Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Nghề Cũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Nghề Cũ


Vì thế hắn chẳng thèm tu luyện nữa.

Nghĩ nghĩ, hắn lại mướn người dựng lấy một cái cửa hàng nhỏ ở trước sân nhà, rồi tự tay làm một tấm biển gỗ, ghi hai chữ Khương Thị.

“Đây là Thiên Hương Thôn!”

Dùng tài lực của đám gia tộc này, vẻn vẹn nửa tháng, đã dựng lên một tòa thư viện lớn, nằm bên cạnh biệt viện của Khương Ly.

Hắn thu hồi tâm thần, mở ra cửa viện, bất ngờ nhìn thấy Trần Công Minh đang đứng ở bên ngoài.

Một tháng này, hắn thường xuyên trốn ở trong phòng cô đọng khí thế, chỉ có điều hiệu quả chẳng mấy khả quan cho lắm.

Cửa hàng tranh Khương Thị!

Trong lòng hắn tựa hồ hiểu ra điều gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một gian tư thục nhỏ, sao có thể chứa nhiều học sinh như thế.

Thời gian này, Chính Khí thư viện đang mời danh sư chấp giáo, Trần Công Minh vẫn tưởng Khương Ly là một vị Thiên Địa Đại Nho, tự nhiên cực lực mời mọc hắn gia nhập thư viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi kinh ngạc là vui mừng, vội cực lực mời Khương Ly vào thư viện làm tiên sinh.

Trưa hôm nay, Khương Ly đang vẽ tranh được một nửa, thì chợt có tiếng gõ cửa.

Trời dần tảng sáng, một ngày qua đi đôi với Khương Ly cũng chẳng đáng là gì.

Khương Ly đi vào Tuyết Mai Thành đã chừng một tháng.

Đáng tiếc lời mời của gã bị Khương Ly từ chối, gã không dám miễn cưỡng mà đưa mắt nhìn quanh phòng đủ loại tranh vẽ, nhìn kỹ chốc lát liền sửng sốt, hồi lâu xuýt xoa nói.

Sáng nay, Khương Ly đi tới khu phố phía thành Đông, bỏ ra năm lượng bạc mua một chút giấy tuyên, lại bỏ ra hai lượng mua thêm nghiên mực cùng vài chiếc bút lông, dự định vẽ tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái màn đêm đã phủ xuống, Khương Ly đột nhiên tỉnh táo lại.

Thư viện khai giảng thật là náo nhiệt, lại không hề ảnh hưởng tới việc vẽ tranh của hắn.

Bảy ngày qua, cửa hàng của Khương Ly vẫn chưa có một vị khách nào ghé qua. Nhưng Khương Ly cũng không để ý. Hắn chìm đắm vào trong việc vẽ tranh, thậm chí cả việc cô đọng Vương Khí cũng bị bỏ qua.

Tinh, thần, ý hợp lại là một, ngay thời khắc này, Khương Ly bỗng cảm giác được, mình và chư thiên đại đạo càng thêm gần gủi.

Khương Ly vẫn chưa dừng lại, lại lấy thêm một tờ giấy tuyên tiếp tục vẽ vời.

Cứ như thế, bảy ngày qua đi, so với bảy ngày trước, hàng hóa trong cửa hàng của Khương Ly đã tăng lên rất nhiều. Bốn phía vách tường của cửa hàng treo rất nhiều khung gỗ, mỗi khung gỗ đóng kín một bức tranh. Tất cả đều là tranh thủy mặc, nhưng nhìn qua lại cực kỳ sống động.

Hôm nay Trần Công Minh đến Tuyết Mai Thành dạy học, khiến cho không ít gia tộc quyền thế trong thành thi nhau đưa con cháu tới đăng ký.

Thư viện vừa xây xong, tự nhiên cũng không thể chỉ có mỗi Trần Công Minh một vị tiên sinh, lại mời thêm chút danh sĩ ở Tuyết Mai tới chấp giáo.

Chương 16: Nghề Cũ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là ngày đầu tiên Khương Ly đi vào Tuyết Mai Thành.

Hắn lấy giấy tuyên gắn vào khung tranh, cầm bút lông cọ mực mấy lần, rồi bắt đầu vẽ.

Hắn nhìn xuống một cái, lúc này bức trành đã thành hình, bên trong thể hiện một cái thôn nhỏ yên bình, đường lên núi trồng kín hàn mai, trên bầu trời bay lấy một con bạch hạc.

Phố phường ồn ào náo nhiệt, càng có thể khiến cho đạo tâm của tu luyện giả trở nên bình tĩnh. Giờ khắc này, tâm tình của hắn chưa bao giờ thanh thản, chuyên chú như thế, mà xung quanh cơ thể hiển hiện ra từng luồng khói đen cũng bắt đầu tan biến, ma niệm chiếm cứ trong thức hải chợt giống như băng tuyết tan trong nắng, chầm chậm nhạt nhoà.

Hắn suy nghĩ chốc lát, nhẹ nhàng thả ra khí thế của mình, lại dùng thần niệm bao bọc lấy, một mực đè nén. Nhưng sau khi cô đọng được một phần mười, cho dù làm thế nào cũng không thể cô đọng được tiếp. Có điều Khương Ly không hề nản lòng, mà từng chút, từng chút nếm thử.

