Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114
Vì thế, vào năm thứ ba Gia Hòa đại Ngụy, Đông chí chưa qua đếnmộttháng, Ngụy cung đưa tin Hoàng hậu bởi vì nhiễm phong hàn, nênđãmất đột ngột. Hoàng đế đau khổ rất nhiều, đưa ra lí do là lê dân bá tính cũng cần phải mưu sinh, nênkhôngmuốn vì quốc tang của hoàng gia mà ảnh hưởng tới việc sinh con kết hôn của dân chúng, liền miễn bỏ hết, tất cả đều giản lược.
Niếp Thanh Lân nhìn thấy Thái phókhôngvui, hơi cắn môi,nhẹgiọngnói: “Mấy ngày trước ta hiểu lầm Thái phó, là takhôngđúng, bởi vì tự thấy xấu mặt, lại có chút ngượng ngùng khi gặp Thái phó. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn công công báo dạ dày của Thái phókhôngthoải mái, nhìn bữa trưa toàn đầy dầu mỡ, nên mới muốn tự làm chút đồ ngon miệng dễ tiêu hóa, mang tới coi như bồi tội, may mà Thái phó đại nhânkhôngchấp tiểu nhân,khôngchấp nhất ngườikhôngcó kiến thức như Bản cung...”
Lại càngkhôngngờ hơn là qua vài hôm sau, Vệ lão gia tự tay viết thư đưa tới trước mặthắn, trong thư đại ý mắng Vệ Lãnh Hầu là người trở nên chỉ biết có lợi ích, chính bản thân mình bỏ biểu muội thanh mai trúc mã để cưới công chúathìcũngkhôngnóilàm gì, lại còn muốn đệ đệ học theo cái thói vô tình vô nghĩa củahắn, A Chí cùng thứ nữ cháugáicủa đại nho Trầm Cung Lươngyêunhau, nayđãmang thai, nhưng màhắnlại ghét bỏ Trầm giađangxuống dốc, nênđãtìm mọi cách ngăn cản đôi uyên ương tình đầu ý hợp, để cho đệ đệ mình thành kẻ bạc tình bội nghĩa.
Niếp Thanh Lân chớp chớp mắt lập tức nghe hiểu ý Vệ Lãnh hầu, lập tức thẹn thùngkhôngthôi,đangmuốn đẩy y ra đứng dậy, lại bị bàn tay to của Thái phó đè lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân bất giác hiểu vì sao mấy ngày trước trong cung luôn có bụi bay lượn lờ. Nhưng khi nhìn bức vẽ tòa cung điện nguy nga lộng lẫy kia,trêngương mặt vẫn đạm mạc,khônghề có chút vui mừng nào, giật giật môi vừa muốnnóigì đó, nhưng lại cố gắng nuốt xuống.hiệntại chuyện chung thân của tiểu Trầm hậu cònđangkhôngbiết thế nào, nàng cũngkhôngdám mở miệng chọc giận ông trời con ngang ngược này.
Trầm Hồng Nhi nhìn công chúađangnở nụ cười bình thản trước mặt mình, khóe mắtkhôngkhỏi cay cay: “Ngày đó Trầm gia đưa ta vào cung, vốn là muốn ta đến bên cạnh để bầu bạn với hoàng thượng cho đỡ buồn, tiếc là Hồng nhi vô dụng, chẳng nhữngkhôngthể giải ưu sầu của Hoàng thượng, ngược lại toàn thêm rắc rối cho người. Nay lại phải buộc Hoàng thượng vì mình mànóidối thiên hạ, tội nghiệt như vậy người bảo Hồng Nhi phải bồi thường cho người bao nhiêu mới đủ đây?”
Trước khi Trầm Hồng Nhi lên thuyền ra biển, Niếp Thanh Lân ngồi kiệu tự mình tới Trầm phủ, chúc mừng Lục ca “Gả congái”. “Phu quân cũ” như nàng đương nhiên cũng phải tỏ chút tâm ý, liền đặt mua mấy bộ trang sức tinh xảo, đặt trong hòm tự mình đưa tới.
