Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 600: Kẻ muốn cho, người muốn nhận
Tống Anh cũng không hề cảm thấy chột dạ.
Nàng còn có thể nói gì đây?
"Cũng đúng." Tống Anh gật đầu thừa nhận, "Vậy ngươi không ghét ta sao?"
Nếu có một ngày thật sự có thể cưới được thì đến lúc đó, thực lực của bản thân Tống Tuân cũng sẽ không quá thấp, nếu không sẽ bị người khác xem thường.
"Ngoài ra, lúc ta tới thì cơ thể này không còn hồn phách gì, cũng không có di ngôn nào, chỉ có ký ức trong đầu.
Thiên kim hào môn không dễ cưới như vậy đâu.
"Muội ủng hộ huynh thi cử nhưng hôn nhân là chuyện lớn, vẫn phải suy xét kỹ càng.
Tống Tuân cười cười: "Như vậy khá tốt, ít nhất thì không hoàn toàn là một người khác."
Nói đơn giản, nàng chính là một vòng tròn lớn, còn nguyên chủ chính là một chấm nhỏ nằm bên trong vòng tròn.
Nếu như vậy, muội sợ sau này huynh sẽ có thêm một chuyện áy náy cả đời." Tống Anh khuyên nhủ.
Ta chỉ có vài chuyện muốn hỏi ngươi thôi." Tống Tuân nói.
Tống Anh sờ khuôn mặt này của mình: "Giống muội muội ngươi tới bảy, tám phần, nhưng ta xinh đẹp hơn một chút."
Sau khi được nàng bao quanh, chấm nhỏ này đã trở thành một bộ phận của nàng, nhưng cơ thể nàng lại không chỉ có một chấm nhỏ này.
Bởi vì Tống Anh trước mắt này giống hệt muội muội, có tình cảm với Tống gia nên hắn không thể xem người này thành một người hoàn toàn khác được.
"Ngươi muốn hỏi ta có phải du hồn dã quỷ hay không, có nhìn thấy hồn phách của muội muội ngươi hay không, hoặc là muội muội ngươi có để lại lời nào hay không đúng không?" Tống Anh cau mày, thấy Tống Tuân trầm mặc thì nói: "Tên thật của ta cũng là Tống Anh, dung mạo..."
Câu này muốn nói rằng tình cảm và địa vị không đối lập nhau như vậy, ta có thể đạt được cả hai mà không cần phải hy sinh cái này cho cái kia.
Tóm lại, nếu thật sự có ngày ấy thì cũng là kẻ muốn cho, người muốn nhận.
Chẳng lẽ nói thiên kim tiểu thư nhà người khác gả cho một tiểu tử nghèo chính là mắt bị mù?
Nhưng nhìn dáng vẻ cương quyết này của hắn, có lẽ... không đích thân tới gặp người của Diên Bình hầu phủ kia thì e rằng không thể cho qua chuyện này được.
Thậm chí, có đôi khi hắn nghĩ rằng, nếu lúc trước khi bị đón đi, muội muội có thể giống như Tống Anh trước mắt thì cũng không đến mức rơi vào kết cục như vậy.
Lúc nàng tới, nguyên chủ đã lạnh ngắt rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy, ta có thể cảm nhận được và cũng nhớ rõ nỗi đau của nàng ấy lúc trước.
Huống hồ... Đã là quý nữ phải chịu thiệt thòi mà gả cho đối tượng không môn đăng hộ đối, lại còn phải trở thành bậc thang cho huynh lợi dụng.
Nhất là khi nghe Tống Anh trước mắt nói nàng vốn dĩ có dung mạo không quá khác biệt so với muội muội, thậm chí tên của hai người cũng giống nhau thì trong lòng hắn đã vượt qua được một hố sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
* Trong thành ngữ Trung Quốc, "鱼与熊掌" (cá và chân gấu) ám chỉ hai thứ quý giá nhưng không thể cùng có được.
"Không ghét.
Tống Tuân cũng từng hỏi bản thân mình câu này, nhưng đáp án lại là phủ định.
Nếu ký ức cũng được xem là linh hồn thì ta nghĩ ta và nàng ấy đã sớm hợp lại từ hai thành một.
Chương 600: Kẻ muốn cho, người muốn nhận
Vậy không được, quá thẳng thắn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ giữa hai người các nàng vốn dĩ có một mối liên hệ nào đó, nếu không thì làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ?
Tống Tuân sờ đầu Tống Anh.
Tống Tuân sửng sốt, dường như cũng không ngờ rằng nàng sẽ thừa nhận một cách thẳng thắn, không hề cố kỵ như vậy, nhưng sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng đều cảm thấy muội muội bây giờ quá lợi hại so với trước đây.
Nếu đã cưới về rồi thì huynh nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ấy suốt đời suốt kiếp, cũng sẽ nỗ lực để bản thân mình xứng đôi với nàng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa, câu nói này của Tống Tuân cũng không có vấn đề gì.
"..." Tống Anh mấp máy môi.
"Huynh hiểu, nhưng mà... tình cảm và địa vị không phải cá và chân gấu*, có thể có được cả hai mà, không phải sao?" Tống Tuân cười cười, "Huynh sẽ nỗ lực học hành, cưới nữ tử mà huynh có thể cưới được.
"Ca ca đã nhìn ra rồi sao?" Tống Anh hỏi thẳng.
"A Anh, huynh là một ca ca vô dụng." Tống Tuân nhìn xuyên qua Tống Anh, nói khẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Với thân phận của hắn bây giờ, muốn cưới nữ nhi của quan lớn thì cửa cũng không có.
Tâm thái này của Tống Tuân chẳng qua chỉ là có một kế hoạch trong lòng mà thôi, còn chưa tới mức có mưu đồ bất chính.
Ta có tất cả cảm xúc của nàng ấy." Tống Anh nói.
A Anh không có bản lĩnh như vậy."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.