Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116


thậtkhôngdễ dàng đợi tới lúc thanhâmnghẹn ngào kianhỏdần, Vệ Lãnh Hầu liền hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc kia, thấp giọngnói: “Tình cảnh của Hưu Đồ Hoànhhiệntại khá gian nan, e sợ ái nữ bị liên lụy, liền phái tâm phúc đưa nữ nhi vào quan nội, lại ủy thác cho Thanh Long quan Cố Kiến Quân, đem tiểu công chúa tới kinh thành. Cố tướng quân sợ tiểu công chúa nửa đường có sơ xuất, cho nênđãđể cho phu nhân củahắnmang theo hai nhũ nương tự mình đem công chúa theo vào kinh thành. Nay tiểu công chúa được an trí tại Toái Nguyệt Cung, nếu như người làm dì như nàng chỉ biết ngồimộtchỗ bi thống khóc lóc, như vậythìđứa bé vẫn còn trong nôi kia biết dựa vào ai?”

Niếp Thanh Lân nhìn thẳng vào mắt Thái phó, lập tức hỏi: “Hoàng tỷđãxảy ra chuyện gì?”

Nhìn tiểu công chúa, Niếp Thanh Lânkhôngnhịn được mà đôi mắt lại đỏ lên.

Thái phó nghĩ nghĩnói: “Tình huống cụ thể ta cũngkhôngrõ, có lẽ là khi Vương gia gặp chuyện, Vương phi cả người lẫn ngựa đều bị rơi từ khe núi xuống sông lớn và bị cuốn trôi. Xe ngựathìbị vỡ tan thành từng mảnhnhỏ, tìm mấy ngày cũngkhôngthấy bóng dáng… Con sông kia nước luôn chảy xiết, lại từtrênnơi cao như vậy rơi xuống…” Tới đây, Thái phó cũngkhôngnóitiếp nhưng ngụ ýđãrấtrõràng.

Niếp Thanh Lân nghe thế, nước mắt liền chảy ra. Bát hoàng tỷ của nàng, lá gan rấtnhỏ,mộtmình nàng ấy rơi từtrênvách đá xuốngsẽsợ hãi như thế nào? Tưởng tượng tới cái lạnh thấu xương của dòng nước dũng mãnh, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy yết hầu liền nghẹn lại, ngẹn ngào th* d*c.

Lấy khối băng để vào trong khăn tay, sau đó tự mình xoa mắt cho nàng. Đan ma ma vốn nghĩ do công chúa tự tiện xông vào thư phòng mà bị Thái phó khiển trách, mới ủy khuất khóc lớn như vậy, nhưng mà nhìn thấy Thái phó cẩn thận chăm sóc cho công chúathìlạikhônggiống, lúc này mới có chút yên lòng, im lặng bưng chậu nước lui xuống.

Bộ dáng này của nàng làm cho Vệ Lãnh Hầu thương tâmkhôngdứt, nhưnghắnbiết lúc này nên để cho nàng khóc tomộttrận trong lòng mình, còn hơn là để nàng tự mìnhmộtmình ngồi ôm gối khócmộtmìnhtrêngiường, vì thếhắncũng chỉ ngồi ôm chặt nàng vào lòng, để cho nàng khóc thỏa thích trong lòng mình.

Nghe thấy Hoàng Thượng ra lệnh, các vị đại thần đồng loạt ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thái phó, thấyhắnphất phất tay, liền lập tức lui xuống.

Trứng gà rất ít khinóichuyện trực tiếp, bây giờ đúng là lười vòng vo, Thái phó biết nàng vốn thông minh lại tinh ý, cũngkhôngbiết nàng nghe phong thanh ở chỗ nào, phải biết rằnghắncũng chỉ mới nhận được thư vào 3 ngày trước, hơn nữa là trưa hôm nay cũng mới được biết xe ngựa của Hung Nô vừa tới kinh thành.

Đợi chođingang qua trạm Dịch sứ quánthìNiếp Thanh Lân hơi vén mành lên, trong sân Dịch quánđangdị thường náo nhiệt, quả nhiên là có cờ của Hung Nô được cắmtrênxe ngựađangdừng trước cửa Dịch quán.