“Thái phó, ngài làm gì vậy?”
“Hương hoa mai trong gió lạnh muốn thơm mátthìcần phải nhờ mưa gió thổi vào, nên đợi tới khi công chúa ra mồ hồi, mực Mai được mồ hôi nhuộm ướt mới tính làthậtsựhọa xong, lúc đó mời công chúa thưởng thức.”
Chỉ là lần nàykhôngphảitrênnhuyễn sạp, mà trực tiếptrênbàn lớn, đem quần áotrênngười nàng cởi ra, đặt nằmtrênán thư, lộ ramộtmảng trơn láng sau lưng, Niếp Thanh Lân cảm thấy ngượng ngùng,đangmuốn đứng dậy, lại bị Vệ hầu đè lại,hắnnhấc lên chiếc bút lông, ởtrênlưng nàng vẽ ramộtnụ hoa maiđangnở, ngòi bút lành lạnh xẹt quatrênda thịt, dẫn tới tiểu mỹ nhân bên dướikhôngkiềm chế được mà run rẩy, quả nhiên là sống động thơm mát, tươi đẹpkhôngcưỡng nổi.
Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là hiểu được ý tứ trong lờinóicủa nàng, Vĩnh An công chúa tự nhận mình cùng Hoàng hậu đều là phận ăn nhờ ở đậu, dựa hơi người kháckhôngkhácmộtcon rối gỗ, khó tránh khỏisẽcó chút cảm giác đau thường.hắnvươn tay, nâng chiếc cằmnhỏcủa nàng lênnói: “Công chúa tự coinhẹbản thân mình, nàng với nữ nhân xui xẻo đó có chỗ nào giống nhau? Nàng còn có bản Hầu, cũngkhôngcần phải có thêm phụ mẫu, từ đầu đến chân đều là trân bảo của bản Hầu, làm sao bản Hầu có thể nhẫn tâm để công chúa chịu khổ sở? Chỉ là Hoàng hậu thân phận đặc biệtthìkhôngnói, nhưng cũngkhôngphải dạng hiền lành, năng lực gây họathìkhôngai bằng, cho dù A Chí muốn cưới nàng ta, người làm huynh trưởng như tasẽlà người phản đối đầu tiên. Nếu đem nữ nhân như thế cưới vào phủ, quakhôngđược mấy ngàysẽgà bay c·h·ó sủa, chọc tức cha mẹ tathìlàm sao đây?”
“Lần này rời bến, nàng lại có thai,trênthuyền khó tránh khỏi xóc nảy, Bản cungđãnhờ Vi thần y bốc thuốc chống say tàu hợp với thân thể của nàng, nén lại thành viên, nếu say tàu nhiều, chỉ cần đặtmộtchút vào dưới lưỡi,sẽổn định thoải mái hơn nhiều…” Niếp Thanh Lân vừanói, vừa đem chiếc hộpnhỏđặt vào tay Trầm Hồng Nhi.
thậtvất vả mới xong chuyện Thái phó càn quấy, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy 2 cánh tayđãmuốn ê ẩm, nhưng đóa hoa đào phía trước bị mồ hôi thấm ướt quả nhiên giống nhưđangđón gió nở rộ, bút lực của Chấn Lâm tài tử đứng đầu đại Ngụy quả nhiên làkhôngphải tầm thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Vân Chí đem đồ sính lễ cho vào từng rương mang tới phủ đệ của Đại Nho Trầm Cung Lương, ra tay hào phóng làm mọi người kinh ngạc và thán phụckhôngthôi. Trầm phủ vốn dĩ nghèo khó tự nhiên gả ramộtthứ nữ,khôngduyên cớ thu về gấp bao nhiêu lần cho Trầm gia. “Dưỡng nữ nuôi của Trầm gia” nhất thời thànhmộtcâu chuyện trà dư tửu hậu được mọi người ca tụng.
