Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Duỗi Tay Không Đánh Kẻ Tươi Cười

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Duỗi Tay Không Đánh Kẻ Tươi Cười


Thời gian Khóa Vực Trận Môn mở cửa còn có bảy ngày, từ bên ngoài Thiên Trần Thành, lục tục có không ít võ giả ngoại lai trở về, mục đích cùng Khương Ly giống nhau, đều là mượn Trận Môn rời khỏi Hoang Châu.

“Khương huynh nói cũng đúng! Tại hạ vốn dự định yên lặng tu luyện ở Ngọc Tuyền Thành một thời gian, đợi thời cơ thành thục mới đi xông hung vực, đến lúc đó nếu Khương huynh có hứng thú, có thể tới đây tìm ta!”

Khương Ly cũng mỉm cười nâng ly, cả đời hắn kẻ thù vô số, bằng hữu không nhiều lắm, Độc Cô Duy Thiên xem như một người. Có thể ở nơi Hoang Châu này gặp được cố nhân, là chuyện đáng mừng.

Ở toàn bộ Loạn Ma Vực, Chân Vương đại tu đều là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, đám võ giả thông thường như bọn họ rất hiếm khi gặp được.

Tiêu Ảnh lắc đầu, chế nhạo nhìn Tiêu Chiến một cái, không đi khoe khoang với ai, lại đi khoe với Khương Ly, tự mình tìm nhục.

Khương Ly đi ra ngoài Ngọc Tuyền Thành, một đường hướng về phía nam, phản hồi Khúc Phụ Thành.

Khương Ly cười nhẹ, cầm Chinh Chiến Lệnh ném cho gã, Tiêu Chiến cầm lên xem xét giây lát, tiếp theo liền trợn mắt, sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Khương lão đệ trâu bò!”

“Đại ân khó có lời nào cảm tạ hết! Chỉ là không nghĩ mấy năm chưa gặp, thực lực của Khương huynh đã mạnh mẽ đến vậy, khiến tại hạ vô cùng xấu hổ ha ha, mời!”

Một ly nước chè xanh, một hồi luận đạo, liền khiến cho cả đám Chân Nhân võ giả chưa hết thòm thèm, thỏa mãn vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly khoát tay nói: “Chút tài nguyên ấy Khương mỗ còn chưa đặt vào trong mắt, Độc Cô huynh chớ nên khách khí. Hơn nữa, nếu ngươi muốn ở đây tu luyện, cần thiết lượng lớn tài nguyên...!”

“Tốt!” Khương Ly gật đầu, lấy ra mười ba túi trữ vật đưa cho Độc Cô Duy Thiên.

Vị Hoang Sứ này xem như người có lịch duyệt, nhưng khi nhìn thấy số lượng chiến công của bọn họ, cũng giật mình tại chỗ, có thể nói những năm gần đây, Khương Ly là người thu hoạch được nhiều chiến công nhất.

Độc Cô Duy Thiên giật mình, vội đem tất cả túi trữ vật trả lại cho hắn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Những thứ này là chiến lợi phẩm của Khương huynh, tại hạ không thể thu!”

Cái gọi là duỗi tay không đánh kẻ tươi cười, đám Chân Nhân này mỗi người đều chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh mà đến, Khương Ly cũng không đành lòng đuổi đi.

“Mời!”

Lúc này mới trôi qua năm năm, gã bởi vì đạt được cơ duyên mà hồi phục tu vi, một đường đột phá đạt tới Nhị phẩm sơ kỳ, đã xem như kỳ tích, lại không nghĩ Khương Ly đã đột phá nhị phẩm đỉnh phong, thực lực càng mạnh hơn mình rất nhiều.

Lần đầu tiên gã gặp Khương Ly là ở Đại La Thành, ngày đó cũng là Khương Ly cứu mạng của hai người bọn họ. Khi đó tu vi của Khương Ly còn chưa đến Chân Nhân cảnh, nhưng có thể dễ dàng g·iết c·hết Nhất phẩm đỉnh cao Độc Cô Thành. Về sau hắn càng dùng Ngọc Mệnh cảnh chiến thắng Nhị phẩm Chân Nhân phụ quốc công, quả thực bất khả tư nghị.