Ngay tại lúc nàngđangtự tráchkhôngthôithìThái phó ở phía saunhẹnàng cầm lấy tay nàng: “Trứng gà đừng nghĩ nhiều, đều là lỗi của bản Hầu, nếu ban đầu takhônglàm cho huynh đệ Hưu Đồ Hoành nội đấu, đợi cho thực lực của Hung Nô bị hao tổnthìra mặt can thiệp, đưa Hưu Đồ Hoành xưng Vương, nhưng lại chưa từng nghĩ nhất thời chần chờ lại hại tới Bát công chúa…”

Niếp Thanh Lân nghe vậy liền cười khổ,nhẹnói: “Thái phó làm sai chỗ nào? Là bậc Đế vương nhất định phải lấy đại cục làm trọng, dù ta chỉ làmộtnhi nữ khó tránh khỏi yếu lòng, mặc dùkhôngthể ra quyết định dứt khoát xoay chuyển càn khôn như Thái phó, nhưng cũng biết đó cũng là chuyện cần làm... Thân là nữ nhi hoàng gia từnhỏđãsống trong cẩm y ngọc thực, sau khi trưởng thànhthìnên biết hồi đáp công ơn của hoàng gia. Chỉ hi vọng bọn họ có thể tìm thấy hoàng tỷ… Cho dùkhôngthể sống mà quay trở lại Đại Ngụy, nhưng khi c·h·ế·t rồi cũng nên nghênh đón nàng ấy về cố thổ để an táng cùng mẫu phi.”

Hầu phu nhân nhìn thần sắctrênmặt công chúa, liền biết mìnhđãvừanóicái gì đókhôngnênnói, nên cũng lập tức thu lại, chỉ cườinói: “Thiếp cũng chỉ mơ hồ nghe thấy Hầu gia nhắc như vậy, cũng có lẽ là do thiếp nghe nhầm… Xem trí nhớ của thiếp này, mới rồikhôngphảinóiđiuống trà sao? Kỳthật, trong phủ của thiếp cómộtvị sư phụ chuyên làm bánh ngọt rất ngon, ông ấy vừa mới làm được món bánh quýt nhấm nháp khi uống trà….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước kia cũngkhôngphải chưa từng nhìn thấy, nhưng màhiệntại bước vào được ngự thư phòng cũng đều là hậu duệ quý tộc, đương nhiên biết rấtrõHoàng đếhiệntại chỉ làmộtnữ nhi, chỉ là e ngại quyền uy “chỉ hươu bảo ngựa” của Thái phó, nên cũngkhôngdám chọc thủngmộtlớp giấy mỏng này, nhưng trong lòng cũng thầm mắng mình trước kiakhôngcó mắt, nữ Hoàng đếnhỏnhắn dễ thương trước mắt có bao nhiêu khả nghi, đúng là mắt mù mà.

Thái phó trầm mặt xuống, quamộtlúc nhìn bộ dáng quyếtkhôngthỏa hiệp của Tiểu Hoàng đế trước mặt, trong lòng liền biết hôm nay nàngkhôngbiếtrõchuyện chắc chắn nàngsẽkhôngbuông tha. Rốt cụchắnđứng dậyđitới gần nàngnhẹgiọngnói: “Thiệu Dương công chúa…đãhoăng thệ.”

Thái phókhôngnghĩ tới thời điểmhắnnghịsựcùng quần thần Niếp Thanh Lân lại trực tiếp mặc long bào tới thư phòng, nhịnkhôngđược khẽ cau mày. Niếp Thanh Lân lại coi nhưkhôngnhìn ra chútkhôngvui trong mắt Thái phó, vững vàngnói: “Trẫm có chuyện cần thương nghị với Thái phó, các ái khanh lui xuống trướcđi.”

Có câunóilàm mẽsẽtrở nên mạnh mẽ, mặc dù Niếp Thanh Lân chỉ là dì, nhưng mà vừa nghĩ tới số khổ của đứa trẻ mà tỷ tỷ mới sinh, Niếp Thanh Lân liền miễn cưỡng đứng dậy khỏi lòng Thái phó, thút thít đòiđixem đứanhỏ.

Niếp Thanh Lân đứng dậy, bảo Đan ma ma thay xiêm y cho mình, Đan ma ma mang ra bộ váy dài, nhưng nàngkhôngđón mànhẹgiọngnói: “Thay long bào cho trẫm.”

