Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Thế Ngoại Cao Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thế Ngoại Cao Nhân


Thường xuyên đến tiểu viện thăm hắn, chính là viện trưởng Chính Khí thư viện Trần Công Minh. Nhưng Trần Công Minh trước giờ nho nhã lễ phép, sẽ không gấp gáp như vậy.

“Cái, cái gì! Mạnh hơn Ngọc Mệnh cảnh, kia chẳng phải là trong truyền thuyết Chân Nhân đại vũ giả ư? Trời ạ! Chúng ta dĩ nhiên chạy tới nhà của Chân Nhân lão quái thu phí bảo hộ, đúng là tự tìm đường c·hết mà!”

Khương Ly yêu thích uống rượu, đặc biệt là phàm tửu, càng yêu thích phàm tửu do chính mình ủ ra.

Hôm nay, lúc hắn đang cắm cúi nhổ cỏ dại ở ngoài ruộng, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài vọng vào, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Chương 17: Thế Ngoại Cao Nhân

Vừa thấy đại ca mình té ngã, nhao nhao xông tới vịn, vẻ mặt từng người còn chưa hết bàng hoàng.

Những thiếu niên này đại thể đều là mười bốn mười lăm tuổi, kẻ cầm đầu là một tên thiếu niên mười sáu tuổi mặc áo tím.

Chỉ là, tranh vẽ của hắn mặc dù tràn ngập ý cảnh, ẩn chứa thần thông, nhưng bề ngoài tương đối thô kệch đơn điệu, giá cả lại rất cao, dân chúng bình thường không mua nổi. Cho nên mặc dù Khương Ly mở cửa hàng đã gần một tháng, khách mua tranh chỉ lác đác mấy người.

Ngay khi Khương Ly vừa rời đi, thiếu niên áo tím đột nhiên mềm nhũn hai chân, ngã nhào trên mặt đất, run cầm cập nói.

Đám thiếu niên dồn dập kinh hãi biến sắc.

“Khương biết. Nếu không có chuyện gì, các ngươi có thể đi rồi!” Khương Ly đáp.

Hạt giống là hạt lúa nước ở Thiên Hương Thôn, năm đó trước khi rời đi, có thôn dân tặng cho hắn.

Thiếu niên cầm đầu thấy Khương Ly không nói gì, giọng nói càng thêm lạnh lẽo, bỗng nhiên trên người Khương Ly chợt tản ra một luồng khí thế như có như không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm đó ở Kiêu Dương Thành, hắn dẫn theo thủ hạ vây quét Kiếp quân, bị Kiếp Tộc Tôn Giả mai phục, đối mặt với một vị Tôn giả đỉnh phong, cùng hơn mười vị Kiếp Tôn vây g·iết, Khương Ly không hề bỏ trốn, mà lựa chọn ngăn ở phía trước, chống chịu Kiếp Tộc cường giả vây công, bảo hộ thuộc hạ chạy trối c·hết.

Thiếu niên mặc áo tím không nhìn ra tu vi của Khương Ly, vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ phàm nhân, ai ngờ Khương Ly lại là tuyệt thế cao nhân.

Khương Ly một bên gạt mồ hôi, tiện tay tung xuống từng nắm thóc giống. Hắn trồng lúa nước là dự định lấy gạo cất rượu.

Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt của Khương Ly hơi loé lên, từ trên người tên thiếu niên này nhìn thấy bóng dáng của chính mình một thời.

“Ít nhất là Ngọc Mệnh! Không! Còn mạnh hơn Ngọc Mệnh, khí thế vừa rồi rất mỏng manh nhưng so với phụ thân ta còn mạnh hơn nhiều!” Thiếu niên áo tím nói.

Thiếu niên áo tím cất tiếng nói, liền dẫn theo tiểu đệ cấp tốc rời khỏi biệt viện.

Linh tửu có thể thể tăng cao khí huyết, chân lực, phàm tửu thì không thể.

Ah! Khương Ly sững sờ, nhìn lướt qua đám thiếu niên một chút, trong lòng không tự chủ nghĩ tới chuyện cũ ở Thiên Hương Thôn. Ngày đó, hắn đến thôn vẽ tranh, vô tình chặn mất đường làm ăn của Hoàng lão đầu, bị Hoàng lão đầu thuê lưu manh đến dọa dẫm. Hiện tại, hắn lại lần nữa bị người đến nhà doạ dẫm rồi.

Lắc lắc đầu, khoát tay, Khương Ly nói ra một câu nói tương tự với hơn hai mươi năm trước.

Gã biết, chính mình thu phí bảo hộ sai người, chuyện hôm nay e rằng khó giải quyết.

Lắc đầu, hắn ung dung rửa ráy chân tay, mở cửa nhìn ra, bên ngoài cửa hàng đứng đấy một nhóm thiếu niên.

Mà mình thì bước một bước về phía trước, giả vờ trấn định nhìn Khương Ly: “Đắc tội ngươi chính là ta. Hãy để bọn họ đi!”

Nhưng nếu so sánh cả hai, Khương Ly lại cảm thấy, phàm tửu so với Linh tửu càng thêm gần với đại đạo.