Bên cạnh dinh thự của hắn là một cái tư thục nhỏ, lúc chạng vạng tối, không ít hài đồng tan học, kéo nhau ra về, ồn ả náo nhiệt.

Ngược lại, Chính Khí thư viện bên cạnh hôm nay bắt đầu khai giảng, người dân thi nhau chen chúc mà đến, huyên náo ầm ĩ cả một buổi sáng.

Cửa hàng nhà hắn nằm ngay bên cạnh Chính Khí thư viện, đối diện với sông Tuyết, người đi đường ngược lại sầm uất.

“Không nghĩ Khương công tử lại là một vị họa sư!”

Trần Công Minh mặc dù là người bình thường, nhưng bởi vì học thức uyên bác, trước kia cũng từng mở một toà thư viện lớn ở Vị Dương Thành, rất có danh tiếng.

Nhìn từng bức tranh tràn đầy ý cảnh, Trần Công Minh hai mắt tỏa sáng, thở dài liên tục, hận không thể bỏ tiền mua hết toàn bộ số tranh này.

Tiểu ẩn ẩn tại miền quê hoang dã, đại ẩn ẩn tại đô thị.

"Lời của lão già ban nãy, ngược lại có mấy phần đạo lý, Vương Khí thực chất là khí thế cô đọng đến mức cực hạn tạo thành một loại khí tràng đặc biệt. Một khi đem khí tràng cô đọng thành công, thì tự khắc sẽ thành Vương Khí”

Bức tranh mặc dù là tranh thủy mặc, cũng không quá tinh tế, nhưng như có một thứ linh tính nào đó. Từng tia ý cảnh từ trên bức tranh tỏa ra Khương Ly kinh ngạc, ảnh mắt không khỏi ngưng tụ:

Ngày thứ hai, tư thục nhỏ bên cạnh trở nên cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều dân chúng trong thành chen chúc nhau mà tới.

Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay tư thục đến rồi một gã tiên sinh, chính là vang danh mấy trăm dặm danh sĩ Trần Công Minh.

Thư viện mặc dù đã xây xong, nhưng chưa mời đủ tiên sinh, cho nên chưa vội khai giảng.

Khi ánh nắng ban mai vừa nổi lên, bên trong cửa hàng đã xếp chồng lên bốn bức tranh thủy mặc, có vẻ phong cảnh, có vẽ chân dung.

Vào lúc này, ý cảnh trong cơ thể Khương Ly đột nhiên lưu chuyển, theo mỗi bút vẽ của hắn mà từ từ dung nhập vào trong bức tranh.

Một ngày nữa chầm chậm trôi qua, Khương Ly vẫn tiếp tục vẽ, chưa hề dừng lại, chỉ khi nào mỏi tay hắn mới ngồi xuống một chút.

Cửa hàng xây mất ba ngày mới xong, bên trong trống không một mảnh, Khương Ly giống như một người bán hàng, cặm cụi sắp xếp đồ vật.

Suy nghĩ một lúc, hắn tháo ra kẹp gỗ, đặt bức tranh ở một bên, rồi cầm lấy một tấm giấy tuyên khác, cả người hoàn toàn chìm đắm vào trong từng nét vẽ.

Từ từ, Khương Ly dần vẽ lại những bức tranh suốt hơn trăm năm tu hành. Theo mỗi nét mực ve xuống, tâm tình của hắn trở nên thoải mái, hắn quay lại thời gian lúc còn ở Thiên Hương Thôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có người bán hàng rong gánh hàng hét lớn, đi ngang qua trước ngõ, cũng có đủ loại tiếng động rầm rĩ của phố phường, truyền vào trong tai Khương Ly. Những âm thanh này chẳng những không thể quấy rầy tâm tình của hắn, ngược lại càng làm cho lòng hắn càng thêm yên tĩnh.

Thư viện tên là Chính Khí, ý tứ mong mỏi học sinh tu được một thân Hạo Nhiên Chính Khí, tru diệt Hoang Thú, bảo vệ quê hương.

Dọn dẹp xong cửa hàng, hắn liền ngồi ngay ở nền đá mài mực, hồi ức lại một chút, lâu rồi không vẽ tranh, chẳng biết kỹ nghệ có sa sút hay không.

Hôm nay Chính Khí thư viện khai giảng, Trần Công Minh mới từ phía đông thành chạy tới đây tham dự khai giảng. Lại không ngờ, Khương Ly sẽ cự ngụ ở ngay bên cạnh thư viện, hơn nữa còn mở một cửa hàng tranh.

Chỉ có điều, gã là bậc danh sĩ, cũng không thể thô tục như thế, vì vậy liền bỏ ra ba mươi lượng bạc mua ba bức tranh phong thủy, liền bùi ngùi rời đi.

Dẫn tới quá trình cô đọng khí thế càng thêm thuận lợi. Khương Ly bỗng nhiên hơi hiểu ra, vì sao một ít đại năng ngộ đạo, thường sẽ lựa chọn nơi phố phường đông đúc.

Đem chuyện của lão l·ừa đ·ảo kia ném ở sau đầu, Khương Ly bỏ mấy đồng bạc mua thêm vài đàn rượu trắng, liền trở về trong nhà, khoanh chân ngồi xuống tĩnh toạ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Nghề Cũ