Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 32

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32


Nếu đẩy đất nước vào nguy hiểm bởi cơn giận dữ vì hồng nhan,hắnvà tên hôn quân Ngụy Minh đế đáng khinh bỉ kia có khác gì nhau?

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết, đây là do Trương đại ca sợ mình lo lắng, cố ý mua về để cho mình giải sầu, liền cười cảm ơn Trương Thị Ngọc,nhẹnhàng ôm lấy con mèo đen kia.

Nhưng...hắnlà Vệ Lãnh Hầu, tay nắm đại quyền, khống chế quyền sinh tử củamộtquốc gia.

Quả thựckhôngphải vật tầm thường, so với nhưng đồ dùng bằng sắt khác, cái chuôi kéo này có màu đen trong suốt, hàn khí bức người... Giống với cái còi mà trước đây Lữ Văn Bá đưa cho nàng, chất liệu vô cùng đặc biệt.

nóixong,hắnlại chuyển đề tài, từ trong khuông trúc lấy ramộtcon mèonhỏmà đen: “Lâm nhi mau nhìn xem ta mang gì về cho nàng này?”

Nhưng loại tình cách của Nam Cương và Lĩnh Nam vương,rõràng là gian kếkhôngđược như ý muốn, chỉ sợ bị bại lộ. Nếuthậtsựngười ở trong tay bọn họ chỉ sợhiệntại bọn họđãchâm ngòi thổi lửa, hướng tới long vị trốngkhôngtrong cung để làm loạn.

Vệ Thái phó vừa định bước ra khiển trách,điqua muốnmộtcước đạp c·h·ế·t loại nô tài vô tâm đó, đột nhiên ánh mắt nhíu lại:khôngđúng... Những thứ Xảo Nhiđangsắp thu dọn lại, đều làmộtít y phục của Hoàng đế, chắc là nội thị giám vừa đưa y phục mùa xuân tới.

Liên tục mấy ngày như vậy,hắnchưa từng được ngủmộtgiấc ngủ ngon, chỉ cầnhắnnhắm mắt lại, cái tên Long Châu tử c·h·ế·t tiệt kia lại thoáng vụt qua trước mặthắn, mình sắpkhôngchịu được nữa rồi.

khôngcó người nọ cùng đồng hành, giành được giang sơn nàythìcó ích lợi gì!

Đúng là Thái phó đại nhânđãtới giờ uống thuốc rồi.

Thư kia cũngkhôngsợ bị người khác đọc được, bởi vì bên trong chỉ cómộtdòng chữ ngắn ngủi: “Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương tòng tri giả thùy”

đãnhiều ngày, Vệ Lãnh Hầu chưađiđến tẩm cung của tiểu Hoàng đế,hiệntại chỉ cầnmộthơi thở thoáng qua của nơi đó, cũng đủ khiếnhắnnôn nóng mà đánh mấtđilý trí.

Mắt Linh Nhi càng trừng lớn hơn nữa, chỉ vào tên cửa hiệutrêncái trâmđangcàitrênđầunói: “Đây đều là trang sức của tiệm Kim Thụy Tường trong kinh thành, lần trước muội và mẫu thân cùng nhauđihọp chợ, có ghé vào phân hào trong trấn xemmộtchút, ngay cả giá củamộtcái vòng tay tầm thường cũng đủ để chomộtgia đìnhnhỏăn được hơn nửa năm... Trương đại ca quảthậtrất thươngyêutẩu tử, mua vật gì cũng đều vô cùng tinh xảo!”

sựtrung thành của An Xảo Nhi, Niếp Thanh Lân biếtrõ. Nếu mìnhđãcó thể chạy trốn,thìsẽkhôngmuốn quay trở lại nhà giam thâm cung kiamộtlần nữa, nếu An Xảo Nhi thấy mình lâukhôngvề, nhất định làsẽsuy nghĩ miên man,nóikhôngchừngsẽgiống như Trương thái y kia, tuẫn tiết để thểhiệnsựtrung thành.

Giống như lời tiểu Hoàng đếđãtừngnói, cung nữ này là người rất chịu khó, lúc người khác tranh thủ thời gian lười biếng, nàng vẫn còn làm việc. Nhưng... tại sao nàng ta lại đem y phục bỏ xuống đáy rương? Giống như nàng ta chắc chắn Hoàng thượngsẽkhôngtrở về nữa vậy?

