Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113
Gia huynh đúng là quá chu đáo! Cho dùhắnđãkhôngngừng từ chối, nhưng cũng vẫn an bài cung nữ hầu hạhắn, giai nhân nhonhỏnày lại còn biết tình thú như thế, biết mìnhsẽđến hồ nước nênđãvào trong nước chờ mình sẵn. Nhưng hồ nước lạnh lẽo, làm saomộtcôgáicó thể chịu đựng được? Nếu mình còn tiếp tục từ chốithìđúng là quákhôngbiết điều và phụ lòng giai nhân mất rồi.
Nhìn nữ tử trong lòng, thế nhưng lại làmộtxử nữ, cực kì ngượng ngùng và lúng túng, có lẽ là do ghét bỏ mình quá mức thô lỗ, nên ngoài việc ban đầu cởi áo câu dẫn mình,thìvào lúc triền miênthìchẳng khác gì mèo hoang, giơ móng vuốt cào cấu trước ngực của mình, sau đó lại sụt sùi khóc rấm rứt. Vệ Vân Chí có chút mất hứng, lại lo lắng tiểu thái giám kia tìm thấy, nàng lại xấu hổ, liềnnhỏgiọng dặn nàng mauđinghỉ ngơi, sau đó liềnđira khỏi cung.
Niếp Thanh Lân sợ hãi kéo cánh tay áo củahắn, mím môi hỏi: “Thái phó muốnđiđâu?”
Thái phó đại nhân liền ngồi xếp bằng xuống đất, hítmộthơithậtsâunói: “Nữ nhân ngu xuẩn kianóigì nàng cũng tin hoàn toàn, cho dù nàng ta có c** s*ch ra mà nằm chờ sẵn, ngay cả liếc mắt ta cũng lười.”
Vệ Lãnh Hầunóitiếp: “Còn nhớ đêm nghịch nước phong lưu hôm Đông chí chứ? Đệ đệ của ta đúng là quá có bản lãnh, chúc mừng đệđãlàm cho Hoàng hậu Đại Ngụy mang thai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kế tiếp, Vệ Thái phó ném tấu chương trong tay, vặn thắt lưng thư giãn, sau đó bắt đầu soi bóng dáng mình trong nghiên nước dùng để rửa bút, hôm naytrênđầu mang bảo điền kim quan khảm hoa, làm nổi bật gương mặt tuấn tú xuất trần, Thái phó soi tới soi lui, sau đó cực kì hài lòng với mày rậm mắt phượng của mình, liền đứng dậy sửa sang lại áo khoác, đợi lát nữasẽđiđến tẩm cung của công chúa.
Nhưng màkhôngngờ khi gặp lại huynh trưởng lần nữa đó chính là gương mặt hầm hầm giận dữ, sau khi phất tay cho tất cả thị vệ lui xuống, lập tức cởi vạt áo của đệ đệ ra. Vệ Vân Chí có chútkhôngbiết phải làm gì, mờ mịt nhìn huynh trưởngđangnhìn lom lom b* ng*c vẫn còn vết sẹo mờ mờ vì bị cào kia.
Vừa đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng Nguyễn công công mừng rỡ đến bật khóc thông báo: “Bẩm Thái phó, Vĩnh An công chúa tự mình mang thức ăn tới thăm ngài.”
Vệ Lãnh Hầu từ dưới đất đứng lên, khép lại vạt áo trước ngực, phủi bụitrênngườimộtcái, dưới ánh sáng mờ mờ mày kiếm lạnh lẽo nhướng cao, giọngnóikhôngnhanhkhôngchậm: “Bản Hầu vẫnđanguống thuốc trị thương, Vi thần y có dặn tuyệt đốikhôngđược uống Lộc Huyết tửu, để tránh dược tính đối kháng nhau, cho nên hôm đó bầu rượu kia là cho A Chí uống. Nhưng ta uống rượu khác cũng khá nhiều, lại sợ mùi rượu nồng nặcsẽlàm ảnh hưởng công chúa, liền vào nhuyễn tháp trong thư phòng chợp mắtmộtlúc, đợi tiêu tán hết mùi rượu mới trở về cung Phượng Sồ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi muốn làm gì? Nếu dám chạm vào Bản cung, Bản cung liền cắn lưỡi tự sát cho ngươi xem!”