Nhưng mà những lời như vậy lại tuyệt đốikhôngthểnói, nàng cũng chỉnhẹnhàng dựa vào lònghắn,nhỏnhẹnói: “Trầm Hồng Nhi dù sao cũng làmộttiểu thư dòng dõi thư hương, tuy rằng đôi khi làm chuyệnkhôngsuy nghĩ, nhưng bản chấtkhôngxấu, cũng rất đúng mực, mong rằng Thái phó cho nàngmộtdanh phận. Bằngkhông… đợi đến khi Hoàng đế ‘băng hà’thìnàng ấysẽra sao khi còn ở trong hoàng cung hoang vắng này?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ, hình như Bản cung bỏ muối hơi nhiều.” Chuyện xung đột mấy ngày trước tựa hồ hai ngườikhôngai muốn nhắc tới,khôngmặnkhôngnhạt trò chuyện với nhau, đề tài liền thuân lợi phát triển.
Vệ Lãnh Hầu vốn cho rằng chuyện nàysẽtrôi qua nhanhmộtcách qua loa lấy lệ, đợi tiểu Trầm hậu sinh con xong, liền đem đứa trẻ mang về Vệ phủ, đến lúc đónóilà mẫu thân của đứanhỏvì khó sinh mà c·h·ế·t, cho dù phụ thân có giơ côn bổng lên đánh A Chíthìviệc cũngđãxong.
Niếp Thanh Lân nghe vậy mỉm cười, lại dịu dàng an ủimộtphen mới có thể ngăn được dòng nước mắt rơikhôngngừng của phụ nữ có thai, nhưng mà trong lòng lại chua xótkhôngthôi, phiền muộn nghĩ: Chỉ sợ tấm chân tình này của ngươi, Bản cung lại phải làm ngươi thất vọng nữa rồi..
Niếp Thanh Lân mỉm cườinói: “Ban đầu chính Bản cung làm phiền ngươi, sao ngươi lại tranh đoạt tội của Bản cung? Theo Bản cung thấy, như thế nàyđãviên mãn lắm rồi. Vệ Vân Chí cũngkhôngphải là loại người xấu xa ngang ngược như ngươi nghĩ đâu, cũng chỉ bởi vì uống say mất lí trí mới làm ra chuyện đó, và cũng vìsựhiểu lầm này nên mới kết nên duyên phận hôm nay. Hai vị lão nhân gia của Vệ phủ lại thông tình đạt lý,khôngphải người cổ hủ, càngkhôngphải hạng người vì bối phận thứ nữ của ngươi mà bạc đãi ngươi, tuy bộ dáng của Vệ Vân Chí có chút giống Thái phó đại nhân, nhưng mà tính tìnhthìkhác nhau rất xa, làmộtthanh niên thuần lương dịu dàng, vợ chồng chung sống với nhau phải có tiến có lui mới tốt. Nayhắnđối với ngươi vẫn là áy náy, nhưng ngươi cũng tuyệt đốikhôngthể nhắc lại việc đó, càngkhôngđược dùng mặt lạnh đối mặt vớihắn, chỉ cần ngươi xuất ra vài phần nhu tình giống như ngày đó đối với “Hoàng thượng”, Bản cung tin rằng cuộc sống ở Vệ Phủ của ngươisẽthậtthoái mái.”
Nếu là chuyện của người khác, Thái phóđãsớm đồng ý, nhưng đây là chung thân đạisựcủa đệ đệhắn, Thái phó làm sao có thể dám qua loa? Nhớ tới nữ nhân tên Trầm Hồng Nhi kia từng hướng mình giương nanh múa vuốt,hắncảm thấy có con dâu như vậy chả khác gì tự rước thêm bực vào mình. Nếu đệ đệkhôngghét bỏ dung mạo bình thường của nàng ta, vậythìmiễn cưỡng có thể làm thị thiếp. Đồng thờihắncũngkhôngmuốn vìmộtngườikhôngliên quan như Trầm Hồng Nhi kia, lại làm cho giai nhân bảo bối trong lònghắnkhôngvui.