Về sauthậtđúng là phải tiết kiệmmộtchút... Chỉ là lần này trốnđiquá mức vội vàng,khôngcó cách nào mang số vốn riêngđãtích góp được lúc ở trong cung ra ngoài, còn có Xảo Nhi,hiệntạikhôngbiết nàng ấy sống trong cung như thế nào?

Con mèo đen nàythậtđángyêu, tuy rằngkhôngquý bằng con mèo Ba Tư trắng trong cung, nhưng bốn cái móng vuốtnhỏkia lại màu trắng, giống như giẫm phải tuyết, thấy nữ chủ nhân mới, lập tức thè cái lưỡi màu hồng phấn ra, nũng nịu kêu lên.

Nếu người bên ngoài đọc được,sẽchỉ nghĩ rằng Trương thái ý thầm mến cung nữ, trước khi c·h·ế·t đưa thư tình để hoàn thành tâm nguyện.

Ngày hôm sau, Trương Thị Ngọcđira chợ. Trước khiđiđãnhờ congáicủa Lưu thẩm bên hàng xóm là Lưu Linh Nhi đến giúp đỡ tiểu chủ nhân.

Trong lòng Nguyễn công công than thở. Nayđãbao nhiêu ngày rồi? Cơm nước hầu nhưkhôngăn uống, ngự y xem bệnh cho Thái phó sợ thân thểhắnkhôngthể chịu nổi, cố ý bốc thuốc bổ khí ích nguyên, nhưng nước thuốcđãnấu xong, mà Thái phó đại nhân lạikhôngchịu uống!

Mấy ngày nay, các cửa khẩuđãbày sẵn thế trận chờ quân địch, tăng cường sắp xếp kiểm tra, đừngnóilàmộtngười lớn như vậy, ngay cảmộtcon ruồi cũng đừng mong có thể bay ra ngoài.

Con mèonhỏmàu trắng kia cũng cảm nhận được chủ nhânkhôngcó ở đây, có chút ủ rũ kêu “Meo meo meo meo” về phía người vừa tới.

Phất phất tay, lệnh mọi người lui ra sau, Thái phó đứng dậy rồiđira ngoài, do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãiđivề hướng tẩm cung, Nguyễn công công ở phía sauâmthầm thở dài.

Nhưng trong lòng nàng cũng thầm thannhỏ: “Thái phó đại nhân, rốt cuộc trong hồ lô của ngàiđangbán thuốc gì!”

Linh Nhi trừng lớn mắt, ao ước nhìn chiếc trâm cài đầu kia, nhưng đầu lại lắc như trống bỏi: “khôngđược!khôngđược! Lần trước đôi hoa tai tẩu tử tặng muội bị nương nhìn thấy, liền xách lỗ tai muội nửa ngày đấy,nóimuội kiến thức hạn hẹp, giúp tỷmộtviệcnhỏnhư vậy, sao có thể nhận trang sức đắt tiền như thế, nếu muội còn tiếp tục thèm muốn đồ của tỷ, nương của muộisẽchặt tay mà muội cầm đồ đấy!”

Thái phó đứng nghiêm, bàn tay sờ sờ bộ lông mềm mại của con mèo, taykhôngnhịn được hơi run rẩy, dù chomộtngày nào đó mìnhsẽxưng đế, vào ở trong điện lộng lẫy này chẳng lẽ cũngsẽnhư vậy sao?

Dáng người phản chiếu trong gương đồngthậtsựrất đẹp, da trắng như Trứng gà bóc, lông mày cũngkhôngvẽ mà rất đen. Nhất là cặp mắt to kia, ngay cả nàng là nữ nhân nhưng khi nhìn tiểu nương tử này lâumộtchút giống như bị hút vào.

Thái phókhôngcó tâm tình khiển trách cẩu nô tài, sải bướcđivào chính điện.

Chỉ mong khi nàng nhìn thấy câu này, liền nhớ tới lờinóiđùa ngày đó, hiểu được mình muốn cùng Trương thái y bỏ trốn. Còn lại... Đều do tạo hóa.

Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng đừng để người trong thiên hạ phụ ta!

Lúc ấy Xảo Nhi đỏ mặt hơn nửa ngày,nóimình là chủ nhân màkhôngđứng đắn.

Đáng tiếc người xinh đep như vậy, nhưng lạikhôngbiết tự chải đầu cho mình, cũngkhôngbiết xuất thân của tiểu nương tử này là gì, chắc làmộttiểu thư phú hộ, quen được người khác phục vụ hầu hạ, chỉ giơ tay nhấc chânđãkhônggiống với người bình thường!

Nhà hàng xóm bên cạnh, lại nhà thợ thủ công được Vệ Lãnh hầu xem trọng, xem rakhôngnên ở lại lâu trong thôn này!

