Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Vương Khí

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Vương Khí


Người đàn ông đánh vài quyền liền đứng thẳng dậy, mắng to:

Nhìn đỏ thẫm hàn mai, Khương Ly bất chợt có chút thèm uống rượu, dò xét túi trữ vật, ngày trước tích trữ rượu hoa quả đã dùng hết từ lâu. Hắn cười nhẹ một tiếng, liền dọc theo đường lớn mà đi tới, dự định đến tửu quán mua ít rượu.

Khương Ly khẽ lách sang một bên, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.

Lúc này đã quá ngọ, Khương Ly cứ nhìn lão già chăm chú. Hắn muốn xem cuối cùng thì lão có cái bí mật gì.

“Ôi Vương Khi! Vương Khí, nếu không có người chỉ dạy, cả đời ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện minh ngộ Vương Khí!”

Trong khoảng thời gian cả giờ ngọ, tính cả Khương Ly, lão già đã lừa cả bốn người. Tất cả những người lão lừa đều dẫn tới chuyện ăn uống, chỉ có một người là tới thanh lâu mà thôi.

Chương 15: Vương Khí

Nhưng hắn đi chưa được mấy bước, đột nhiên quay đầu dừng lại. Chỉ thấy ông lão kia vừa lau máu tươi trên miệng vừa dương dương tự đắc đi về phía mình.

Người đàn ông mắng xong liền nhổ một bãi nước bọt.

Khương Ly nhướng mày. Với thần thức của hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ông lão này chỉ là một người bình thường, không hề có một chút tu vi. Thậm chí trong cơ thể lão còn có rất nhiều v·ết t·hương, hiển nhiên là thường xuyên b·ị đ·ánh.

"Ta là ai cũng không quan trọng. Trước hết chúng ta cứ tìm một chỗ thư giãn rồi nói chuyện có được không?"

Tuyết Mai Thành phồn hoa như nước, trong thành một đoạn phố dài, hai bên cửa hàng, quán rượu san sát.

"Ngươi là ai?"

Mà kỳ lạ ở chỗ, lão già chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được tu vi của võ giả kia. Nếu là Ngân Cốt thì lão nói tới việc đúc Kim Thân. Nếu là Kim Thân Cảnh thì lão nói tới việc tu Ngọc Mệnh. Mà Khương Ly là Nhị phẩm Chân Nhân thì lão nói tới Vương Khí.

Lão đầu liếc nhìn Khương Ly một cái rồi bảo:

"Lão phu là ai ngươi không cần biết. Nhưng lão phu lại biết làm thế nào để ngươi có thể minh ngộ ra Vương Khí"

Người trung niên cau mày, liếc mắt nhìn lão già một cái rồi không để ý nữa. Lúc này, lão già chợt mở miệng nói:

Ông lão kia đi qua bên cạnh Khương Ly, chợt xoay người. Ánh mắt lão có chút kinh ngạc nhìn Khương Ly một cái, nói:

Mùa đông ở Tuyết Mai Thành sắp kết thúc, hai bên bờ sông vô số hàn mai nở rộ đỏ thắm một vùng, dưới mặt đất cánh hoa lả tả, đẹp không tả xiết.

“Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể, chắc chắn không phải là người bình thường có đúng không?”

Lão già lắc dầu, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly chẳng hề có hứng thú đối với lão nên dứt khoát đi. Nếu lão vẫn cứ tiếp tục bám theo thì Khương Ly cũng chẳng ngại mà tiễn lão đi tiếp thêm một đoạn đường nữa.

"Đáng tiếc. Nếu không có người nào chỉ điểm chỉ sợ rằng cuộc đời này không thể đột phá Ngọc Mệnh!"

"Ta phải làm thế nào mới có thể minh ngộ ra Vương Khí?" Khương Ly nhướng mày nói.

Lão già vừa nói vừa gặm. Thoáng một cái đã hết cả cái cẳng, sau khi cảm thấy no nê, hai tay lão xoa xoa vào nhau mà nói:

Đại sảnh dành cho mọi người ăn uống hiển nhiên là không thể lọt vào mắt lão. Sau khi tiến vào, lão liền đi thẳng vào một phòng riêng. Chủ quán và tiểu nhị đứng một bên nhìn lão xuất hiện mà ngẩn người. Sau đó cả hai liếc mắt nhìn Khương Ly đi sau lão rồi bước tới đón tiếp.

Khương Ly vung tay lên, một luồng gió chợt xuất hiện xua tan mùi thối đang nồng nặc trong phòng. Trong lúc đó, thần thức của hắn vẫn theo sát lão già. Một loạt biểu hiện của lão già thể hiện một sự thấu triệt hoàn toàn. Những lời nói của lão về Vương Khí đã chứng tỏ điều đó. Chuyện như vậy người bình thường cơ bản là không thể biết được.