Lại quakhôngđếnmộttháng, Nhị công tử của Vệ phủ liền muốn cử hành hôn lễ.
Thái phó thờ ơ thưởng thức mái tóc dài của nàng,trênngón tay xoắn mấy vòng mới mở miệngnói: “Nếu nàng tađãmang cốt nhục của Vệ gia ta, đương nhiên là phải được sinh ra.”
Nếu lần này, Thái phó màkhôngnhìn ra người đứng sau khởi xướngthìthậtlà đầu óc bị heo thay rồi. Nên đương nhiênđiđến cung Phượng Sồ, tìm kẻ khởi xướng gây bất hòa trong phụ tử Vệ gia hung hăng ném lên giường trừng trịmộtphen, bất quá nếu nàngđãnhọc lòng lo lắng thay cho Trầm Hồng Nhi kia, lạiđãchuẩn bị sẵnmộtthân phận là thứ nữ cháugáicủa Trầm gia, và đệ đệ lại giống như cả đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy,thìhắncũngkhôngcần lo đến làm chi chonhẹđầu óc,khôngcần phải nhiều lời làm gì nữa.
Niếp Thanh Lân nín thở ngưng thần cả nửa ngày, cũng chỉ chờ đượcmộtcâunóinày, trong lòng nhất thời chợt lạnh. Nàng biết bình thường Thái phó đối với Trầm Hồng Nhikhônghề có hảo cảm,đãmuốn g·i·ế·t nàng ấy mấy lần, nay lại vì chuyện này, rất có khả năngsẽgiữ con và bỏ mẹ,khôngkhỏi cảm thấy lo lắng, liền mở miệngnói: “Thỉnh Thái phó đại nhân có thể thông cảm cho thân thế cơ khổ của Trầm hậu, vào cung cũng luôn luôn an phận thủ thường, nếu như cho nàng ấymộtnơi quy túc,thìtrong lòng Bản cung cũngkhôngcảm thấy áy náy với nàng.”
Nụ hôn quađi, tựa hồ hơi thở của tiểu mỹ nhân dần dần có chút hỗn loạn, mềm nhũn ngã vào lòng Thái phó đại nhân, liền bịmộtcánh tay ép sát lại.
Hành động táng tận lương tâm nàykhôngxứng đáng là người nhà họ Vệ, thỉnh Định Quốc Hầu của đại Ngụy tự mình trở về nhàmộtchuyến, đem tên tuổi của mình tự gạch ra khỏi gia phả của dòng họ, tránh cho thân phận thương nhân thế gia th* t*c của nhà họ Vệ làm liên lụy đến thân thể nạm vàng khảm ngọc của Thái phó đại nhân.
Chương 114
Thái phó cũngkhôngnóichuyện, nhìn Niếp Thanh Lân gắpmộtmiếng thịt bồ câu chưng sữa bỏ vào trong đĩa, nhưnghắnchưa động, chỉ híp mắt nhìn nàng.
Vừa mới thu bút, nghe vậy Thái phó tự nhiên cúi đầu xuống sát vào lỗ tai non mềm của người trong lòngnói: “Công chúa đừng vội, lát nữasẽvẽ phía trước, nhưng ở đóđãcó sẵn hai nh** h** xinh đẹp nhụy rồi, chỉ cần thêm chút cành mai nữa thôi, đỡ tốn mực rất nhiều...”
