Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Bốn Bước Chân Phá Trận
Khương Ly bước ra từng bước, lưu lại trên mặt đất từng cái kiếm khí dấu chân, mà sương mù nơi đây không ngừng tan vỡ, hướng về bốn phía điên cuồng tiêu tan, dù là trên bầu trời giao long hư ảnh, cũng theo trận pháp vỡ tan mà biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão phu không có ý kiến!” Hà Túc Đạo cười khổ đáp. Bạch Vân phong hộ phong đại trận là kiệt tác cả đời của hắn, đã đạt tới Ngũ chuyển đỉnh cao, uy lực không thua kém Lục chuyển Vương trận. Đại trận như thế, không những không làm gì được Khương Ly, còn bị đối phương phá vỡ dễ dàng, còn khiêu chiến cái c·h·ó gì nữa.
Mặc cho những sương mù kia tổn thương thức hải của nàng, nàng đã không muốn ngăn cản, cũng không có sức mà ngăn cản…
“Ngươi là Xích Tuyết sao…ừm chiến lực hơi kém chút nhưng miễn cưỡng có thể gia nhập Đông Ly quân”
Trận pháp đại thế ở nơi đây, cũng bởi vì một bước đi này mà bắt đầu hỗn loạn. Từ phương xa tựa hồ truyền đến âm thanh trận pháp vỡ tan dồn dập.
Người đàn ông kia đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con nàng ngay từ lúc nàng chưa sinh ra. Người cha mà suốt mấy chục năm Xích Tuyết chưa từng thấy mặt.
Đến cuối cùng, lại vẫn là người bị hại như nàng chịu phải Xích Hỏa Thần Cung trách phạt...thật là bất công.
Bảy vị cao thủ đưa mắt nhìn nhau, ngoài vẻ kh·iếp sợ còn là kiêng kỵ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người cha phụ bạc như thế, ta mới không thèm…
Thiên Trận Vương trong lòng loé lên một tia kinh dị, sắc mặt bình thản mở miệng: “Bạch Phàm phá được Bạch Vụ Mê Tâm Trận, xem như khiêu chiến thành công, Hà trưởng lão có ý kiến gì không?”
…
Hai tay nhẹ bấm quyết, đang chuẩn bị thu hồi uy năng của sương mù lên người Xích Tuyết tập trung đối phó Khương Ly, thì bỗng nhiên hai mắt chấn động.
Còn may, còn có tướng quân quan tâm ta, tướng quân nhất định sẽ che chở ta.
“Người này lại có thể xé nát Bạch Vụ Mê Tâm Trận đại thế”
“Tướng quân!” Xích Tuyết thất thanh hô lên, ôm chầm lấy hắn, cũng không đề cập tới ảo cảnh ban nãy.
…
Những tưởng đến Xích Hỏa Thành sẽ nhận được sự quan tâm của phụ thân, nhưng đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh, chèn ép.
“Ừm!” Tất cả mọi người nheo mắt nhìn xuống, sau đó đều lộ ra vẻ kinh dị.
Giải thoát
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá…ta không muốn lại khổ sở giãy dụa nữa rồi, ta không muốn làm tiểu thư Xích gia nữa rồi, ta muốn cùng mẹ cùng tướng quân cùng c·hết đi…
Đây là âm thanh trào phúng của Lục tỷ, nàng và cửu đệ tựa hồ cùng một mẹ sinh ra.
Không còn bị bất cứ người nào chế nhạo...
“Ngươi khóc sao?” Khương Ly ôn nhu nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng giúp nàng gạt đi thanh lệ.
Không! Không thể, vì sao ngay cả tướng quân cũng bỏ ta mà đi rồi…
“Hà trưởng lão ra tay nhẹ một chút, đừng khiến nàng b·ị t·hương, nếu không chúng ta cũng không tiện bàn giao với Xích Hỏa Thần Vương” Lúc này Thiên Trận Vương chợt mở miệng.
Xích Tuyết vừa rời khỏi ảo trận, còn chưa tỉnh hẳn, đã bị Khương Ly túm lấy eo, không tự chủ vươn tay ôm chặt người hắn.
....
“Là kiếm thuật của người kia, đúng thế là kiếm thuật của người kia, ta từng nhìn thấy từ trong sách cổ”
Bên dưới chân núi đám đông võ giả cũng ngơ ngác nhìn nhau, có kẻ bởi vì chấn động mà ngã rạp trên mặt đất, có thậm chí phun máu tươi phè phè. Hai người kia vừa đi lên núi chưa đầy một khắc đồng hồ. Toàn bộ Bạch Vân phong đã rung chuyển sắp đổ đến nơi rồi?
Bình thường bọn họ trào phúng, nhục nhã nàng, nàng có thể chịu đựng, nhưng hôm nay bọn họ nhục nhã mẹ của nàng thì không thể. Vì thế nàng liền nổi trận lôi đình, xuất thủ đánh lục tỷ, lại bị mấy người khác vây công, đánh thành trọng thương.
“Tiện nhân, đồ con hoang”
"Ta hiểu rồi..."
Đây là lần đầu tiên ta gia nhập Đông Ly quân sao?
“Nghe Phụ Vương nói, Xích Hỏa Sơn có một loài Xích Hỏa Linh Lan, ngàn năm mới nở, Tuyết nhi chỉ hi vọng cả đời này được một lần cùng ngài tựa đầu ngắm hoa...”
Đứng trước mặt nàng là một tên thanh niên mặc áo trắng, sắc mặt lạnh lùng lãnh khốc.
