Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 601: Gãi đúng chỗ ngứa
Còn muốn ăn thịt hắn, còn nói hắn là thần tiên chuyển thế... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đều là thứ vớ vẩn gì vậy?
Hắn gửi cho nàng "Tiên sơn đồ" được một cao tăng tặng từ nhiều năm trước cùng với mấy quyển sách không biết từ đâu ra.
"Đứa trẻ Hoắc Nhung kia ở bên ngoài kiếm tiền cũng là vì muốn ngươi và Lâm ca nhi sống thoải mái hơn.
Tuy nhiên, bởi vì đột ngột bị vạch trần, tâm trạng của Tống Anh vẫn rất phức tạp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy cầu mà không được nhưng cũng hy vọng mọi chuyện của nàng diễn ra suôn sẻ, vì vậy...
Tống Anh thở dài, ném bức họa sang một bên, sau đó xem thử hạt giống và sách vở.
Hoắc Triệu Uyên thở hắt ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiền thì nàng nhận được, nhưng đống đồ này...
Tống Anh nheo mắt.
"Nhật Nguyệt đồ", "Đông Cực đạo pháp", "Vạn pháp quy nhất"?
Gì đây?
Một tháng này, nàng chạy qua chạy lại khắp nơi, bình thường đều ở thôn trang, thỉnh thoảng thì quay về thôn hoặc đi lên trấn, cuộc sống tuy bận rộn nhưng rất thoải mái.
Có một hộp trang sức nhỏ, vài cuộn tơ lụa tinh xảo, mấy quyển sách, còn có một túi hạt giống nhỏ cùng với... một bức họa rất dài!
Nhưng kỹ thuật vẽ chẳng ra gì, nàng luôn cảm thấy thứ gọi là núi tiên này quá mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ.
Nghĩ đến một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy lại có suy nghĩ già dặn như thế, hắn cảm thấy nha đầu này vừa đáng thương vừa thật đáng buồn.
Thế nhưng, một tháng sau, Tống Anh hơi sững sờ.
Nên vui mừng!
Bởi vì nàng nói "người phàm và thần tiên khác nhau" nên hắn giận dỗi.
Đến khi biết không có bất cứ vấn đề gì thì ông trừng mắt nhìn Tống Anh.
Như thế cũng xem như gãi đúng chỗ ngứa.
Tống Anh cảm thấy chắc hẳn Hoắc Nhung đang cố ý châm chọc nàng.
Mang theo 100 lượng bạc trắng cùng... một đống thứ kỳ kỳ quái quái vào trong nhà, chỉ nói là Hoắc Nhung nhờ hắn đi tặng quà, ngoài ra không nói thêm gì cả.
Sau khi mở bức họa ra, có thể thấy được khí thế hùng vĩ của những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, bao quanh là sương mù mờ ảo, à đúng rồi, còn có một vài người đang bay lượn giống như thần tiên cưỡi mây đạp gió.
Nghĩ như vậy, Tống Anh cũng không khuyên nhủ nữa.
Lão gia tử tinh mắt nhìn thấy vậy thì nhất thời lo lắng, còn tưởng công danh của tôn tử này có gì không ổn, sợ tới mức lập tức gọi Tống Anh tới hỏi kỹ càng.
Ngươi cũng nên thả lỏng, chớ có suy nghĩ lung tung." Sau khi tàn tiệc, Tống Lão Căn nói với Tống Anh.
Nếu hắn còn nghe thấy mấy lời kiểu này thì có thể sẽ không nhịn được mà muốn cạy đầu Tống Anh ra để xem bên trong có phải là một đống cỏ hay không!
Hiển nhiên là nàng đã bị Diên Bình hầu phủ kia tra tấn tới mức chán ghét thế gian, ngày thường trông vui vẻ hoạt bát nhưng thật ra trong lòng hoàn toàn trống rỗng...
Thở dài mấy hơi.
Nàng có lòng tu tiên vấn đạo!
...
Hạt giống thì không nói, nàng không nhận ra được nó là hạt giống của loại cây nào, nhưng mấy quyển sách này...
Hoắc Triệu Uyên cũng không phải loại nam nhân keo kiệt.
Chẳng lẽ là nghĩ tới Hoắc Nhung?
Người nọ chính là bị nàng chọc tức nên mới rời đi, vì kiếm tiền lúc nào chứ?!
Nàng trăm triệu lần không ngờ được lại có một người gọi là "đồng liêu" của Hoắc Nhung tới đây.
Xâu chuỗi tất cả lại với nhau, hắn hiểu rồi.
* bánh trôi nhân mè đen: chỉ người có bề ngoài hiền lành, ngoan ngoãn nhưng thực chất trong lòng có nhiều ý xấu
Ngày tốt đẹp như vậy, thở dài cái gì?
Chương 601: Gãi đúng chỗ ngứa
Mặc dù là vì nguyên chủ nhưng nàng thật sự cảm thấy không có gì khác nhau.
Ai bảo cái bánh trôi nhân mè đen* này là ca ca của nàng chứ? Chiếm thân phận của người ta thì phải gánh vác trách nhiệm của người ta đúng không? Hơn nữa, Tống Tuân làm vậy cũng là để trút giận cho nàng.
Kết quả khiến nàng phải trợn tròn mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đọc sách tu đạo cũng có thể an ủi tâm hồn, đọc nhiều sách thì đầu óc không còn ngu ngốc như vậy nữa.
Còn chuyện "người phàm và thần tiên khác nhau"… Hừ!
Món quà này của hắn chắc chắn hợp ý Tống Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có khuyên nhủ cũng vô dụng, còn không bằng... cố gắng một chút, kiếm thêm nhiều tiền, làm hậu phương vững chắc ủng hộ Tống Tuân.
Cùng lúc đó, Hoắc Triệu Uyên tính toán thời gian, có lẽ lúc này đồ đã đưa đến nơi rồi.
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ mấy ngày, cảm thấy cái cớ "người phàm và thần tiên khác nhau" vẫn quá khác thường, nhưng nghĩ lại thì trước đó nha đầu này từng nói mình gặp được đạo sĩ nói bản thân có bệnh gì đó...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.