Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Hư Không Cổ Thi
“Hư Không Cổ Thú…thế mà thật là Hư Không Cổ Thú….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm tạ Bạch đạo hữu che chở thời gian qua, tiếp đó chúng ta sẽ về Kiêu Dương Thành tìm Tuyết Vương cùng Phó cung chủ, các nàng ấy hẳn là đã ở đó rồi!” Trịnh Thu trưởng lão nói.
Thông đạo dần dần đi đến cuối, mọi người chỉ cảm thấy dưới chân trống trơn, bỗng nhiên hướng về dưới mặt đất rơi xuống.
“Bạch đạo hữu bảo trọng!”
Dựa theo bảng chiến công từ trên xuống dưới mà lần lượt tiến vào, ba người Khương Ly, Tiêu Chiến, Tiêu Ảnh sở hữu nhiều công lao nhất, tự nhiên ưu tiến vào trước.
“Không sai, đây là Huyền Âm Châu, chúng ta đã rời khỏi Hoang Châu!” Tiêu Chiến hít vào một ngụm Nguyên Khí, cười ha hả nói.
“Bạch tiền bối bảo trọng!”
“Cảm tạ hai vị tiền bối!” Một đám nữ tử đồng thanh hô, để tâm tình của Tiêu Ảnh, Tiêu Chiến đều vô cùng thư sướng.
Trong lúc Khương Ly đang suy tư thì sau lưng vang lên giọng nói của Tiêu Ảnh:
Mà khi những người này đưa ra nghi vấn liên quan đến tu luyện bình cảnh, Khương Ly chỉ hơi suy tư chốc lát, rồi chỉ ra chỗ then chốt, khiến cho bọn họ vui mừng khôn xiết.
Cho nên, ở Loạn Ma Vực trừ con hàng Ô Thiên Phong ra, người khác đi với hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm.
“Bạch lão đệ bảo trọng!”
Vô số tiếng hít vào hơi khí lạnh vang lên, đám võ giả bàn tán xôn xao.
Chúng nữ nghe Khương Ly cự tuyệt, trong lòng có chút thất vọng mất mát, nhưng nghe được tình cảnh của hắn thì chút mất mát ấy đã quét sạch, thay bằng cảm kích.
“Đây là trận môn!” Khương Ly sửng sốt nhìn về phương xa, ánh mắt trở nên kỳ quái.
Đó là một con cự thú dài ngàn trượng, thân thể to lớn che rợp cả bầu trời, Hai mắt thú trống rỗng, miệng lớn hơi mở ra, bên trong là một cái lối đi tranh tối tranh sáng, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
“Bạch đạo hữu, chúng ta đã về đất liền rồi ư!”
Chương 12: Hư Không Cổ Thi
Theo hư ảnh trận môn triệt để hiện ra, lấy Nghiêm Hoa Hoang Sứ dẫn đầu, gần mấy chục tên võ giả trùng điệp theo nhau bay về phía đông Thiên Trần Địa Vực, đến bên dưới hư ảnh cổ thú.
Trịnh Thu do dự một chút bảo, bản ý của nàng thực chất là muốn Khương Ly đi cùng, dù sao thực lực của hắn mạnh mẽ, có thể chiếu cố các nàng.
Xuất hiện dưới chân bọn họ là một vùng rừng núi xanh biếc, nguyên khí đồng đậm, không cổ lão t·ang t·hương giống như Hoang Châu.
Tiêu Ảnh lên tiếng: “Nếu Bạch đạo hữu đã bận bịu, vậy để chúng ta đồng hành cùng các vị một chuyến, đưa phật đưa đến tây thiên, lão phu cũng không thể vứt các vị đây rồi”
Rốt cuộc thời gian Khóa Vực Trận Môn mở cửa đã tới, ngày hôm đó, ở phía đông Thiên Trần Hoang Địa có một cái t·hi t·hể cự thú trong suốt như huyễn ảnh xuất hiện ở trên bầu trời. Thi thể khổng lồ này cũng không phải chân thực mà là một loại hình thái của trận môn.
Thi thể cự thú vừa xuất hiện, toàn bộ Thiên Trần Hoang Vực liền sôi trào, đối với Hoang Nhân mà nói, hư ảnh cự thú này cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao năm nào họ cũng thấy được. Nhưng đối với đám võ giả ngoại lai như Khương Ly mà nói, lại rất không tầm thường.
“Nghe đồn thông đạo này, đồng dạng là một cái lối đi, nhưng có thể đi về 3000 cái phương hướng khác nhau, nên nếu không muốn tách ra, chúng ta cần phải đi sát nhau!”
Lối đi kia chính là Khóa Vực Trận Môn.
Nếu để các nàng tự đi, đừng nói về Kiêu Dương Vực, chỉ sợ chưa chạy ra khỏi Huyền Vũ Châu đã bị ăn sạch không còn chút xương. Hiện tại có Tiêu Chiến và Tiêu Ảnh bảo kê, Khương Ly ngược lại yên lòng không ít.