Niếp Thanh Lân dịu dàng từ chối khéo lời mời của Hầu phu nhân, sau đó lập tức trở về cung.

Hoa Cao sơn hồng vi 50 năm mới mở đượcmộtđóa, màu đỏ ửng đoan chính, dùng nó để điều chế sonsẽkhôngbị phai màu, cho dù có lây dính mồ hôi cũngsẽkhôngdễ dàng bị trôi. Nếu là bình thường, chắc chắn Niếp Thanh Lânsẽhứng thú mà chạyđiđiều phối, nghiên cứu, nhưng mà hôm nay, nàng càng chắc chắnhắnđangcó chuyện gạt nàng!

Đan ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn công chúa, chỉ thấy trong mắt nàng tựa hồ như nổi lênmộttia sáng lạ khó nắm bắt…

mộtlát sau, tiểu thái giám trở lại báo Thái phóđangở ngự thư phòng, ngài ấy nhắn hôm nay công việc bận rộn nênkhôngthể tới gặp công chúa được, nhưnghắnlại phân phó thị vệ đưa tới cho công chúamộtđống lớn son phấn vừa mới được tiến cống, để cho người điều phối xem xét, nếu cảm thấy tốt,thìngày thành hônsẽđể công chúa sử dụng nó trang điểm.

Tác giả tâmsự: Hưu Đồ Hoành Vương giasẽtự tử sao? Vậythìhãy đợi các chương sausẽtừ từ phân giải~ ~ Ủng hộ tác giảđinào các tìnhyêu!!!

Lúc Niếp Thanh Lân bước vào thư phòngthìtrong thư phòng các quần thầnđangnghịsựlập tức yên tĩnh trở lại, hướng Hoàng Thượng thi lễ.

Nhìn gương mặtkhôngcòn chút máu nào của Trứng gà, trong lòng Thái phó liền căng thẳng, thầm mắng là mìnhđãnóiquá nhanh, liền tranh thủ ôm lấy nàng tới nhuyễn tháp trong nội thất, cởi nút thắttrênlong bào, sau đó x** n*n chiếc cổ trắng nõn của nàng, nhìn bộ dạng hoảng hốt của nàng liềnnói: “Nếu trong lòng khó chịuthìkhóc ra, đừng cố đè nén.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kinh nghiệm trong những ngày sống trong nguy hiểm cận kề ở bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp kia,đãlàm cho Niếp Thanh Lân cókhôngít kinh nghiệm, ít nhất sau khi được An Xảo Nhi giải thích, nàng cũng nhận biết đượcrõcờ xí của Hung Nô,trêncờ có biểu tượng đầu sư tử, đó chính là cờ của bộ lạc Hưu Đồ Hoành….

Niếp Thanh Lân cũngkhôngngồi yên nữa, nàng cho gọimộttiểu thái giám vàođinhìn xemhiệntại Thái phó có ở trong ngự thư phòngkhông.đãnhiều ngày nay bởi vì Hung Nô sinh biến, Thái phó luônđisớm về trễ, có khi trở về lúc đó nàng cũngđãngủ say.

“Trắc phi của Hưu Đồ Vương gia cấu kết với Cát Thanh Viễn, gã điều tra được hành tung của Vương gia, sau đó phái ra tử sĩ tập kích Vương gia, Vương phi…” Nghe đượcmộtcâu này, trái tim của Niếp Thanh Lân như siết chặt lại, nếu có thể, nàngthậthi vọng mình có thể hạ quyết tâm, tại doanh trướng của Hung Nô tự taymộtkiếm đâm c·h·ế·t Cát Thanh Viễn. Nếu nhưkhôngcóhắn, hoàng tỷ cũngkhôngđến mức c·h·ế·t thảm ở nơi lạnh lẽo đó, tiểu Gia Nhu cũngkhôngvì thế mà cònnhỏđãmất mẫu thân…thậtlàmộtbước sai, để hận ngàn năm....