Những thiếu niên này đều là Hoang Nhân, trên người mặc áo lụa, hiển nhiên là con cháu nhà quyền quý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối với chuyện này, hắn hoàn toàn chẳng để tâm. Bán tranh, mở cửa hàng là ý nghĩ đột phát mà thôi, mua hay không mua chính là duyên phận.

Vất vả cả buổi sáng, hắn mới gieo xong nửa mẫu lúa nước, Khương Ly gạt mồ hôi trán, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu.

Sân sau nhà hắn tương đối rộng rãi, ước chừng nửa mẫu, Khương Ly bỏ ra hai ngày mới khai khẩn xong, dự định trồng lúa nước.

“Người nọ thật đáng sợ! So với Hoang Thú còn đáng sợ hơn!”

Thêm nữa cửa hàng tranh nhà hắn không phải ngày nào cũng mở cửa. Bởi vì ông chủ này lâu lâu sẽ ra sông tuyết đạp thanh, ngắm cảnh, hoặc là cặm cụi ở sân sau trồng trọt ngũ cốc.

Đám thiếu niên hầu hết đều có tu vi Luyện Huyết nhất trọng, nhị trọng, mà thiếu niên mặc áo tím dẫn đầu, tu vi cao nhất, là Luyện Huyết ngũ trọng.

Khương Ly nhếch miệng, trầm ngâm.

Nói xong liền đóng cửa lại, xoay người đi vào trong nhà, hắn thực sự không có tâm tình để ý đám nhóc con này.

“Có chuyện gì?” Khương Ly nhàn nhạt hỏi.

Có ý tứ!

“Đại thúc! Ngươi mới tới Tuyết Mai Thành hả? Không biết chúng ta là ai sao?” Thiếu niên mặc áo tím âm trầm nói, mặc dù âm thanh non nớt, nhưng ngữ khí lại tàn bạo, dường như lưu manh đầu đường xó chợ.

Chính Khí thư viện bắt đầu khai giảng, khu phố xung quanh lập tức sầm uất hẳn lên, mà cửa hàng nhỏ của Khương Ly cũng bắt đầu có khách khứa.

“Đi thôi! Chúng ta chớ nên làm phiền đến tiền bối, nếu không chọc giận ngài ấy, thì ngay cả phụ thân ta cũng không bảo vệ được chúng ta” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn họ dù sao cũng chỉ là một đám thiếu niên, tu vi thấp kém, đối mặt với khí thế của hắn, chẳng khác nào đối mặt với một đầu thượng cổ Hung Thú cả.

“Đi? Ngươi ngang nhiên mở cửa hàng ở đây, không chịu nộp phí bảo hộ, còn nghĩ để chúng ta đi?” Thiếu niên mặc áo tím hừ lạnh, một thân tu vi bộc phát mà ra.

“Oa!” Đám thiếu nhiên khi nghe đến chuyện này, đều hai mắt tỏa sáng, nhiệt huyết sôi trào, ngoái đầu nhìn về phía trạch viện càng thêm kính sợ.

Hắn đi vào Tuyết Mai Thành mấy tháng, ngày thường rất ít giao du với hàng xóm xung quanh, mặc dù mở một cửa hàng tranh lại không chú tâm buôn bán, cho nên trước cửa vẫn luôn luôn giăng lưới bắt chim.

Đùng!

“Đi mau! Ta lưu lại ngăn cản hắn!” Thiếu niên mặc áo tím mặc dù sợ hãi cực kỳ, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, đối với đám tiểu đệ phía sau khoát tay, để bọn họ rút lui.

“Phụ thân từng nói nói, Tuyết Mai thành sở dĩ phồn hoa náo nhiệt như hôm nay, là bởi vì trong thành ẩn cư vài vị thế ngoại cao nhân. Nghe nói, mười năm trước, một lần Tuyết Mai Thành bị mười vạn Hoang Thú vây công, Hoàng đại nhân bị thú vương đánh bại. Vào thời khắc Hoang Thú sắp diệt thành, thì có một vị thế ngoại cao nhân xuất hiện, chỉ dùng một đầu ngón tay đã tiêu diệt Thú Vương! Nếu ta đoán không nhầm, vị tiền bối vừa nãy hẳn cũng là một vị thế ngoại cao nhân như thế!”

Đám tiểu đệ ngược lại rất nghĩa khí, vẫn chưa bỏ rơi thiếu niên mặc áo tím mà chạy trước.

“Các ngươi đi thôi, không có lần sau!”

Tính toán, hắn đã đi vào Tuyết Mai Thành trọn vẹn hai tháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đại ca, người kia tu vi là gì, vì sao khí thế lại mạnh mẽ như vậy…” Một tên tiểu đệ run rẩy hỏi.

“Đại thúc, ngươi mặc dù là người trưởng thành nhưng tựa hồ không có luyện võ, nếu đánh nhau, sợ rằng phải chịu thua thiệt. Ta khuyên ngươi vẫn là giao ra một chút bạc bảo mệnh, bằng không…”

Nhìn bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của thiếu niên mặc áo tím, Khương Ly có chút buồn cười, hắn đường đường là ma đầu danh chấn Loạn Ma Vực, Bạch Ma lão tổ, càng sẽ bị một đám thiếu niên chưa mọc lông thu phí bảo hộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thế Ngoại Cao Nhân