Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Thiên Địa Đại Nho

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thiên Địa Đại Nho


Trần Công Minh hít một hơi khí lạnh. Không thể tin chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nhi tử nhà mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nay sống mai c·h·ế·t, tùy thời có thể tử vong, đây là số mệnh của Hoang nhân, cũng là điều mà tất cả Hoang nhân phải giác ngộ.

Hai cũng là muốn mượn "Hạo Nhiên Chính Khí" của Khương Ly uy h·i·ế·p Hoang Thú, bảo vệ cả nhà an toàn.

Vừa mới lên tiếng, đúng là người này.

Vợ chồng Trần Công Minh mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn đưa tiểu oa nhi cho hắn. Khương Ly nhận lấy em bé, ôm vào trong ngực.

Những người khác đều đã c·h·ế·t!

Chẳng lẽ đây là năng lực trừ tà, bách độc bất xâm của Hạo Nhiên Chính Khí mà sách cổ ghi lại ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Làm phiền đến Khương công tử rồi...năm ngoái tiểu nhi vừa mới sinh ra, đúng lúc có Hoang Thú tiến công Vị Dương Thành, lúc ấy Hoang Thú mặc dù bị đẩy lui, nhưng lưu lại không ít Hoang Độc, tiểu nhi bất hạnh hút phải một tí…Hazz, mỗi một ngày, cứ đến canh giờ này tiểu nhi đều sẽ bị Hoang Độc ăn mòn mà khóc to…” Trần Công Minh rầu rĩ nói, nhìn về phía con trai mình, trong ánh mắt ngoài vẻ đau xót còn là bất đắc dĩ.

“Ân cứu mạng của công tử, Trần mỗ không biết lấy gì báo đáp, khẩn cầu công tử đồng hành cùng chúng ta, dùng xe ngựa thay đi bộ, lại để cho Trần mỗ tỏ lòng biết ơn!”

Tuyết Mai Thành là một tòa thành trì tương đối phồn hoa ở vùng tây bắc Thiên Trần Hoang Địa.

Thanh niên mặc áo trắng đưa mắt đám Hoang Thú rời đi, lại nhìn thê thảm chiến trường, thở dài một tiếng, cảnh tượng như thế, thời gian này hắn đã chứng kiến không ít lần.

Chương 14: Thiên Địa Đại Nho

Nghe nói, thời cổ có Thiên Địa Đại Nho, tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí, một câu nói đẩy lùi tà ma dị thú. Thanh niên mặc áo trắng trước mặt nhìn không giống cường giả ngoại tu, cũng không phải là Hoang Sứ, chẳng lẽ là trong truyền thuyết Thiên Địa Đại Nho.

Chợt có một tiếng khóc oa oa vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Chín gã hộ vệ biết được Khương Ly một lời xua đuổi Hoang Thú, mặc dù không rõ vì sao, nhưng lại đối với hắn cảm kích cùng kính trọng, thái độ vô cùng cung kính.

Trúng phải Hoang Độc, thần tiên khó chữa.

Con trai của hắn vừa mới ra đời, đã phải chịu Hoang Độc dày vò, thân là cha mẹ, hắn lại bất lực chẳng giúp được gì.

"Ừm. . . Tiểu gia hỏa này rất đáng yêu, tên của hắn là gì?"

"Khương công tử thay tiểu nhi giải trừ Hoang Độc, Trần mỗ xin khấu đầu cảm kích!" Trần Công Minh trịnh trọng ôm quyền, hướng về hắn cúi đầu.

Chỉ có điều, bởi vì trên người hắn nhiễm quá nhiều máu tươi của Hoang Thú, dẫn đến bất kỳ loài Hoang Thú nào gặp phải hắn đều không tự chủ sinh ra lòng sợ hãi.

Âm thanh này rất bình thản, đạm bạc, nhưng rơi vào trong tai bầy thú lại giống như thánh chỉ không cách nào cãi lại.

"Trần Hạo Nhiên. . . Cái tên này là do Trần mỗ tự lấy…" Trần Công Minh sắc mặt hơi có xấu hổ.

“Hoang thú vậy mà đi rồi, lại không ăn thịt chúng ta…?”

Trên khuôn mặt bầu bĩnh đã không còn vết xanh tím.

Khương Ly xuống ngựa, từ biệt Trần Công Minh, một mình đi vào Tuyết Mai Thành.

Đau đớn vừa mất, tiểu oa nhi tự nhiên cũng dừng khóc. Tiểu tử chưa biết nói, chỉ co rúc ở trong ngực hắn, mút lấy ngón tay, mở ra hai con mắt to tròn đen nhánh mà nhìn Khương Ly, chẳng hề nháy mắt lấy một lần.

Sống sót sau tai nạn, bọn họ tự nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng càng thêm nghi ngờ không thôi.

“Người nọ là ai, chỉ nói một câu đã đuổi đi tất cả Hoang Thú, chẳng lẽ hắn là Hoang Sứ trong truyền thuyết?”

Nhìn sang là tiểu nhi tử của Trần Công Minh đang khóc, nguyên nhân là bởi vì Hoang Độc phát tác. . .

“Đúng vậy!”

Hoang Độc, người trưởng thành trúng phải cũng khó lòng chịu được.