Hôm nay An Xảo Nhiđãcố ý tìmmộtcái cớ, đuổi hết bọn tiểu thái giám cung nữ trong tẩm cung ra ngoài, chỉ để lạimộtngười giữ cửa.

Khi bước vào tẩm cung, pháthiệntrong tẩm cung trống rỗng, bởi vìkhôngcó chủ nhân, nên mọi người cũngkhôngở lại đây nữa. Nơi này thanh nhã nhưng lạnh lùng đến dị thường, nô tài bên trong cũng rất lười, người canh giữ ngoài cửa, vậy mà lại ngồi xuống ngưỡng cửa đầu cúi thấp phát ra tiếng ngáy..

Sau khi quyết tâm xuất binh, Vệ Lãnh Hầu xoay người chuẩn bị rờiđi.

Đến buổi chiều, Trương Thị Ngọc rốt cục cũng trở về. Sau khi tháo chiếc mũ có tấm mạng bảo vệ màu đen, Niếp Thanh Lân nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Trương đại ca.

Tiếng hát đó phát ra từmộtngười mặc trang phục cung nữ,hắnnhận ra, đó là thị nữ hầu hạ bên người tiểu Hoàng đế, chủ tớ hai người hình như có tình cảm rất sâu sắc.

Thái phó chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung,đãlâu như vậy, sống cũng được, c·h·ế·t cũng tốt, dù sao cũng là có tin tức, nhưnghiệntại ngay cả chút dấu vết cũngkhôngcó, đứa trẻ kia giống như đột nhiên tan biến vàokhôngtrung.

“Vâng, bẩm Thái phó, thậm chí Lĩnh Nam vương còn đóng cửa các con đường thông thương đối với bên ngoài,nóimuốn diễn tập luyện binh, người buôn bán muốn qua chỉ có thểđivòng.”

Từ sau khi nhận được bức thư do Lưu thái y đưa tới, đầu tiên nàng cảm thấy rất khó hiểu, đột nhiên nhớ tới lờinóiđùa của chủ tớ hai người lúc trước, lập tức liền chợt hiểu.

Nếu có thể, nàngthậtsựmuốn toải mái hô to. Nhưng nàng biết, mình còn có chút chuyện quan trọng phải làm... Đầu tiên chính là đốt hết y phục bên người chủ nhân.

nóixong, nàng lấy từ trong hộp đựng trang sứctrênbàn trang điểm ramộtcái trâm cài tóc hình đám mây bằng vàng ra, muốn thưởng cho Linh Nhi: “Cái trâm cài này mặc dù được chế táckhôngtinh xảo lắm, nhưng ý cảnhkhôngtệ lắm, cũngkhônghề th* t*c, nếu muộikhôngchê,thìnhận lấyđi!”

Nghe xong những tin mà bọn họ báo cáo, khuôn mặt tuấn tú của Thái phó đại nhân nháy mắt liền bao phủ sương lạnh: “Các ngươinóiNam Cươngkhôngcó động tĩnh gì? Còn Lĩnh Nam Vương chỉ tăng cường phòng thủ, mượn tạm binh mã Nam Cương sao?”

“Tẩu tử, tẩu đừng nghĩ cha muội chỉ là thợ rèn bình thường, cha muội thuộc quân khí chịusựquản lý của triều đình để chế tạo vũ khí! Cũng coi là làm công ăn lương, nghe nương của muộinói, tay nghề của ông rất tốt, gần đây lại mới được thăng chức, tiền công ước chừng cũng tăng gấp đôi đó! Tẩu xem, đây cây kéonhỏmà cha muộiđãlàm, rất sắc đó! Dùngđãlâu lắm rồi mà cũng chẳng phải mài lần nào, muội tặng nó cho tẩu nè!”

Đúng lúc này,mộttiếng hát du dươngnhẹnhàng từ trong phòng truyền ra. Thái phóđiđến, mặtâmtrầm chậm rãi vén mành che cửa nội thất lên.

An Xảo Nhi vừa châm lửa, đột nhiên pháthiệncómộtbóng đen bao phủ phíatrênmình, nàng ngẩng mạnh đầu nhìn, liền thấymộtthân ảnh cao lớn đứng phía sau mình, mày rậm nhíu chặt, mắt phượng trợn trừng... Khiến nàng sợ tới mức làm rơi cả mồi lửa vào chậu than.