Vĩnh An công chúa đương nhiên hiểu ýhắn, chỉ hơi cắn môi, liền gắp miếng thịt đưa tớitrênmiệng Thái phó. Lúc nàyhắnmới mở miệng, đem miếng thịt kia nuốt vào bên trong, chậm rãi thưởng thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe công chúa nịnh nọt, Vệ Lãnh Hầu cũng chỉ hừmộttiếng. Niếp Thanh Lân nhìn sắc mặt Vệ Lãnh hầu lạinóitiếp: “Bất quá thân phận của Hoàng hậu cùng Bản cung có chút tương tự, đều làkhôngcó cha mẹ để dựa vào, nay lại tự nhiên bị người ta làm cho mang thai,khôngkhỏi có chút thương cảm, chỉ muốn nàng ấy được hạnh phúcmộtchút, trong lòng Bản cungsẽthấy thoải mái hơn…”
Niếp Thanh Lân thầmnói, già mồm át lẽ phải, chỉ riêngnóivề chuyện làm cho cha mẹ tức giận, gà chókhôngyênthìcó ai dám vượt qua Vệ Thái phóhắn,hắnđứng hàng thứ nhì, ai dám xưng thứ nhất?
nóixong liền giúp công chúa ngồi dậy, hai tay liền quàng ra sau nàng, lập tức cởi bỏ quần áo. Mặt đối mặt để “tạo mưa thổi gió” như thế, tư thế này quảthậtlàm cho người ta buồn bực, cố tìnhhắnlại cònkhôngbiết xấu hổ hướng tới đôi tai ửng đỏ của nàng thở gấpnói: “Công chúa đừng lộn xộn, chớ làm mực cọ xátsẽlàm hỏng cánh hoa...”
Đợi tới khi công chúa mặc xong y phục, lại bị Thái phó ôm đếntrênnhuyễn tháp nghỉ ngơi, nàng dựa vàohắn,nhẹnhàngnói: “Hôm qua Bản cungđithăm Hoàng hậu, thấy nước mắttrênmặt nàng vẫn chưa khô, có thai nhưngkhôngthấy tròn lên chút nào, ngược lại hao gầyđirất nhiền, nghe nàng ấynóiVệ Vân Chí có đến gặp nàng để nhận lỗi, chỉ là hai người ngôn ngữ bất hòa liền tan rã trongkhôngvui, sau đó lạikhôngthấyhắntới nữa…khôngbiết Thái phó có tính toán gì haykhông?”
Đợi tới khi Thái phó đem mấy đĩanhỏđồ ăn thu thập sạchsẽ, dùng trà s·ú·c miệng xong liền kéo bàn tay công chúa ra xem có bị dao thái làm bị thương haykhôngrất tự nhiên, rốt cuộc làmhắnkhôngkiềm được mà hôn lên đôi môinhỏnhắn kia. Có lẽ do Trứng gà tham ăn, lúc tới đây có ăn quýt nên hương vị trái cây vẫn còn đọng nơi khóe miệng,hắnchỉ có thểkhôngngừng l**m m*t, thưởng thức mùi hương vẫn còn quẩn quanh nơi đầu lưỡi của nàng.
Niếp Thanh Lân cởi áo choàng xong, từ phía sau nhân lấymộthộp thức ăn ba tầng được sơn mạ vàng từ tay Đan ma ma đặt lên chiếc bàn bát tiênnhỏlàm bằng ngọc: “NghenóiThái phó khẩu vịkhôngtốt, Bản cung tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn, mong Thái phókhôngchê.”
Niếp Thanh Lân nghe xong, ngầm bực Thái phó lại nghĩ ra nhiều kiểu mới,nhẹgiọngnói: “Thái phó lại tác quái, vẽ ởtrênlưng Bản cung,thìai thưởng thức được chứ?”
“Thiết kế vốn có của tẩm cung này tuy có chút cũ kỹ, trong điện luôn luôn có chút hơi thở củasựđổ nát, đương nhiênkhôngthể trang trí ramộtcung điện lộng lẫy. Cho nên bản Hầuđãsớm phái ngườiđixem xét trong cung, tháo bỏ hết cả tòa Phong Hà điện này, xây dựng lạimộttẩm cung hoàn toàn mới, nàng nhìn thử xem có vừa ý haykhông?”
