Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Tuyết Mai Thành
“Chưa đầy mười dặm sao, chưa đầy mười dặm hẳn là an toàn rồi…chưa đầy mười dặm…hazz, nếu như ta còn có tượng gỗ trong người, cũng không cần cẩn thận như thế…”
Trần Ngũ quát lớn, rút ra trường đao, nhảy xuống xe ngựa, mang theo đám hộ vệ xông về phía đàn thú, ý đồ vì chủ nhân kéo dài thời gian.
Trong mắt Khương Ly toát ra ánh mắt kỳ dị, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương khí của đất trời, rồi dần dần đi về phương xa.
“Mạng ta xong rồi!”
“Lúc trước, lão phu những tưởng cứ tiềm tu là sẽ trảm được, nhưng đâu biết, muốn thoát phàm trước phải hóa phàm, không hiểu phàm làm sao mà trảm?”
Thân là Hoang Nhân, sống ở Hoang Châu, phải có giác ngộ tùy thời có thể t·ử v·ong…
Hai việc này, nói thì thật dễ dàng, nhưng cũng chính bọn chúng đã ngăn cản bước chân của hầu hết võ giả trong thiên hạ.
Lúc này, trên quan đạo ở bên ngoài Tuyết Mai thành chừng mười dặm, có hơn mười chiếc xe ngựa cẩn thận từng li từng tí hướng về phía trước mà đi vội.
“Phu nhân nén bi thương..”
Đáng tiếc, mười ngày trước, thành chủ Vị Dương Thành t·ử t·rận, toàn bộ thành trì bị Hoang Thú đồ diệt, chỉ có số ít người có thể chạy thoát, Trần gia coi như may mắn, trốn thoát một mạng.
Con đường võ đạo, nếu như nói từ Ngọc Mệnh cảnh đột phá Chân Nhân là hạm cửa thứ nhất, như vậy thì từ Nhị phẩm Chân Nhân đột phá tam phẩm Chân Vương là hạm cửa thứ hai.
Giờ khắc này, Trần Công Minh thở dài liên tục, an ủi mỹ phụ trẻ tuổi đang mặt mày buồn bã ngồi bên cạnh, mỹ phụ này là phu nhân của hắn.
Trần Ngũ cực kỳ tự tin nói, ai ngờ gã vừa dứt lời, thì từ trong rừng cây bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú rống.
Trần Mạnh Đức lại thở dài một tiếng, trong nội tâm mười phần khẩn trương, trên xe ngựa gần một trăm miệng ăn, toàn bộ đều đang khẩn trương.
Hiện tại, tu vi của hắn là Nhị phẩm đỉnh phong, bước tiếp theo là chuẩn bị đột phá tam phẩm Chân Vương.
“Không hiểu phàm làm sao mà trảm!” Khương Ly thì thào, trong lúc vô tình, cõi lòng của hắn dần dần thay đổi. Hắn mơ hồ hiểu ra. Chỉ có điều nó lại giống như một tia chớp xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức Khương Ly khó có thể nắm bắt ngay được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù mùa đông sắp hết, Hoang Thú phần lớn đều đã rút lui khỏi địa bàn của nhân tộc, nhưng ít ai dám ở ngoài đường lớn tiếng, nếu không dẫn tới Hoang Thú công kích, đến khi đó hậu quả khó mà lường được.
Bấy giờ đã vào cuối mùa đông, phần lớn Hoang Thú đã rút lui về nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc trở lại các phương hung địa ẩn náu. Tuy nhiên, không ít địa phương vẫn như cũ gặp phải Hoang Thú tập kích.
“Những người khác đi theo ta ngăn cản bầy thú!”
“Lão gia, đã lên đường chính, còn chưa đầy mười dặm nữa là tới nơi!”
…. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lui ra!”
Từ nhị phẩm đến tam phẩm ngoại trừ tích lũy đủ số lượng chân lực ra thì còn cần phải minh ngộ Vương Khí, trảm phàm tâm, tiếp theo nữa mới là độ Tam Cửu Thiên Kiếp.
Trong ngực mỹ phụ đang ôm một em bé chừng một tuổi, đang ngủ say ngọt ngào.