Đợi vừa vào đến vườn ngự uyển,hắnliền nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ phía cánh cửađangđóng chặt kia. Vốn dĩ vì bị oan uổng màđangđầymộtbụng lửa giận nhưng nghe thấy tiếng khóc nỉ non như tiếng mèo con bất lực kiathìlập tức dập tắtkhôngcòn sót lại chút gì.
Thái phó bắt đầu nghiêm mặt, thẳng lưng, mặt lạnh lùng, nhưng vẫn hơi hé mắt phượng, liếc mắt nhìn thẳng về tiểu giai nhân trước mặt.
Niếp Thanh Lân trong lòng cười lạnh, tiểu Trầm hậu là người thànhthật,khôngthuộc hạng người vu oan hãm hại người khác, màhắnlúc đó cũng sáng sớm sai người tặng thuốc an thai, lúc này sửa miệng cũngthậtmau, đúng là nam nhi quang minh lỗi lạc!
Sau đó lại nhìn thấy huynh trưởng nhàhắnmỉm cười, từ đôi môi mỏng lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, “A Chí, chúc mừng đệđãlàm cha!”
Nghe được lời ấy, hai hàng mày rậm của Thái phó liền giãn ra, cao giọngnói: “Thỉnh công chúa bước vào.”
hắnđilên phía trước, đưa cánh tay ra choàng lấy đem tiểu oa nhi kia ôm vào lòng: “Trong phòng lạnh lẽo như vậy, sao lạikhôngbiết thương tiếc thân thể như thế.”
Thái phó khẽ buông mắt xuốngnói: “Nếu thần ở đây sợsẽlàm công chúa vì quá tức giận mà cắn lưỡithìkhôngtốt.”nóixong cũngnhẹnhàng mở tay nàng ra,đithẳng ra ngoài.
hắnvừa dứt lời, tiếng nghẹn ngào bên kia cũngnhỏdần, saumộtlúcthậtlâu nàng mới hỏi với giọng khản đặc do khóc quá nhiều: “Ngày ấy Hầu gia uống nhiều Lộc Huyết tửu như thế, lại cả đêmkhôngvề, vậy làm sao giải được dược tính của Lộc Huyết tửu?”
Vệ Vân Chí vẫn luôn ghi nhớ lời gia phụ dạy bảo: Tuyệt đốikhôngđược xửsựl* m*ng trong cung! Nên đương nhiên từ chối.
Đan ma ma có chút đau lòng nhìn thân hình suy nhược của công chúa, trong lòng thầm mắng Thái phókhôngbiết bao nhiêu lần, đây quả thực chẳng khác nào cầm đao đâm thẳng vào timcôgáibénhỏnày!
Vệ Lãnh Hầu phóng ánh mắt như muốn g·i·ế·t người về phía nữ nhân ngu xuẩnkhôngbiết sống c·h·ế·t kia, đột nhiên cất tiếng giận dữ: “nói, ta ngủ với ngươi lúc nào…”
Nương theo ánh trăng,hắnnhìn thấy bộ dáng kia tuy chỉ là thanh tú đángyêu, nhưng dáng người quảthậtnhất đẳng, nhất là hai điểm tròn trước ngực, mặc dù được bao bọc bởi chiếc yếm thắm, nhưng cũngkhôngthể che hết đượcsựđầy đặn tròn trịa đầy kh*** g**, nhất là sau khi làm ướt người, mảnh vải dệt lại dính sát vào đường cong cơ thể, chỉ liếc mắt nhìn,thìmáu nóng trong người như sôi hết cả lên.
Mặc dù biếtrõcâu chuyện cẩu huyết này chính là nợ phong lưu của A chí, nhưng trong lòng Thái phó lạikhôngbiết xử lý ra sao. Đầu tiên là cái thai trọng bụng Trầm Hồng Nhi phải làm thế nào? Theo ý của Thái phó,thìchỉmộtchén thuốc phá thai liền xong, loại ngu xuẩn đóthìsinh con ra làm gì thông minh cơ chứ, tránh cho làm ảnh hưởng đến huyết mạch nhà họ Vệ! Nhưng mà đệ đệkhôngchịu cũng đành phải tùy theo ýhắn.
Vệ Lãnh Hầu nghe vậy tức giận trong lòng cũng dâng lên ngùn ngụt, liền lạnh giọngnói: “Hoàng hậunóingày đó có tấn công cào xước v*m ng*c của người kia, nhưng màmộttháng nay, ta và nàng luôn luôn ngủ chungmộtgiường, nàng có từng thấy chút vết thương nào ở trước ngực takhông?”
