọngnói: “nói, tướng công nghỉ ngơimộtchútđi...”
Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương tòng tri giả thùy
Toàn bộ quá trình, Thái phó đại nhân vẫn bất động thanh sắc, chỉ là trong cặp mắt phượng kia lộ ra ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, thẳng đến khi bé con kiađãăn mặc chỉnh tề, chầm chậmđira, chén trà trong tay Thái phóđãbị vỡ làm đôi.
Niếp Thanh Lânkhôngcó cách nào khác, chỉ có thể khoác lại áo khoác, cầm nội y tới, cố nén cảm giác nhục nhã, nhanh chóng thay y phục.
Lời còn chưa dứt, Niếp Thanh Lân lập tức đứng lên, thuận tay cầm lấymộtbộ y phục, chuẩn bịđitới phía sau bình phong...
Niếp Thanh Lân vặn vẹo bộ y phục trong tay, nàng biếthiệntại tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời Thái phó, dù sao Xảo Nhi và Trương đại ca đều ở trong tayhắn, mình chỉ có hai người thân là bọn họ, vì bọn họ chịu nhụcmộtchútthìcó sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cởi hết toàn bộ! Đem những thứ bẩn thỉu ngoài cung thay hết!” Thấy nàng cởi áo khoác xong liền muốn thay la quần, Thái phó lại ngầm ra lệnh.
nóixong, bàn tay to lớn bóp chặt cái cổ mềm mại của Long Châu, rất có thểmộtkhắc sausẽbẻ gảy nó.
“Ý tốt của Thánh Thượng, tướng công tất nhiênsẽđánh giá cao, nhưng thân thể ngàn vàng của bệ hạ lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, thầnsẽgiúp Hoàng thượng kiểm tra xem có chỗ nào bị sứt mẻkhông...”
Thái phó hình như còn chưa thỏa mãn, lại bắt nàngnóiliên tục bốn năm lần, sau đó hỏi: “Tướng công của nàng là ai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân giương mắt nhìn, vừa nhìn tất cả đều là trang phục của nữ nhân, từ trong ra ngoài đầy đủ mọi thứ...
NhưngyêuGiao đại nhân lại cố tìnhkhôngthích xuấthiệngiống như bình thường, giống như cưỡi mây đạp gió xuấthiệntrong khu rừng vắng người lúc đêm khuya.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.