Về phần đám Trần Ngũ, vừa chạy đến còn chưa kịp phát lực, đã bị Lang Yêu vung trảo vỗ một cái bay ra ngoài, c·hết mất ba người.
Con đường đi về phía Tuyết Mai Thành đã bị bầy thú chặn đứng, bầy ngựa kéo xe sợ hãi nằm rạp trên mặt đất.
Em bé đang ngủ say cũng bị tiếng thú rống làm cho tỉnh giấc, oa oa khóc lớn.
Bị tiếng thú rống kia dọa sợ, cả đoàn ngựa đều toàn thân run rẩy, nhưng không dám chạy trốn mà phủ phục trên mặt đất, run cầm cập.
Vì thế, Khương Ly quyết định tạm thời ở lại Hoang Châu một thời gian.
Nguyên một đám tì nữ hộ vệ đều thất kinh, thi nhau nhảy xuống xe ngựa chạy trốn tứ tán, nhao nhao vứt bỏ chủ nhân không để ý.
Trần Công Minh nắm tay mỹ phụ, thở dài một tiếng.
Bởi vì phía sau lưng đoàn xe, cũng đứng kín một bầy Hoang Thú, đám hộ vệ, tôi tớ chạy trốn ban nãy, đều đã bỏ mạng dưới miệng Hoang Thú cả rồi.
“Hoang…hoang thú! Xong rồi!Xong rồi!”
“Trần Lục, Trần Thất! Hai người các ngươi phụ trách bảo vệ lão gia cùng phu nhân chạy trốn! Đi nhanh!”
Ngồi trên xe ngựa đa phần là một đám không có tu vi Hoang Nhân, còn lại mấy vị hộ vệ tu vi cũng chỉ chừng Luyện Huyết bốn năm tầng.
Trần Công Minh nhắm mắt thở dài, vẻ mặt đắng chát.
Chương 13: Tuyết Mai Thành
Trần Công Minh lúc ở Vị Dương Thành xem như một nhân vật có tiếng, nhưng giờ phút này sắc mặt cứng ngắc. Mà phu nhân của hắn chỉ là một tên nữ quyến bình thường, bấy giờ đã sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Thiên Trần Hoang Địa, hướng về phía biên giới tây bắc, có một tòa thành nhỏ gọi là Tuyết Mai Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoàn xe này là của một gia đình từ tòa thành trì khác đến Tuyết Mai Thành lánh nạn.
Hơn nữa, hạm cửa thứ hai này so với hạm cửa thứ nhất càng thêm gian khổ, khó vượt qua.
Hắn là một giới nho sĩ, đã hiểu ra luân lý của trời đất, xem nhẹ sinh tử, nhưng mà thê nhi của hắn cũng ở nơi này…hắn đâu nỡ trơ mắt nhìn thê nhi của mình bỏ mạng ở trong miệng thú…
Mà Trần Công Minh một nhà thì được hai gã hộ vệ nâng xuống xe ngựa, vừa chuẩn bị hướng về phía sau chạy trối c·hết, thì bỗng nhiên toàn bộ biến sắc.
Khương Ly trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng nở ụ cười. Tu vi trong cơ thể tan ra như hoa tuyết dưới ánh nắng. Cuối cùng cả người hắn nhìn qua giống như một người phàm nhân bình thường.
An ủi mỹ phụ một chút, Trần Công Minh vén rèm xe ngựa, hạ giọng nói với gã hộ vệ đang lái xe: “Trần Ngũ, nơi đây còn cách Tuyết Mai xa lắm không?”
Bởi vì, bất kể là minh ngộ Vương Khí, hay trảm phàm, đều rất khó, cực kỳ khó, ngay cả chính hắn bây giờ cũng chưa tìm ra manh mối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngũ là một thanh niên dáng người khôi ngô, khuôn mặt hàm hậu chất phác, gã là đội trưởng đội hộ vệ của Trần gia, tu vi đạt tới Luyện Huyết thất trọng. Nghe Trần Công Minh hỏi dò, gã vội thấp giọng hồi đáp, không dám lớn tiếng.
Ngay lúc tất cả mọi người đều lâm vào tuyệt vọng, bỗng từ xa vang lên một âm thanh nhàn nhạt.