Khương Ly cau mày, chung quy hắn cảm giác thấy có điều gì đó không hợp lý.

Nói xong, lão liếm liếm môi, trong bụng phát ra những tiếng ùng ục.

“Lão già kia! Ngươi tránh xa cửa hàng lão tử ra. Nếu ta còn thấy ngươi lần nào sẽ đánh lần đó. Không ngờ lớn tuổi như thế này rồi mà ngươi còn hạ lưu như vậy.”

"Tiểu huynh đệ! Ta thấy ngươi khuôn mặt đầy đặn, tử quang nhập thể. Chắc chắn không phải là người bình thường?"

Lão đầu cầm lấy một cái cẳng tiếp tục gặm, miệng lão dính đầy mỡ, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly ngắm sông nước lại ngắm hoa, đáy lòng bình thản như nước.

Khương Ly thong thả đi dạo, chốc lát mới tìm thấy một nhà tửu lâu, bất chợt cách đó không xa có tiếng ồn ào truyền tới.

Khương Ly càng xem càng kinh hãi. Lão nhân đối với việc đột phá tu vi có một sự kiến giải rất hay. Thường chỉ nói hời hợt mấy câu liền khiến cho sự bế tắc của võ giả liền biến mất. Vì vậy mà chẳng ai cho lão là người lừa gạt. Ngược lại còn có cảm giác như gặp phải tiền bối cao nhân.

Sắc mặt Khương Ly hết sức âm trầm. Nam tử trung niên cũng là một vị võ giả nhưng tu vi cũng mới chỉ đạt tới Kim Thân cảnh mà thôi. Hiển nhiên, không biết lão già này học được những loại từ ngữ đó ở đâu mà chuyên dùng để hãm hại người tu võ.

Ánh mắt Khương Ly chớp chớp. Lão già này nhìn qua rõ ràng là một kẻ phàm nhân mà thôi, nhưng tại sao chỉ nhìn qua đã có thể biết được tu vi của mình? Chuyện thế này chỉ có một giải thích đó là tu vi của lão ta đã vượt qua mình rất nhiều, vì vậy mới khiến cho Khương Ly không thể nhận ra.

Ông lão đối mặt với hơi thở của Khương Ly cũng vẫn thản nhiên. Hai tay lão chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, nói:

Khoái Nhạc lâu là một trong những quán rượu xa xỉ nhất ở Tuyết Mai Thành. Ông lão ngẩng đầu, ưỡn ngực nhấc chân bước vào.

Đối với thứ này, quãng thời gian trước đó Khương Ly đã có cảm ứng, nhưng để tận mắt nhìn thấy chúng thì đây là lần đầu tiên. Thứ này, nếu hắn đoán không lầm chính là ma niệm mà Ma La lưu lại trong cơ thể hắn, hiển hóa mà ra.

Nhưng trong ba người kia, kể cả nam tử áo đen cũng không hề có ý định tìm lão gây phiền toái. Giống như lời nói của lão già có một thứ ma lực gì đó.

Dường như sợ Khương Ly không cho ra ngoài, lúc lão đứng dậy liền rặn ra một tiếng. Nhất thời một mùi thối bay khắp phòng. Sau đó, lão già cảm thấy xấu hổ mà đi ra.

Khương Ly chẳng nói chẳng rằng ngồi đó uống rượu. Ánh mắt hắn nhìn lão già càng lúc càng lạnh.

Nhưng cho đến giờ lão vẫn còn sống thì việc này chắc chắn là không hề đơn giản. Trừ phi Khương Ly là người thứ nhất bị lão lừa. Nếu không, chắc chắn lão già cũng không thể sống đến bây giờ.

Bởi vì thời gian gần đây, mỗi lúc tâm tình của hắn bình tĩnh, khí thể màu đen này sẽ xuất hiện rồi tiêu tán, mà ma niệm trong thức hải của hắn cũng theo đó tản đi chút ít. Khương Ly suy nghĩ đôi chút liền đoán được nếu tâm trạng cứ bình thản như thế này, thì chắc chắn năm sau ma niệm trong thức hải sẽ hoàn toàn tan biến. Đến khi đó, thần niệm có thể phục hồi lại trạng thái đỉnh cao.