Đoàn người lặng lẽ đi tới, mặc dù có Khương Ly, vị Thiên Địa Đại Nho này tọa trấn, nhưng bọn họ vẫn cực kỳ cẩn thận không dám phát ra tiếng động.

“Việc nhỏ mà thôi, chỉ có điều sau khi đến Tuyết Mai Thành, Trần lão gia chớ nên nói ra năng lực của ta là được!” Khương Ly mỉm cười nói.

Hắn cả đời đọc sách, mong mỏi một ngày cảm ngộ ra Hạo Nhiên Chính Khí, đẩy lùi Hoang Thú, bảo hộ Hoang nhân, đáng tiếc lại chưa từng làm được, nên mới mong mỏi con trai mình.

Trần Công Minh nói ra lời thỉnh cầu này, một là để cảm tạ ân cứu mạng của Khương Ly, thấy Khương Ly đi đường gian khổ, muốn dùng xe đưa tiễn hắn.

Trần phu nhân gặp con trai chịu khổ, càng đau lòng mà thút thít, hận không thể dùng thân mình chịu khổ thay con.

Hoang thú bản tính hung tàn, từ trước đến nay không sợ c·h·ế·t, linh trí cũng cực kỳ thấp, nhưng vì sao vừa nghe tên thanh niên mặc áo trắng kia ra lệnh một tiếng, liền sẽ rút lui. Chuyện này bọn hắn nghĩ mãi không ra.

Trần Công Minh ngược lại có vài phần kiến thức, hắn đọc sách nhiều, cũng biết nhiều nhất.

Nghe nói, tòa thành này có một vị cường giả ngoại lai thường trú, nên mỗi năm mặc dù gặp phải Hoang Thú công thành lại nhiều lần ung dung chống đỡ.

Nô bộc tỳ nữ tử thương hầu như không còn, Trần gia hộ vệ đem hành lý sửa sang một phen, chỉ chừa bốn cỗ xe ngựa, tiếp tục chạy về phía Tuyết Mai Thành.

"Sẽ không! Việc này Trần mỗ chắc chắn thủ khẩu như bình!"

“Vị Dương Thành Trần Công Minh xin đa tạ ân cứu mạng của công tử! Xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”

Đoàn xe đi thêm ba khắc rốt cuộc đã thấy bóng dáng thành trì ở phía xa xa.

Tiếp theo thần niệm khẽ động, đem Hoang Độc ở trong cơ thể của đứa bé bao lấy, chầm chậm hao mòn. Nửa khắc trôi qua, toàn bộ Hoang Độc đã bị thanh trừ hoàn toàn.

Không thể tin, khó có thể tin. . . Khương Ly chỉ ôm lấy tiểu tử này một cái, Hoang Độc đã biến mất không thấy tăm tích.

Bên trong xe ngựa tương đối rộng rãi, tuổi trẻ mỹ phụ ôm lấy em bé ngồi ở bên góc, mà Trần Công Minh thì ngồi ở bên cạnh Khương Ly, cùng nhau trò chuyện.

“Khương Ly!” Khương Ly đáp lời.

Bầy Hoang Thú đang chuẩn bị hưởng thụ một trận liên hoan xác thịt bỗng nhiên trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ hướng về nơi vừa phát ra âm thanh mà nhìn tới, tiếp theo nhao nhao dừng bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hả! Hoang Độc biến mất rồi! Cái này, cái này..."

"Để cho ta ôm chất nhi một cái!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ồ Trần Hạo Nhiên sao…tên rất hay!” Khương Ly gật đầu, đem tiểu oa nhi trả lại cho Trần phu nhân, tiếp theo liền nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Theo thanh niên mặc áo trắng từng bước từng bước tới gần, hơn trăm đầu hoang thú bỗng nhiên sợ hãi bất an, trầm thấp gào thét, tiếp theo chậm chậm lùi về sau, rồi dẫm đạp lên nhau bỏ trốn.

Khương Ly tự nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn, những không nói toạc ra mà mỉm cười gật đầu, Trần Công Minh thấy vậy mừng rỡ, khẩn khoản hắn mời vào cỗ xe ngựa xa hoa nhất.

“Khương công tử là muốn đi tới Tuyết Mai Thành?”

Nhìn thấy tình cảnh này, tâm tình bình thản như giếng nước của Khương Ly bị lay động, trâm ngâm chốc lát khẽ nói.

Trần Công Minh thấy hắn nhắm mắt cũng không dám hỏi han gì thêm.

Mười dặm lộ trình, nửa canh giờ liền đi xong.

Xa xa trên đường cái, xuất hiện một người thanh niên áo trắng, khuôn mặt cương nghị có chút t·ang t·hương, một đôi mắt sắc bén như mắt ưng.

Thanh niên mặc áo trắng này không ai khác chính là Khương Ly. Trước đó hắn phong ấn tu vi, giống như phàm nhân rong ruổi khắp Thiên Trần Hoang Địa.

Nửa bên trái khuôn mặt của tiểu oa nhi, có một vết bớt màu xanh tím, là chỗ bị trúng độc.

Giữ được tính mạng chỉ có mười hai người, bao gồm một nhà ba người Trần Công Minh và chín gã hộ vệ trung tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thiên Địa Đại Nho