Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 599: Nàng không phải
Sau đó cũng mỉm cười.
Hắn không có tự tin lớn như vậy, nhưng lại có mấy phần chấp nhất.
Chương 599: Nàng không phải
"Được.
Tống Tuân, quả thực là người... giả vờ thật thà nhưng thật ra lại rất thông minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chẳng qua chỉ mới nhìn thấy nàng từ xa hai lần mà thôi."
Huống chi, hai năm đó, nàng vẫn luôn phải chịu khổ, sau khi trở về thì triền miên trên giường bệnh, tính cách càng thêm trầm lặng, u tối.
"Châu chấu đá xe, nếu không thành công thì sao?" Tống Anh hỏi.
"Ca, nếu có một ngày, muội nói là nếu, huynh thi đậu tiến sĩ rồi ra làm quan, vận may cũng không tệ lắm, có thể thật sự làm hoặc leo lên chức vị cao, một bước lên mây thì huynh sẽ làm gì?" Tống Anh thấy Tống Tuân không nói gì thì hỏi hắn tiếp.
"A Anh lúc trước phải chịu khổ nhiều như vậy, sao có thể nở một nụ cười rồi xóa tan thù hận chứ? Chỉ vì nhà hắn là hầu phủ, nhà ta là nông hộ thì có thể tùy ý khinh nhục sao? Không muốn thì ném con tới đây, muốn thì cướp về.
Nếu như thế thì tại sao huynh lại trì hoãn hôn sự của mình?" Tống Anh hỏi.
Cứ lấy chuyện ở Lục phủ lúc trước ra để nói, có thể lập tức uy h**p đến vận mệnh của người khác thì chắc chắn là người có đầu óc linh hoạt.
Hơn nữa, lúc trước khi nàng khuyên Tống Tuân đọc sách, cũng vì nhắc tới chuyện hầu phủ nên hắn mới đồng ý.
Cướp về còn không biết quý trọng, lúc phải gả cho Vương gia háo sắc sắp xuống mồ, khi lại chê mệnh của A Anh xui xẻo.
Cho dù không thể khiến người của Diên Bình hầu phủ chịu thiệt thòi lớn thì cũng phải tìm cách khiến người đã cắt ngón chân của muội muội hắn lúc trước nếm mùi đau khổ!
Còn về tiểu thư Lục gia, nàng hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này.
"Huynh đừng nói với muội là huynh biết rõ sau này tên huynh sẽ nằm trên bảng vàng, rồi huynh sẽ được danh môn vọng tộc nhìn trúng và cưới nữ nhi của người ta đấy nhé?" Tống Anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn.
Nàng không phải, hoặc là nói, nàng không hoàn toàn phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng từ những chuyện xảy ra trước đây, rất nhiều lúc nàng có thể nhận ra được Tống Tuân bề ngoài thì dịu dàng, hiền hậu nhưng trên thực tế cũng không phải quân tử thuần khiết, không biết bày mưu tính kế.
"Thử chính là đã thành công rồi, chưa thử sẽ áy náy cả đời." Tống Tuân thản nhiên đáp.
Tống Tuân sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Đương nhiên không phải.
Muội nói có phải không?" Tống Tuân mỉm cười nhìn nàng.
Thật ra nàng và Tống Tuân ở chung không nhiều, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ nói mấy câu mà thôi.
Vì vậy, từ lúc bắt đầu, hầu phủ đã là kẻ thù của Tống Tuân!
"Tất nhiên là chăm sóc người nhà thật tốt, dạy dỗ bọn đệ đệ, nỗ lực tiến tới, khiến cho nhà chúng ta mấy đời không suy." Tống Tuân cười cười.
Tống Tuân nhìn Tống Anh.
Dù ở hầu phủ hai năm thì cũng không đến mức biến thành người khác... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huống chi...
Nàng có ký ức của A Anh, có dung mạo của A Anh, nhưng khí chất, cách nói chuyện và tính cách đều hơi khác biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đời này, không có ai làm người như vậy cả.
Hắn cũng từng thử tin tưởng muội muội cái gì cũng biết hiện giờ là A Anh.
Nàng vẫn là nữ nhi của cha nương, là muội muội của hắn, nhưng lại không hề thuần túy là con cháu của Tống gia bọn họ...
A Anh có bản tính đôn hậu, không thích tranh cãi, cũng không thong dong, hờ hững như vậy, chỉ là một nữ tử nhà nông bình thường.
Nàng cảm thấy tính cách này cực kỳ tốt, không cần lo lắng sau này hắn bị người ta bán đi.
Lục Giai rất có tài học, huynh thật sự coi trọng bản lĩnh của hắn.
Thế nhưng đột nhiên có một ngày, nàng giống như đã nghĩ thoáng, trở nên cởi mở, hiền hoà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..." Tống Tuân trầm mặc một chút.
Nhưng cũng chính vì Tống Tuân không đơn giản nên chắc chắn hắn luôn ghi tạc chuyện hầu phủ trong lòng, thời thời khắc khắc chưa bao giờ quên.
"Chỉ là chưa gặp được người thích hợp mà thôi." Tống Tuân cười cười, "A Anh yên tâm, trong lòng huynh biết rõ."
Hắn và muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn biết rất rõ tính cách của A Anh nhà hắn thế nào.
Nhưng...
Tống Anh đối diện với ánh mắt của hắn.
"Vậy còn Diên Bình hầu phủ thì sao?" Tống Anh cười như không cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.