Đúng lúc này, lại nhìn thấy Thái phó mở toang vạt áo trước ngực để lộ ra v*m ng*c săn chắc. Niếp Thanh Lân có chútkhôngtin trừng mắt nhìn nam tử trước mặtđangmuốn giở trò cầm thú, khóe mắt vì khóc mà có chút sưng đỏ nay trợn trừng lên, làm cho nàng đau đớn.
Lúc Nguyễn công công bước ra khỏi cửa thư phòng, bất giác đứng thẳng lưng, trong lòng thầm nghĩ: Khi các chủ nhân giận dỗi nhau,thìphận nô tài như ông cần phải đề cao tinh thần và cẩn thận gấp bội, mong rằng Vĩnh An công chúa thương cho cái quai hàm già của nô tài, nếu còn bị đánh thêm lần nữa, chắc chắnsẽkhôngcòn răng để ăn cháo....
Ngay sau đó vì trong nhà có mấy chuyến thuyền hàng gặp rủi ro,hắnlại phải rời kinh thànhđilàm việc, nhưng mỗi khi ngẫu nhiễn lại nhớ tới cung nữ kia liền thấy đầy thú vị, còn nghĩ lần sau gặp mặt huynh trưởng, xin đem tiểu cung nữ kia thưởng cho mình làm tì nữ thông phòng cũng được.
Thái phó thấy vậy nhìn quamộtchút, về hình thứcthìkhôngcó vấn đề, nơi này là tẩm cung sau khihắnvà Trứng gà kết hôn, mỗi chi tiết đều phảithậttỉ mỉ tinh tế, bởi vìkhôngmuốn lấy bạc từ quốc khố, lại muốn kiến xây nên tòa cung điện xa hoa lộng lẫy. Vốn dĩhắnmuốn đưa công chúa đến xem qua, nhưng mà bây giờ nha đầu kia lại làm nhưkhôngmuốn dính dáng đến mình. Dù gì,hắncũng đường đường là Định Quốc Hầu đại nhân, lại cònđangbị người ta đổ oan đổ ức, chẳng lẽ còn muốnhắnphải cúi đầu trước ư?
Niếp Thanh Lân loạng choạngđira khỏi cung Cam Tuyền, Đan ma manhẹnhàng đỡ lấy nàng, mới pháthiệnthân thể nàngđangrun dữ dội.
Chỉ cần nghĩ tới cánh tay này mới đây từng ômmộtnữ nhân khác, Niếp Thanh Lânkhôngkhỏi sinh ramộtsựchán ghét lạ thường, liền dùng sức đẩy nam nhân kia ngã lăn xuống đất: “Đừng chạm vào Bản cung.”
Vệ Vân Chí càng nghe càng cảm thấy mờ mịt, há miệng to: “Dạ?”
Vệ Vân Chíhiệntạiđãgiương thuyền ra khơi, nhưng cho dù có cách xa cả đại dương mênh mông, cũng khó tránh lửa giận ngút trời của gia huynh. Vừa mới lên tới bến tàu, liền bị gia huynh ramộtmật đạo chỉ thúc giục trở về kinh thành. Cũngkhôngthể trách Vệ Vân Chí ăn xong cũngkhôngbiết chùi mép, tình hình ngày đóthậtsựlàm cho người takhôngthểkhônghiểu lầm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lânđiđến mảnh sânnhỏmà nàngđãgắn bó 15 năm nhìn cảnh vật quen thuộc, để Đan ma ma đợi ở ngoài,mộtmình lặng lẽ ngồi trong gian phòng tối đen bật khóc thành tiếng.
Nghĩ tới đây,khôngkhỏi đập mạnh bút lông xuống bàn, dọa cho công bộ đại thần đứng hầu bên cạnh run lên bần bật: “Thái phó, chẳng lẽ ngàikhôngvừa ý kiến trúc của cung điện này?”
Sau khihắnđikhỏi đại điện, bước chânkhôngtự chủ màđiđến hồ, chuẩn bị bơi vài vòng cho bớt dược tính. Nhưng lạikhôngnghĩ tới dưới đáy hồ bơi đột ngột trồi lênmộtcôgáitr*n tr** nửa ngườitrên.
Thái phó cũngkhônglên tiếng, giơ tay nhấcmộtquyển tấu chương lên, bắt đầu chăm chú đọc, tay kiathìphất phất tay ý bảo Nguyễn công công ra ngoàiđilàm việc.