Vệ phủ tuy theo nghiệp thương nhân, nhưng cũng khó tránh khỏi cùng quan phủ có chút giao tế, nênkhôngthểkhôngmời khách khứa. Tuynóitiểu Trầm hậu bình thường ở trong cung ít người gặp được, nhưng dù sao cũng có khá nhiều đại thầnđãtừng gặp qua nàng, cho dù hôn lễ có đội khăn trùm đầu cũngkhôngổn. Cuối cùng quyết định hôn lễsẽkhôngcử hành ở trung thổ, mà chuyển ra ngoài hải ngoại tổ chức.
Vệ Lãnh Hầu nghe vậy khẽ cườinói: “đãphiền công chúa tự mình xuống bếp, thầnkhôngcó gì báo đáp, đành vẽmộtnhánh Tụ Hàn mai tặng công chúa.”
Trầm Hồng Nhi giữ tay nàng lại, lệ trong mắt rốt cục cũng lăn xuống: “Ban đầu vốnkhôngmuốn công chúa gả cho tên Diêm vương mặt lạnh kia, nhưng bây giờ lại hi vọng người gả chohắn, như vậy ngày sau chúng ta mới có thể dùng thân phận con dâu Vệ gia gặp nhau, lầnđihải ngoại này, Hồng nhikhônghề có gì để luyến tiếc, riêng chỉ làkhôngnỡ xa rời công chúa mà thôi.”
Sau khinóixong, Thái phó lờinóixoay chuyển, cực kì hào hứngđilấy bản vẽ cung điện được thiết kế lại cho Niếp Thanh Lân chiêm ngưỡng.
Vệ Lãnh Hầu buông lỏng lọn tócđangquấntrênngón tay ra, ngữ khí hơikhôngkiên nhẫnnói: “Công chúa vì sao cứ luôn đề cập tới nàng ta, mà lạikhônghề hỏi đến cảm nhận mấy ngày nay của bản Hầu, chẳng lẽ hôm nay nàng rửa tay nấu canh mang đến đây là vì muốn hối lộ bản Hầu, để biện hộ cho Hoàng hậu kia đúngkhông?”
Vì thếhắnliền qua loa lấy lệnói: “Đây là chung thân đạisựcủa A Chí, nếu bản thânhắnkhôngtự nguyện, làm ca ca như ta cũng đâu thể đè đầu bắt trâu ăn cỏ được, bản Hầusẽnhắc việc này với Vân Chí, nhưng có nguyện ý haykhônglại là chuyện củahắn.”
nóixong liền từ trong hộp thức ăn lấy ra mấy cái đĩa tinh xảo, từng cái để lên bàn. Trở lại trong cung, bởi vìđãcó ngự thiện phòng, hướng dẫn, tay nghề của công chúa càng được củng cố, mấy món ăn này đều đa dạng sắc hương vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt Thái phó lờ mờ trong mùi hương của thức ăn, hít sâumộthơi,hắnchậm rãiđitới. Trong thư phòng tất cả mọi người đều lui xuống, Niếp Thanh Lân cầm lấy đôi đũa ngà voi chậm rãi gắp thức ăn chohắn.
Nhưng màkhôngngờ mấy ngày sau đệ đệ đột nhiên chạy tới, đầu óc giống như bị người ta tẩy nãomộtphen, ý chí cực kì kiên quyết muốn nạp Hoàng hậu làm vợ, thỉnhhắnthành toàn. Vệ Lãnh Hầu cũng kiên quyếtkhôngtán thành, bảo đệ đệ nên c·h·ế·t ý tưởng đóđi.
Phải biết rằng ngày ấy sau khihắnphất tay áo bỏđi, buổi tối quay về trong phủhắnliền hối hận, vì sao lúc ấykhôngnương theo tình thế mà lưu lại, khi đó mỹ nhân áy náy,thìnhất định mọi chuyện đềusẽỡm ờ thuận theo mình, chỉ cần thi triển thêm chút thủ đoạn chòng ghẹothìchẳng phải muốn gì được nấy sao? Lại cố tình điên lênđira ngoài,thậtlà thất sách, cực kì thất sách mà!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.