“Sao rồi? Kinh thànhđãtruyền đến tin tức tân đế đăng cơ chưa?” Lòng Niếp Thanh Lân tràn đầy hy vọng hỏi.

Nhưng bọn họ lạikhônglàm như vậy. Đây là vì cái gì?

Xem ra, có thể vì mấy ngày nay vừa mới khôi phục thân phận nữ nhi, nên đắc ý quên hình,đãtiêu tốnkhôngít bạc đây!

Tiểu chủ nhân thựcsựđãbỏ trốn thành công!

Nếukhôngphải Hoàng đế hay ồn àonóiXảo Nhi rất chu đáo, giống như tỷ tỷ củahắn, nếu đổi người khác hầu hạsẽkhôngquen,thìmìnhđãđưa người cung nữ có vài phần tư sắc này ra chỗ khác rồi.

Nếu những kẻ ngu dốt kia làm bị thương ngườiyêuquý nhất của Vệ Lãnh Hầuhắn, éphắnvào đường cùngkhôngthể kiềm chế được mà phát điên, như vậy...hắnsẽđể tất cả những người ngu xuẩn đó phải chôn cùng!

Binh mã trong tayhắnlúc nàykhôngnhiều lắm! Giống như những tên c·ờ· ·b·ạ·c khôn khéo thườngnói, khi bị ép vào đường cùngthìsẽmạnh tay đánhmộttrận, thường làsẽthua táng gia bại sản.

Nhưnghiệntại xem ra, tiểu Hoàng đế đúng làkhôngcó mắt nhìn người. Loại cẩu nô tài vô tâm này! Chủ nhân mất tích lâu như thế, vậy mà ả ta lại có tâm tình ca hát?

hắnkhôngthể mấtđilý trí,hắncó thể bất chấp nhân luân sủng áimộtnam hài,hắncũng có thể nuông chiều thiếu niên kia, ngay cả khi người đó muốn saotrêntrời, nhưng nếuhắnthậtsựđánh mất lý trí, làm ra chuyện ngu xuẩn gây nguy hiểm cho giang sơnthìsao?

Sau khi chải đầu xong, Linh Nhi cảm thấy trước đây mìnhđãnhận nhiều lễ vật lớn của tiểu nương tử Trương gia như vậy, mình cũng nên có qua có lại, báo đápmộtphen. Vì vậy liền về nhà lấymộtchiếc hộpnhỏmang sang, sau khi mở ra, lấy ramộtcây kéonhỏtinh xảo đưa cho tiểu nương tử Trương gia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng vừa duỗi tay ra, muốn ôm chặt Long Châu tử kia vào trong ngực, liền tỉnh lại, chỉ có từng trận gió lạnh như băng ùa vào giường trống, bàn tay từ trong chăn đưa ra, chỉ bắt được hư vô...

Nhưng câunóinày, năm đó khi nàng ở dưới gốc cây nhìn thấy đôi nam nữ muốn bỏ trốn, khéo léo dùng nha hoàn để truyền lại ám hiệu. Lúc đó nàng còn dùng câu này để trêu chọc Xảo Nhi, muốn cùng Xảo Nhi cùng nhau làm giả phượng cầu thực hoàng, cùng nhau bỏ trốn khỏi cấm cung này.

Chương 32

Kiểu tóc hôm nay Linh Nhi chải cho tiểu nương tử Trương gia là “Đọa mã kế”, trước tiên thả mái tóc dài đen nhánh ra, vì mái tóc quá trơnkhôngthể cầm được nên bôi lên tócmộtít dầu hoa nhài, búi tóc kéo nghiêng vềmộtbêntrênđỉnh đầu, sau khi dùng lược mã não tinh xảo để cố định, chỉ cần cài thêmmộtcây trâm khảm ngọc hạng hoa điệp nữa là thành công.

Nhưng đồ này nếu sau này khi kiểm tra vật phẩm bị các cung nữ và thái giám nhìn thấy, bí mật mà tiểu chủ nhân khổ tâm giấu diếm chẳng phảisẽbị lộ ra? Chỉ cần đốtkhôngnhìn ra hình dạng gì nữa, Thập tứ hoàng tử liền có thể danh chính ngôn thuận biến mất, chỉ còn lạimộtcôgáixinh đẹp như hoa tự do sống bên ngoài thế giới rộng lớn.

Hơn nữa... Vì sao nàng ta lại lôi ramộtvài mảnh vải dài kỳ quái cùngmộtvài cái áo vô cùng quái dị, đem chúng xếp chồng vào trong chậu than, lại nhóm lửa chuẩn bị đốt chúng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy rằng nàngkhôngquan tâm mấy đến việc triều chính, nhưng cũng loáng thoáng nghe thấy lần tiêu diệt An Tây Vương này được thuận lợi như vậy có mối liên quan mật thiết với loại sắt tinh luyện này...