Trong lòng đang suy nghĩ, chợt trong mắt Khương Ly lóe lên hàn quang. Hắn lập tức đứng phắt dậy. Thần thức của hắn đã thấy lão già đi ra khỏi cửa sau của tửu điếm. Sau đó, lão co cẳng chạy luôn vào trong đám đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vương Khí! nghe thì cao thâm khó tả nhưng thực chất là cũng chỉ là khí thế mà thôi. Trong một bầy sói, luôn có một con đầu đàn thế nhân gọi nó là Lang Vương. Trên người Lang Vương thời thời khắc khắc đều tồn tại một loại khí tràng, chỉ cần là thành viên của đàn sói, nhất định sẽ bị khí tràng này chấn nh·iếp, thần phục. Võ giả tu luyện đến cảnh giới nhất định, trên người cũng tự động hình thành một loại khí thế, khí thế càng mạnh, lực uy h·iếp càng cao, chỉ cần đem loại khí thế này cô đọng đến mức cực hạn, cuối cùng phát sinh biến đổi chất, hóa thành khí tràng, đó chính là Vương Khí. Chuyện này, ta đi nhà xí một chút rồi trở lại nói tiếp với ngươi."

Hai bên bờ sông Tuyết, khách qua đường rất đông, trên mỗi ngã ba lại có vô số cửa hàng, buôn bán đủ loại đồ vật.

Tâm trạng bình thản ấy khiến cho nguyên khí xung quanh từ từ tụ tập về phía hắn. Nhưng lúc này, Khương Ly cũng không chú ý tới nguyên khí, bởi vì đúng lúc này, hắn cảm giác một được lớp khí thể màu đen kịt hiển hiện bên ngoài thân thể mình.

Thân là người luyện võ mà bị một người bình thường trêu chọc cho dù là kẻ nào cũng không thể tha cho lão.

Ông lão liền kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Thanh âm của lão có phần thê lương. Đồng thời, từng ngụm máu tươi từ miệng lão cứ thế phun ra, giống như tuân theo một thứ tiết tấu nhất định. Cứ mỗi khi người đàn ông đánh một quyền, lão lại phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ thấy một ông lão toàn thân lôi thôi bị một người đàn ông đâm thẳng vào ngực.

"Việc đâu còn có đó. Ngươi cứ chờ ta ăn xong cái này đã!"

"Nói đi! Tại hạ xin rửa tai để nghe!" Đợi lão ăn một lúc, Khương Ly lạnh lùng nói.

Lát sau, chỉ thấy lão không biết thay đổi quần áo từ lúc nào, cầm cái tăm đang xỉa răng. Lão móc một miếng thịt từ kẽ răng ra ngắm nghía rồi lại nhét vào miệng.

Rõ ràng là lão nhân hoàn toàn biết rõ cái tửu lâu vì vậy mà gọi toàn những món thức ăn mà Khương Ly chưa bao giờ nghe thấy. Sau khi thức ăn bày kín cả cái bàn, lão già giống như nhiều ngày chưa được ăn, lập tức vồ lấy mà ăn như rồng cuốn.

Khương Ly suy nghĩ một lúc rồi thu hồi thần thức, không quan sát nữa, lão l·ừa đ·ảo này mặc dù rất cổ quái, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng tới hắn là được!

"Lão già này đang đói bụng, nên không thể nghĩ ra cái gì cả. Ta biết có một cái quán rượu ở gần đây. Chúng ta đến đó vừa ăn vừa nói chuyện có được không? "

Khương Ly bỏ ra năm lượng vàng, đặt mua một tòa dinh thự ở bên phải bờ sông, dự định sẽ tạm trú ở nơi này một thời gian.

Ánh mắt ông lão có một chút đáng tiếc nhìn Khương Ly, lắc đầu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly nghe thế thì ngẩn người, liếc nhìn ông lão một cái rồi xoay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai mắt trung niên nam tử chớp chớp, trầm giọng nói:

Lão đầu đột nhiên sờ bụng vội vàng đứng dậy.

Cắt ngang Tuyết Mai Thành là một dòng sông nhỏ, rộng chừng mười trượng, nước sông trong vắt, gọi là Tuyết Giang, hai bên bờ Tuyết Giang trồng kín hàn mai, khu vực này buôn bán không ít biệt viện.

Lúc này, một người trung niên đứng cạnh Khương Ly lắc đầu thở dài nói:

Đang đi trên đường, lão chợt dừng lại, nhìn về phía một người trung niên mặc áo đen cách đó một đoạn. Hai mắt lão sáng lên, mỉm cười nhanh chóng đi tới.

Tiền vàng là do Trần Công Minh cung cấp, xem như báo đáp, Khương Ly cũng không từ chối.

"Ngươi là ai?"

“Ôi cái lão già này gần như ngày nào cũng b·ị đ·ánh, chỉ vì nhìn trộm khuê nữ nhà người ta mà b·ị đ·ánh như vậy có đáng không?”

Khương Ly chợt khựng lại, hơi thở nguy hiểm trên người hắn từ từ tỏa ra. Hắn chậm rãi xoay người, nheo mắt nhìn ông lão chằm chằm, lạnh lẽo nói:

Trung niên nam tử ngẩn người, dừng lại, liếc mắt nhìn lão già. Ánh mắt lão già lộ ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu, nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Vương Khí