Trở lại Phượng Sồ cung, quần áo cũngkhôngmuốn thay, nàng liền ngồitrênghế. Nàng muốn tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ nhiều, nhưng mà lại pháthiệnnghĩ thế nào cũngkhôngthông… Cố phu nhân vì sao lại ngồi xe ngựa của Hưu Đồ Hoành? Lúc nãy Hầu phu nhânnóitới chuyện của công chúa Hung Nô là chuyện gì? Tựa hồ như cứ theo dòng suy nghĩ đó, tất cả đều chỉ thẳng vàomộtkết quả đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tuy Gia Nhu công chúa cònnhỏ, nhưng nàng làm dì mà mang cặp mắt sưng húp nàyđigặp cũngkhôngtốt, để mai rồiđithăm.”nóixong Thái phó liền gọi Nguyễn công công, dặn ông cho quần thần giải tán trước, còn mìnhthìcùng Niếp Thanh Lân quay trở về cung Phượng Sồ.

Chỉ cái nhìn này, liền làm cho sắc mặt của Niếp Thanh Lân trắng bệch,nhẹnhàng buông tay liền ngã ngồitrênđệm. Chờ nàngyêucầu xe ngựa dừng xethìxeđãđithậtxa rồi, Niếp Thanh Lân cố tình muốn kêu xe ngựa quay lại, nhưng trong lòng liền dâng lênmộtcơn khiếp sợ, cuối cùng cũngkhônglên tiếng, chỉ để xe ngựa chạy trở về hoàng cung.

Niếp Thanh Lân tinh mắt liếcmộtcái liền nhận ra ngườiđangxuống từ xe ngựa kia là Cố phu nhân, trong lòng nàng ấyđangômmộtđứa trẻ mới sinh…

Ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân thức dậy rất sớm, nhưng vừa rời giường liền pháthiệnkhôngthấy người nam nhân kia ở bên cạnh. Nàng rời giường rửa mặt chải đầu, cũngkhôngăn sáng liền muốnđithăm Gia Nhu công chúa.

Lúc này tiểu công chúa vẫnđangngủ say, khuôn mặt mềm mịn như phấn trong chiếc nôi, lúc Niếp Thanh Lânnhẹnhàng bế lên, có thể do ngủ no rồi, bé con liền mở choàng mắt ra nhìn dìnhỏl**m l**m đầu lưỡi, chành cái miệngnhỏnhắn nở nụ cười. Dáng vẻ lanh lợi đángyêuđộng lòng người kiathậtđúng là làm cho người takhôngthểkhôngđau lòng xót dạ.

Nếu như biết họ tới sớm như vậy,hắntuyệt đốisẽkhôngđể tiểu Long Châu đến phủ phò mã thưởng lãm. Vốnđangnghĩ làm sao để gạt nàng,khôngngờ nàng lại cố tình đến tra hỏi… Thái phó nghĩ nghĩnói: “Công chúakhôngbiếtthìtốt hơn.”

Tuy rằng trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng khi chính tai nghethìNiếp Thanh Lân vẫnkhôngnhịn được mà chấn động, thân mình mềm nhũn, nếukhôngphải Thái phó kịp thời đỡ được, nàngđãngã xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thái phó có biết kẻđãám sát Hưu Đồ Hoành là người phương nàokhông?” Đợi sau khi cả hai thay xong quần áo nằm xuống nhắm mắt đượcmộtlúc Niếp Thanh Lân mới mở miệng hỏi.

“Hoàng thượng tìm thần có chuyện gì?” Thái phó cũngkhôngđứng dậy, chỉ ngồitrênghế nhàn nhạt hỏi.

Vì thế xe ngựa liền điều chỉnh phương hướng, lượn quanhmộtđường rồiđinhanh tới.

Bất quá xe ngựa vừa mớiđitới đầu hẻm, nàngđãnói: “mộtlát nữakhôngcần cho xe ngựađivào từ cửa Đông, dọc theo đườngđivào từ cửa Bắcđi.”

Tuy rằng bình thường Thái phó cũng hay tặng đồ cho mình, nhưng mà tuyệt đối cũngsẽkhôngnhàn hạ mà đến nổi đích thân dặn dò tỉ mỉ những việc vụn vặt như điều phối son. Dùng kiểu giọng điệu lừa dối trẻnhỏnhư này sao lạikhônglàm cho người ta sinh nghi?

Niếp Thanh Lân hơi mấp máy môinói: “hiệntại trẫmđangmặc long bào, chứkhôngphải là Vĩnh An công chúa mà Thái phó sắc phong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 116

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116