Lúc Vệ Lãnh Hầuđira từ cung Cam Tuyền, liền thấy Đan ma mađangđứng chờ ở cửa cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn công công mấy ngày trước vừa mới “được” thưởng vả miệng, tuy rằng chấp hình là tiểu thái giám thông minh, nên tay chỉ dùng chút lực, nhưng trận đánh đóđãlàm ông thông minh hẳn ra, lập tức lĩnh hội ngay ý tứ sâu xa trong câunóicủa Thái phó, liền tập trung tinh thần, lúc này vừa nghe liền hiểu ý, lập tức cúi ngườinóitheo: “Nô tàiđãhiểu, đến lúc đó nhất định nô tàisẽnhắc nhở công chúa, món đùi dê nướng này là món Thái phó rấtyêuthích, nhất định công chúasẽcho người đến mời ngài đến dùng bữa chung…”nóixong lại giương mắt nhìn Thái phó đại nhân, xem thử mìnhđãnóiđúng ýhắnchưa.
Đệ đệ Vệ gia lúc này ngây ra như phỗng, trong lònghắnbất giác nhớ đến những lời tâmsựtha thiết đầy tâm huyết của cha mình: “Huynh trưởng con là tên ngỗ nghịch bất hiếu, làm cho cha phải hổ thẹn với tổ tiên Vệ gia dưới cửu tuyền. Cũng may là cha còn A Chí, vi phụ chỉ có con để đặt trọn niềm tin vào con, hi vọng con có thể chấn chỉnh gia phong bao đời của gia tộc họ Vệ ta.”
đilang thangkhôngcố định mãi như thế, bất tri bất giác, nàng lạiđitới cung điện của mẫu phi. Lúc này cửa cungđãđóng chặt, kêu tiểu thái giám trông cửa mở xong, nàng liềnđivào. Trong cung điện, lá rụng đầy viện màkhôngcó ai quét dọn, bước chân giẫm lên lá khô phát ra những tiếng răng rắc vang vọng cảmộtvườn ngự uyển.
Tiết đông chí ngày đó, được huynh trưởng đưa chomộtbình rượu Lộc Huyết tửu đặc biệt, ban đầu khi uống vào còn cònkhôngcảm thấy gì, càng về sau cả người càng khô nóng khó chịu.
Quả nhiên người là sắt cơm là thép, Thái phó đại nhân mắt thấyđãkhôngkịp ăn món mìnhyêuthíchthìnhất thời sắc mặt sa sầm xuống, cực kìâmtrầm, cứ mãi trợn trừng mắt nhìn bức họa trước mặt, tựa hồ muốn đem nó đốt cháy thành tro, quathậtlâu sau, mới vung tay lên, ý bảo Nguyễn công công ra khỏi thư phòng.
Đợi về tơi cung Phượng Sồ, Thái phó đem nàng đặtnhẹnhàng lên giường sau đó liền thẳng người, nghiêm mặt lạnh lùngnói: “Công chúa vừa rồi khóc mệt, xin hãy thong thả nghỉ ngơiđi, vi thần cáo lui.”nóixong liền chuẩn bị rờiđi.
Nhưng mà saimộtbước, dẫn đến ngàn bước sai, biếtrõràng người đàn ông kia so với phụ hoàng nàng càngkhôngphải làmộtngười đáng đểyêu,đãtừng tự khóa tâm mình lại, nhưng vẫnmộtlần lạimộtlần rơi vào trong nhu tình mật ý củahắn...
Nghe đến đây, Niếp Thanh Lân rốt cuộcđãhiểurõ, nếu như lời của Thái phó làthật… Như vậy người trong hồ cùng tiểu Trầm hậu là đệ đệ Vệ Vân Chí củahắn.
hiệntại nàng chỉ cầnmộtchút thời gian, khócthậtlớnmộtlần, thương tiếc lần cuối cho tấm chân tình này, đợi tới khi bước ra khỏi cửa cung, khi đó nàngsẽđem toàn bộ tình cảm phẫn uất chôn sâu tại cung điện đổ nát này…
“Công chúa, để nô tỳđigọi kiệu tới đây.” Bànóiđầy lo lắng.
Niếp Thanh Lân lắc đầu, gương mặtnhỏnhắn trắng bệchkhôngcòn chút máu, khẽnói: “khôngsao, Bản cung muốnđidạomộtchút.”. Trời đông se lạnh, những cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua thân thể nàng, nhưng cũng chỉ xuađiđược cái nóngtrênkhuôn mặt màkhôngthể hòa tan được ngọn lửađangcháy bừng lên trong lòng.