Năm ngày luận đạo, Khương Ly cũng thu hoạch được không ít. Đám võ giả này có kẻ là tán tu, có kẻ đến từ thế lực lớn, xuất thân khác nhau, mỗi người đều có quan điểm, cảm ngộ riêng, đôi khu bọn họ sẽ hỏi những vấn đề tương đối hóc búa, khiến hắn phải nghiêm túc suy ngẫm chốc lát mới cho ra đáp án.
“Như thế xin cảm ơn hai vị đạo hữu”
Nơi đây là Loạn Ma Vực, cũng không phải những võ vực khác, một đám hoàng hoa khuê nữ như các nàng hành tẩu trên đường, chẳng khác gì một đám cừu non chờ đám ma đầu xơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Luận đạo kết thúc, đám Chân Nhân vũ giả cực kỳ thức thời, không dám làm phiền Khương Ly nghỉ ngơi, mà Khương Ly hiếm thấy thanh nhàn cũng không ra ngoài hóng gió, mà ở trong biệt viện đả tọa tỉnh dưỡng.
Năm ngày luận đạo, Khương Ly thường thường nói một vài câu lời vàng ý ngọc, liền khiến cho mười mấy vị vũ giả hiểu ra rất nhiều đạo lý.
Khương Ly do dự một chút, tung người lên xông vào trong thông đạo, nhưng hắn chưa vội tiến lên phía trước mà là chậm rãi cảm ứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí, có hai ba người, vừa mới đàm đạo mấy câu, đã ngượng ngùng xin cáo lui, bởi vì bọn họ phát hiện bình cảnh của chính mình đã hoàn toàn buông lỏng, nếu không kịp thời đột phá thì sẽ bỏ qua cơ hội quý giá.
Tiếp theo, lần lượt có võ giả đăng ký xong xuôi, tiến vào miệng thú thông đạo, dọc theo lối đi mà rời khỏi Hoang Châu.
Hắn cũng không quên, mình bị Hợp Hoan Thành cùng Bách Hoa Thành cộng đồng treo thưởng. Hơn nữa, hắn biến mất lâu như vậy, các thế lực kia không tìm được hắn, tiền thưởng hẳn đã tăng lên mấy lượt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thì ra là vậy!” Khương Ly gật đầu, thu hồi tâm tư, thần niệm tỏa ra cùng Tiêu Ảnh và Tiêu Chiến đi cùng một chỗ.
“Ha ha Bạch lão đệ nói không sai! Hắn ở Loạn Ma Vực thế nhưng là nhân vật chạm tay có thể bỏng, bao nhiêu thế lực mong nhớ đầu của Bạch lão đệ đây!” Tiêu Chiến cười to nói.
Khóa Vực Trận Môn ở Loạn Ma Vực hắn từng đi qua mấy lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trận môn cổ quái như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm ngày luận đạo, Khương Ly mặc dù chưa từng tiết lộ ra tu vi thật sự, nhưng nguyên một đám Chân Nhân cảnh lại hoàn toàn tin tưởng hắn chính là Chân Vương đại tu. Ngoại trừ Chân Vương lão quái ra, người phương nào có thể thuận miệng nói vài câu, liền có thể khiến cho nhất phẩm, thậm chí nhị phẩm Chân Nhân đột phá bình cảnh.
“Ửm!” Khương Ly gật đầu, chưa cho ý kiến.
Vài hô hấp sau, sắc mặt của hắn hơi biến đổi, bởi vì thông đạo này cũng không giống như trận môn bình thường, mỗi chỗ lại ẩn chứa lực lượng không gian không giống nhau.
Khương Ly gật gù, vung tay đem chúng nữ Tuyết Các thả ra ngoài.
“Nghe đồn phía bên Sơn Hải Hoang Địa, đồng dạng cũng có một cỗ Hư Không Cổ Thú t·hi t·hể làm Trận Môn…hí…là nhân vật cỡ nào dám bắt g·iết hai con Đế cấp Cổ Thú, trấn áp làm lối đi…”
“Không biết sắp tới Bạch đạo hữu dự định đi đâu, nếu không cùng chúng ta về Kiêu Dương Thành, thuận tiện thăm nom Vũ cung chủ...”
Chỉ có điều Khương Ly thẳng thắn cự tuyệt: “Bạch mỗ tạm thời còn có việc cần giải quyết, hơn nữa ở ngoại vực có rất nhiều người muốn g·iết ta, các vị đi cùng Bạch mỗ càng thêm nguy hiểm!”
“Đúng vậy, hơn nữa đây không phải bình thường Hư Không Cổ Thú, mà rất có thể là Đế Cấp Cổ Thú, đáng tiếc t·hi t·hể này tồn tại đã quá cổ lão, chỉ còn lại hư ảnh..”
“Nghe đồn, Khóa Vực Trận Môn rời khỏi Hoang Châu là do t·hi t·hể của một con cấp mười Hư Không Cổ Thú tạo thành, không nghĩ lại là thật!” Tiêu Ảnh thở dài, đồng dạng không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy! Nơi đây là Huyền Âm Châu, tiếp theo các vị dự định sẽ đi đâu?”
Nháy mắt mấy chục nữ tử hoa nhường nguyệt bỗng dưng xuất hiện ở trên bãi đất trống, tất cả đều ngơ ngác một chút, khi thấy được ba người Khương Ly, lập tức mừng rỡ vô cùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.