Còn lại Hoang Thú đều là nhóm nhỏ, hoặc là độc hành, đối với các phương thành trì không còn nguy hại. Dẫn đến Hoang Nhân ở khu vực này khó có được một khoảng thời gian yên bình.

Thời gian mở ra Khóa Vực Trận Môn chỉ còn chưa đến mười ngày, hắn phải tranh thủ về kịp, nên không thể tu tập lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian Khóa Vực Trận Môn mở cửa còn chín ngày, Khương Ly không tiếp tục ở lại Khúc Phụ Thành, mà là lên đường trở về Thiên Trần Hoang Địa.

Bốn người tốc độ cao đi đường, rốt cuộc hai ngày sau đã xuất hiện ở trong Thiên Trần Thành, thấy được Nghiêm Hoa Hoang Sứ.

Tiêu Chiến cùng Tiêu Ảnh đều không ra ngoài, từng người trốn ở trong phòng đả tọa nghỉ ngơi. Mà Khương Ly vốn cũng muốn bế quan vài hôm, lại bị mười mấy tên Chân Nhân võ giả liên tiếp tới cửa bái phỏng.

Bữa tiệc rượu này, uống trọn vẹn nửa ngày, Khương Ly mới cáo từ rời đi.

“Chỉ có điều, chuyện như vậy đối với kẻ khác hẳn là không có khả năng, nhưng đối với Khương huynh ngược lại cũng chẳng quá bất ngờ!”

Đám võ giả này, đa phần là Chân Nhân cảnh, một phần nhỏ là Ngọc Mệnh cảnh, còn những võ giả yếu hơn lỡ đi vào Hoang Châu, chớ nói góp đủ mười vạn chiến công, giữ được mạng nhỏ đã tốt lắm rồi.

“Khương huynh mời!”

Lại uống thêm vài tràng rượu, chợt Độc Cô Duy Thiên xoắn xuýt hồi lâu mới nói:

“Mục đích của tại hạ tới Hoang Châu Khương huynh hẳn là biết tới, chỉ có điều mấy năm nay ta sưu tập được tin tức, địa điểm tổ tiên vẫn lạc, nằm ở Hung địa chỗ sâu, nơi đó bị đại lượng Hoang Thú trấn giữ, địa thế hiểm ác. Tại hạ do dự hồi lâu vẫn chưa dám đi vào…Nếu Khương huynh có hứng thú có thể đi cùng ta, thăm dò một chuyến, nếu đạt được cơ duyên, chúng ta mỗi người một nửa!”

“Thật khó tin, Khương huynh vậy mà đã đạt tới Chân Nhân cực hạn, tiến thêm một bước chính là Vương cảnh!”

Mỗi năm vào cuối mùa đông, Hoang Cổ Điện sẽ công bố một bảng danh sách, thống kê số điểm chiến công của các võ giả thu hoạch được trong năm vừa rồi, tiến hành tuyên dương.

Chương 11: Duỗi Tay Không Đánh Kẻ Tươi Cười

Mà Khương Ly tự nhiên ngồi chiễm chệ ở vị trí đầu tiên, bỏ xa những người khác, lại nghe đâu, mấy người Khương Ly vừa tiếp nhận Chinh Chiến Lệnh chưa đầy một tháng. Vẻn vẹn hơn hai mươi ngày, lại có thể thu hoạch được 120 vạn điểm chiến công, nhị phẩm Chân Nhân vũ giả chắc chắn không thể nào làm được. Cho nên tất cả mọi người đều đinh ninh, vị Bạch tiền bối này rất có thể một vị Chuẩn Vương cường giả, thậm chí là Chân Vương đại tu.

“Hiện tại Khương mỗ có việc trong người, tạm thời chưa thể đồng hành cùng Độc Cô huynh, hơn nữa nghe Độc Cô huynh nói, địa điểm kia nằm ở chỗ sâu trong Hung địa, lấy thực lực của hai người chúng ta, muốn c·ướp đoạt được cơ duyên rất khó!”