Sáng sớm hôm nay,hắncố ý sai Nguyễn công công dặn ngự thiện phòng nướngmộtcái đùi dê non mềmthậtthơm mang qua cho công chúa, gần đến giờ trưathìlại sâu kín gọi Nguyễn công công tới: “Ngươi nay là đại nội tổng quản, cũng nênđiđến các cung khác, xem các quý nhân, khụ, công chúa có thiếu thốn gìkhông... Thuận tiệnđiqua cung Phượng Sồ xem thử luôn, nhưng phải nhớnóivới công chúamộttiếng,nóimấy ngày nay bản Hầu ăn uốngkhôngngon, ăn cái gì cũng thấykhôngvừa miệng…”
Niếp Thanh Lân! Giỏi cho Hoàng đế kiêu căng kia! Làm như bản Hầu có lỗi với ngươi vậy!
Vệ Vân Chí mặc dù chưa lấy vợ, nhưng cũngkhôngphải là thân đồng tử,đithuyềntrênbiển, khó tránh khỏi chuyện cómộtvài hồng phấn tri kỷtrênvài bến tàu. Ngày ấy huynh trưởng cũng uống đến say khướt, nhìn ra bộ dángkhôngyên củahắn, đại cahắnliền cười bảo có muốnhắnan bài cho vài cung nữ xinh đẹp thị tẩm haykhông?
Sinh hờn dỗi, bữa trưa cũngkhôngcần phải ăn nữa, giận đến no căng cả bụng rồi, nhưng công vụ còn phải xử lý, Ngụy triều này từtrênxuống dưới đúng làkhôngcó chỗ nào chịu yên, nhưng mà dùđanglúc đọc tấu chương phê chuẩn nhanh như gió,thìtrong lòng vẫn làkhôngnhịn được oán hận: Thế gian này có biết bao nhiêu nữ tử, chẳng lẽ mình chỉ có thể treo cổtrênmộtcành cây ngang ngược bướng bỉnh đó hay sao? Nghĩ làđãnắm mũi được Vệ Lãnh Hầuhắnphảikhông? Đừngnóimìnhkhôngcó ngủ với ả Hoàng hậu ngu xuẩn kia, cho dù có ngủthật,thìbộ dáng đố phụ đó của nàng, có chỗ nào giống nhưmộtcông chúa được nuôi dạy đàng hoàng cơ chứ? Chẳng lẽ là con mèo hoangnhỏthích giương nanh múa vuốt mà Lệ phi nhặt đượctrênđường rồi mang về nuôi sao?
Đẩy cánh cửa cung ra hướng theo ánh mặt trời chiếu vào liền thấy tiểu nha đầu kiađangngồitrênmặt đất, giống nhưmộtcôbé con ngây ngô ngồi vùi đầu vào g*** h** ch*n bật khóc nức nở. Chỉmộtcái liếc mắt như vậy, lửa giận ngập trời trong lònghắnliền tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn tràn đầy đau lòng.
Niếp Thanh Lânđangkhóc hai mắt đẫm lệ, lúc Thái phóđivàokhôngkịp phản ứng liền bịhắnôm vào trong ngực.
khônglâu sau,đãthấymộtgiai nhân tuyệt sắc bước vào cửa.trênngười được bao bọc bởi chiếc áo choàng làm bằng lông hồ ly, vừa vào tới thư phòng, nàng liền cởi áo khoác ra để lộ ramộtthân thể kiều diễm,trênngười mặc chiếc áo bằng sa mỏng, phối hợp với làn váy dài được thêu kim tuyến ánh vàng rựa rỡ.khôngnhìn thấysựrườm rà của loại quần áo mùa đông, xinh đẹp quyến rũ lạ thường.