Không nghĩ tùy tiện một người đến khiêu chiến, lại có quan hệ với nhân vật khủng bố như vậy, nhất thời để bọn họ xoắn xuýt vô cùng. Đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Thiên Trận Vương.
Đang bế quan trên đỉnh núi mấy tên trưởng lão vội vàng chạy ra động phủ, kinh hãi vô cùng.
“Ngài từng yêu thích ta sao?”
Người đàn ông mà mẹ của nàng dành cả đời để chờ đợi, cho đến lúc c·hết đi vẫn chưa nguôi ngoai.
Hà Túc Đạo cười nhẹ nói: “Lão phu tự biết phân tấc”
Chốc lát, Xích Tuyết chỉ thấy tinh thần hoảng hốt, mê man, từng hình ảnh ảo giác chợt xuất hiện ngay trước mắt, đưa nàng trầm luân vào trong huyễn cảnh.
“Người nào…ừm...không lẽ là người đứng hàng thứ chín trong Hoang Cổ Thập Tam Cấm, là người gián tiếp tạo nên Mai Cốt Táng Địa…nếu là người kia... như thế...hí”
Khung cảnh biến đổi, chỉ thấy vẫn là tòa cự thành tràn ngập huyết khí ấy.
“Đúng vậy…theo sách cổ ghi chép, bộ pháp này tựa hồ gọi là Đạp Thiên Cửu Bộ, chín bước đạp thiên, g·iết sạch thiên hạ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, toàn bộ mê vụ rút đi, bầu trời trong xanh lại lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu Khương Ly.
Ta không có sư phụ, không có sư huynh, không có bằng hữu, tất cả sự quan tâm đều là giả, chỉ có sự ghét bỏ, nhục nhã là thật.
“Tướng quân, hôm nay ta phải rời khỏi Kiêu Dương Thành rồi, trước khi đi ta muốn hỏi ngài một điều...”
Hình ảnh chuyển biến, một ngày kia nàng đến Xích Hỏa Thành, có người mắng nhiếc nàng.
Đây là những lời của mẹ nàng nói với nàng trước khi c·hết.
Đại thế thay đổi, càng làm cho toàn bộ Bạch Vân phong đều rung chuyển dữ dội, như muốn sụp đổ. Sống trên núi động vật chạy nháo nhác, chim muông trên cây bay tứ tán, lao thẳng lên không trung.
Ầm Ầm Ầm
Chương 55: Bốn Bước Chân Phá Trận
Đã xảy ra chuyện gì? Hộ phong mê tâm trận bị phá rồi? Là vị Chân Vương nào tiến đánh Thiên Trận Tông hay sao?
“Cái này…”
“Đây là bộ pháp gì, mang theo kiếm khí, ta tựa hồ từng nghe qua ở nơi nào rồi…”
“Nha đầu ngốc..ngươi vì sao không tìm cách chạy trốn, vì sao phải tự tìm đường c·hết!” Vẫn là thanh niên mặc áo trắng kia, đang ôm chầm lấy đang thoi thóp nàng, tức giận quát lớn.
Nhưng Xích Tuyết không hề phát hiện được tình trạng của mình, nàng đã bị ảo giác đầu độc không thể ngăn cản. Nội tâm của nàng hiện tại hỗn loạn vô cùng, có tê dại, có đau khổ, có uể oải, có muốn từ bỏ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ ngươi là tiện nhân, ngươi cũng thế!”
Tuyết nhi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho, Tuyết nhi không muốn làm ngài thất vọng…Nàng ôn nhu nhìn người đàn ông trước mặt, yên nhiên nở nụ cười.
“Xích tiểu thư chớ quá đau lòng, Khương đại nhân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho ngươi!”
Trước mắt ảo giác càng ngày càng nhiều, thức hải không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, mơ hồ đã có dấu hiệu vỡ tan.
Ngay lúc Xích Tuyết đang mê man, đau khổ, hô hấp khó khăn, thì chợt có một đạo khí tức ấm áp từ bên ngoài truyền vào thân thể nàng. Khiến cho thức hải của Xích Tuyết giống như sấm sét nổ vang, chấn động rung chuyển, thần thức khôi phục thanh minh, lúc này mới phát hiện chính mình ngồi co quắp tại chỗ. Trên mặt còn mang theo hai hàng nước mắt...
Quyến luyến là vì nàng, mà mong nhớ...hẳn là nhớ người đàn ông kia sao?
Trong biển sương mù đột nhiên truyền đến từng tia tan vỡ. Bạch Vụ Mê Tâm Trận càng có dấu hiệu bất ổn.
“Tuyết nhi, trâm cài tóc này con hãy giữ lấy, sau này tu vi đầy đủ, hãy đi tìm cha của con. Ông ấy là một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa”
“Đi theo ta!” Khương Ly vòng tay quàng lấy éo nàng, chợt quỷ dị hướng về phía trước bước ra một bước.
Không cần phải khổ sở giãy dụa… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc hoảng hốt, Xích Tuyết nhìn thấy nụ cười yếu ớt của mẹ mình, nhìn thấy trong mắt nàng tràn đầy mong nhớ cùng quyến luyến, cứ như thế nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, tiếp theo liền hồn lìa khỏi xác.
Bước đi này nhìn như chầm chậm, nhưng rõ ràng cực nhanh, nơi đặt chân càng hiện ra một cái sắc lẹm dấu chân, kiếm khí tua tủa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.