“Cái này!” Khương Ly thì thào, tay cầm vò rượu dừng ở không trung, âm thầm suy nghĩ chốc lát. Hắn đối với truyền thừa của một vị Chuẩn Đế cường giả lại chẳng mấy thèm khát, hơn nữa hiện tại tu vi của hắn đã là nhị phẩm đỉnh cao, việc trước mắt là tập trung đột phá Chân Vương. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Độc Cô Duy Thiên mang theo mấy phần thành khẩn, để Khương Ly do dự chốc lát.

Phương viên năm trăm dặm quanh Khúc Phụ Thành bởi vì khoảng thời gian này có đám Tiêu Chiến càn quét tận diệt, nên hầu như đã chẳng thấy tung tích của thú triều.

Bảy ngày chờ đợi, cũng coi như thời gian đêm để đám Khương Ly lắng lại sát khí, nghỉ ngơi hồi sức.

Độc Cô Duy Thiên dừng lại, hồi tưởng một chút.

Đợi nghe thấy tu vi của Khương Ly đã đạt tới Nhị Phẩm đỉnh phong, Độc Cô Duy Thiên chỉ cảm thấy khó lòng tưởng tượng”

Độc Cô Duy Thiên nghe thế sững sờ, cảm kích gật đầu, nhận lấy túi trữ vật.

Lúc tu vi còn toàn thịnh, Độc Cô Duy Thiên cũng xem như nhân vật thiên kiêu, nhị phẩm đỉnh phong có thể so chiêu với một chút nhỏ yếu tam phẩm Chân Vương.

120 vạn chiến công, thanh niên áo trắng này chẳng lẽ là sát thần chuyển thế?

Toàn lực đi đường thêm nửa này, hắn rốt cuộc trở lại Khúc Phụ Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Khương Ly vừa nãy biểu hiện ra thực lực, khiến gã cảm thấy không bằng.

Mặc kệ sát thần, ma thần cái gì, Nghiêm Hoa đối với bốn người Khương Ly càng thêm phá lệ nhiệt tình, đem bọn họ thành khách quý mà chiêu đãi.

Nhưng hôm nay, hư hư thực thực có một vị Chân Vương xuất hiện ở Thiên Trần Hoang Thành, bọn họ tự nhiên phải đến bái phỏng một hai. Nếu may mắn được Chân Vương chỉ điểm, đạt được chút cảm ngộ, ít nhất có thể tiết kiệm được mấy năm khổ tu.

Chuyến đi này, đội ngũ của bọn hắn có thêm một người, là mỹ phụ họ Liễu. Thời gian gần đây, nàng đi theo đám Tiêu Chiến vây quét Hoang Thú, nhặt nhạnh chỗ tốt, cũng thuận lợi góp đầy đủ chiến công, gặp bọn họ phải rời đi, liền mặt dàn mày dạn đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đội ngũ tăng thêm một người, Khương Ly cũng không quá để ý.

Nói về yêu nghiệt, Khương huynh mới thật là yêu nghiệt hàng đầu Đông Hoang, có thể kết bạn với một người như vậy, quả thực là điều may mắn.

Mất tích hơn mười ngày Khương Ly trở về, cũng không làm kinh động đến dân chúng trong thành, chỉ có Khúc Phụ Thành chủ tướng đến cửa vấn an một thoáng, rồi lặng lẽ rút đi.

“Khương lão đệ rời thành mười ngày, hẳn là đã thu hoạch đủ điểm chiến công rồi chứ! Ha ha! Không giấu giếm gì ngươi những ngày qua lão ca ta thu hoạch được hơn ba mươi vạn chiến công, đừng nói là rời khỏi Hoang Châu, coi như đi vào đi ra vài ba lần cũng được!” Tiêu Chiến gặp hắn trở về, cười ha hả chạy tới nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Duỗi Tay Không Đánh Kẻ Tươi Cười