Suốt cảmộtđoạn đườngđi, Niếp Thanh Lân chỉ dám rúc vào trong áo choàng, chỉ hậnkhôngthể lập tức ngấtđi, với tình hình vừa rồi chỉ cần nhớ đến thôiđãliền cảm thấy mất mặt chếtđiđược…
Vệ Vân Chíđangtuổi lớn, tinh lực cường tráng, lại uống rượu mạnh như vậy, làm sao mà chịu nổi dày vò?hắnliềnđivào trong hồ bơi trong cung, lại gặp đúng lúc tiểu Trầm hậu thoát y xuống hồ… Bộ dáng của Vệ Vân Chí rất giống ca cahắn, nếu mà trời tốithìnhưngthậtkhó mà phân biệt ra…
đãvậy lại còn nha đầu tiểu Long Châu nữa! Hôm đó mình giận dữ, mặt hầm hầm phất tay áo bỏđi, cũng là bởi vìkhôngduyênkhôngcớ bị người ta đổ oan nên trong lòng ấm ức, nếu làmộtnữ tử biết điều biết chuyện,thìnên tắm rửa sạchsẽ, ăn diện xinh đẹp, chủ động đến trướchắnnhận lỗi,nóivài lời dịu dàng ôn nhu, sau đó đem thân thể thơm mềm kia dựa vào lòng mình, khẽ c** q**n áo, sau đó cọ cọmộtchút.... Nếu làm như thế, ít ra mìnhsẽnghĩ lại mà tha thứ cho tiểu đố phụ nàymộtlần. Nhưngđãsuốt ba ngày trôi qua, đừngnóilàmộtcâu xin lỗi, ngay cả cái bóng cũngkhôngthấy!
mộtlát sau, Nguyễn công công quay trở lại, khi bước vào phóng, ông sợ hãi nhìn Thái phóđangthưởng thứcmộtbức tranh cổđangtreotrêntường, mở miệngnói: “Thái phó, bên phía công chúađãbắt đầu dùng bữa... Nhìn ý kia, hình như là muốn dùng bữamộtmình, hay là... Để nô tài thông báo ngự thiện phòng nướng thêmmộtcái đùi dê đưa đến thư phòng...”
“Mẫu phi… Con vẫn cười người si tình, nhưng mà… von rốt cuộc cũng bước chung con đường năm xưa với người.” Đúng vậy, cho dù phụ hoàng nàng có vô đức vô tài thế nàođichăng nữa nhưng, mẫu phi nàng vẫnmộtlòngyêuông ấy,yêutới si tới mê, tới bất chấp tất cả bản thân để chỉ dành lấymộtchút tình cảm từ ông ấy, đến cuối cùng đánh mất cả tính mạng của chính mình, nhớ tới hình dáng bệnh tật của mẫu phi trước khi lâm chung, nàng lạikhôngngừng nhắc nhở bản thân, tuyệt đốikhôngnên vìmộtchữ tình mà rơi vào kết cục như vậy.
Cũng là do dược tính của Lộc Huyết tửu quá mạnh,mộtkhiđãôm cơ thể mềm mại vào trong lòngthìkhó mà làm Liễu Hạ Huệ được nữa. Gần nhưkhôngkịp tìm kiếm giường, chỉ liền ôm nàng trốn vào sau núi giả, liềnkhôngkịp chờ đợiđãkhẩn cấp nằm đè lên, ước chừng làm những ba lần, sau đó nếukhôngphải vì có thái giám gọi mìnhthìhắncó chút ăn nokhôngbiết dừng.
Trong lòng Thái phó cũngđangcảm thấy tức nghẹn, hung hăng trừng mắt liếc Đan ma ma, rồi cất bướcđitới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khóc quá mức, yết hầu có chút khàn khàn, đầu óc cũng ông ông, nàng muốn đứng lên, nhưng chân do ngồi lâu mà bị tê, liền dựa thế ngồi bệt luôn xuống đất.
Niếp Thanh Lân ngồi lặng yênmộthồi, liền xuống giườngđitới phía trước gương vừa nhìn thấy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Búi tóc rời rạc, con mắt sưng đỏ, nhất làtrênmi mắt vẫn còn nước… Khó trách người tanóibộ dạng đố phụ là xấu xí nhất, mình lại còn làm ra trò hề ở trước mặthắnnhư thế Vĩnh An tiểu công chúa lấy tay bụm mặt, lại ngồi bẹp xuống đất, ảo nãothậtlâu phát ra tiếng r*n r* chán nản…
Thái phó thấy Niếp Thanh Lân dần thu hồi tiếng nghẹn ngào, trong lòng liền biết nàngđãthông suốt, lạnh lùng hừmộttiếng, xoay người bế nàng ra khỏi cung điện bỏ hoang.
Mấy ngày nay mình giận đến mức ănkhôngbiết ngon, nhưng nha đầukhôngtimkhôngphổi kia lại trở nên trổ mã kiều diễm vài phần, nét mềm mại trơn mịntrênkhuôn mặt tinh xảo kiathậtlàm cho người takhôngrời mắt được.
Chương 113
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.