Đợi sau khi Trương Thị Ngọcđi, liền chủ động lôi kéo tiểu nương tử Trương gia vào buồng trong, hăng hái bừng bừng nhất định phải giúp tiểu nương tử chảimộtvài kiểu đầu mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân nghe vậythìsửng sốt, nàng luôn sống trong hoàng cung, tuykhôngxa hoa giống như các hoàng tử công chúa khác, nhưng tất cả chi phí ăn mặc cũngkhôngphải tầm thường, tuy hình thứckhôngđược tinh xảo như các chủ nhân khác, nhưng khái niệm bao nhiêu bạcthậtsựlàkhôngrõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, nếu tấn công Nam Cương đó là điều vô cùng ngu xuẩn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân nghe lờinóicủa Linh Nhi, cườinói: “Làm gì có cái nào đắt tiền? Toàn là những trang sức bình thường mua ở chợ thôi. Hơn nửa tỷkhôngcó lỗ tai, giữ đôi hoa tai kia cũng vô dụng, nếu muội thích, ta bảo Trương... tướng công của tỷ mua nhiềumộtchút là được.”

Niếp Thanh Lân cười cảm ơn tiểu nha đầu chất phác thẳng thắn này, cúi đầu cẩn thận xem kỹ cái chuôi kéo.

Trương Thị Ngọc lắc lắc đầu: “trênbảng thông cáo của trong trấn,khôngcó tin tức gì, huống chi nếu tân đế đăng cơ nhất địnhsẽđại xá thiên hạ,khôngcần xem bố cáođãsớm lan truyền.”

Thái phó trầm ngâm, đôi mắt phượng lóe ra tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ trước mắt.

Đừngnóiđịa hình Nam Cương phức tạp, quân đội dũng mãnh, chỉ từ việc phái các thích khách mang độctrênngười đến, muốn đánh thắng trận này,sẽphải trảmộtcái giá vô cùng lớn!

Lúc này, nhân vật chính nào đó đứng bên cạnh án thư, cũng biết mình cũngđãđến giờ uống thuốc.

Bởi vì Hoàng đế mất tích quá kỳ lạ,sựnôn nóng chồng chất ngày cành mãnh liệt tra tấn thần kinh củahắn,hắnthậtmuốn liều lĩnh, hạ lệnh cử binh dẹp yên Lĩnh Nam vương và Nam Cương, tóm lấy cổ áo hỏimộtcâu: Rốt cuộcđãđem Hoàng đế giấu ở chỗ nào.

Bảo đám người Nguyễn công công phía sau lưng đứng lại tại chỗ. Thái phó chậm rãiđivào trong tẩm cung.

Chỉ mong lần này Trương đại ca có thể lấy được nhiều tin tức tốt từtrêntrấn.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Vệ Lãnh Diêu như muốn g·i·ế·t ngườimộtcước đạp đổ chậu than, hai chân dập tắt ngọn lửa vừa mới được châm,mộttay cầm lấy mảnh vải bó ngực, ngửi ngửi mùi hương quen thuộctrênđó, sau đó gằn từng tiếng hỏi: “Đây là cái gì?”

Trương tiểu nương tử xoay trái xoay phải nhìn vào gương, xoay người nhìn Linh Nhiđangở phia sau ngọt ngào cườimộtcái: “Cũng nhờ muội khéo tay, hôm nay tỷđãsuy nghĩ cả nửa ngày cũngkhôngbiết làm thế nào, nghĩsẽdùng vải để buộc lại, may mắn là muội đến.”

Có mấy lần ở trong mộng,hắnnhìn thấy khuôn mặtnhỏnhắn ngây thơ kia, cười ngọt ngào với mình: “Thái phó, ăn bánh táokhông?”

đãlà đêm khuya, nhưngkhônghề buồn ngủ nữa.

Lưu Linh Nhi mười bốn xuân xanh,thậtsựrất thíchsựnhờ cậy này của Trương đại phu.

Chỉ thấy, búi tóc lệch rủ xuốngmộtbên tai càng làm cho khuôn mặt tiểu nương tử càng thêm mảnh mai, khiến người khác muốn thươngyêu.

Linh đan diệu dược gì cũngkhôngdùng được! Thứ có thể chữa trị cho Thái phó, chỉ có tiểu Long tử kia!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32