Ban đầu, Khương Ly hoàn toàn không có ý định ở lại Hoang Châu, nhưng từ lúc đi vào Ngọc Tuyền Thành, chứng kiến cảnh tượng sinh hoạt của Hoang Dân, hắn bất chợt thay đổi ý định.
Lấy ví dụ, toàn bộ Kiêu Dương Vực thập quốc, nhất nhị phẩm Chân Nhân nhiều vô số kể, nhưng Chân Vương cảnh lại chỉ lác đác sáu bảy người, đó là sự chênh lệch.
Sau một khắc, từ trong rừng núi bỗng nhiên nhảy ra mấy chục đầu dị thú, toàn thân đen kịt, đôi mắt đỏ lừ chứa đầy vẻ tàn nhẫn. Miệng rộng chảy ra nước miếng, truyền đến một trận h·ôi t·hối.
Chủ nhân của đoàn xe này tên là Trần Công Minh, tuổi gần ba mươi, trước kia từng ở Vị Dương Thành mở một tòa thư viện, cũng xem như một vị danh sĩ.
Lượng chân lực của hắn đã đạt tới nhị phẩm cực hạn, xem như thỏa mãn điều kiện đầu tiên, tiếp theo hẳn là chuyên tâm minh ngộ Vương Khí cùng trảm phàm.
Chỉ có hơn mười gã hộ vệ, rõ ràng cực kỳ sợ hãi Hoang Thú, lại không muốn bỏ xuống Trần thị một nhà.
Chính giữa đoàn xe, trong một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy, chính là chủ nhân của đoàn xe, những xe ngựa còn lại, thì đều là nô bọc, tì nữ, hộ vệ.
Mà dẫn đầu bầy thú, là một con Lang thú dài hơn năm trượng, dẫn theo sau lưng thủ hạ từng bước từng bước đi tới gần đoàn xe, bước chân trầm trọng, khiến cho đường đất sụp đổ, khói bụi mịt mù.
Vị Dương Thành bị diệt, bọn họ là những người sống sót duy nhất, nếu đến được Tuyết Mai Thành, liền xem như chính thức sống sót, nghe nói Tuyết Mai Thành có một vị cường giả ngoại lai trường kỳ tọa trấn, cực kỳ an toàn. Nhưng nếu chưa vào thành đã gặp phải Hoang Thú tập kích, sống sót sẽ trở thành hi vọng xa vời.
Toàn bộ võ giới, Chân Nhân là đương thời cao thủ, có thể khai tông lập phái, có năng lực hành tẩu thiên hạ. Nhưng chỉ tam phẩm Chân Vương trở lên mới được xưng cường giả, có thể hoành hành ngang dọc, có thể trấn áp một phương. Bất kể là hạ cấp võ vực, trung cấp võ vực, thượng cấp võ vực hay thậm chí là Đế Vực, Cổ Triều. Chân Vương đại tu vẫn như cũ là nhân vật vường hoành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám Trần Ngũ cũng sắc mặt hôi bại, trước sau đồng thời bị Hoang Thú giáp công, dùng bọn hắn một đám Luyện Huyết cảnh tiểu võ giả, sợ rằng khó thoát khỏi c·ái c·hết.
“Lão gia yên tâm, tiểu nhân từng tới Tuyết Mai Thành mấy lần…Dùng kinh nghiệm của tiểu nhân, đã đến đường chính, bình thường là rất an toàn, sẽ không có Hoang Thú dám tập kích…”
Tiếng thú rống kia, khàn khàn như tiếng trẻ con khóc nỉ non, truyền vào trong tai mọi người. Lập tức khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
Nhìn bốn phía hoang mãng núi rừng, trong lòng không tự chủ nhớ đến mấy câu nói của Đế Quân: “Năm xưa vừa tu đạo, lão phu cũng từng nghĩ rằng, trảm phàm là trảm đi thân thể phàm thai, trảm đi nhân duyên phàm tục. Một khi trảm xong, thì không còn là phàm nhân nữa. Nhưng tiềm tu trăm năm, vẫn chưa biết trảm thế nào. Về sau, ta đến ẩn cư ở một tòa trấn nhỏ, mở trường dạy học, sống thanh thản yên bình mới hiểu ra, trảm phàm rồi vẫn là phàm”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.