Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Huyễn Trúc Lâm
Vừa ra khỏi rừng trúc, Khương Ly chợt giật mình kinh dị, bởi vì trước mặt hắn lại là vô cùng vô tận rừng trúc.
Tả Lãnh đưa lệnh bài cho Khương Ly, cũng dặn dò đôi chút về những nguy hiểm bên trong cấm địa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xích Tuyết gặp ra mắt các vị tiền bối!”
“Lão phu cũng vậy”
“Hai vị khách nhân không cần đa lễ” Ngồi chính giữa Vân Phi Dương khoát tay nói.
Phía trước mặt dựng thẳng tấm bia đá, ghi ba chữ: Huyễn Trúc Lâm.
Khương Ly và Xích Tuyết chậm rãi dọc theo sơn đạo mà đi lên cao, rốt cuộc thấy được một khu vực lầu các thưa thớt.
Mà lại những người tinh tường đều nhìn ra được, trận pháp sở dĩ bị phá, không phải vì Bạch Vụ Mê Tâm Trận quá yếu ớt, mà là do Khương Ly quá mạnh, quá am hiểu chưởng khống đại thế.
Sau khi phá vỡ Bạch Vụ Mê Tâm Trận, nhìn sang thấy Xích Tuyết không b·ị t·hương, chỉ là tinh thần bị trùng kích hơi suy nhược đôi chút. Khương Ly cũng hơi an tâm, dẫn nàng chậm rãi đi l·ên đ·ỉnh núi.
Tả Lãnh làm động tác mời, sau đó liền dẫn đường ở phía trước, từ giữa điện một mạch đi ra, một đường quanh co, không biết đi tới nơi nào.
Khương Ly vừa định lan ra thần niệm, tra xét nơi đây một chút, liền cảm thấy có một luồng sức hút mạnh mẽ đem thần niệm của hắn nuốt chửng. Hắn không nói hai lời, vội vàng đem tia thần niệm kia chặt đứt biểu hiện tương đối nghiêm nghị.
Ừm! Khương Ly nhíu mày, nhìn tấm bia đá dưới đất, nhìn rừng cây hiền hòa trước mặt. Thật không nghĩ, hắn đ·ã b·ị r·ơi vào trong ảo trận lúc nào chẳng hay.
Đứng ở đằng trước chờ đợi Tả Lãnh, lúc này đang mang theo thần sắc kinh dị, khó lòng tin tưởng. Khi nhìn thấy thân ảnh của hai người liền vội vã chào đón.
....
“Thiên Trận cấm địa này được tạo thành từ một ngàn tòa đại trận, nếu mạnh mẽ đem một tòa trận pháp nào đó hủy đi, chỉ sợ sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền, khiến những tòa trận pháp khác b·ạo đ·ộng, đến lúc đó ta chỉ có thể kích hoạt lệnh bài bỏ trốn”
Âm thầm thôi thúc Niệm thuẫn tạo thành một lớp kén bao bọc xung quanh cơ thể, Khương Ly một mặt đi dạo ở trong rừng trúc, một mặt cố gắng ghi nhớ trận đồ dưới chân.
“Lão phu không có ý kiến”
Khương Ly nghe lời của Thiên Trận Vương, cũng không quá bất ngờ, mà Xích Tuyết thì lại giật mình kinh ngạc. Nàng vốn tưởng khiêu chiến trận đạo là sẽ thi thố xem ai bày trận giỏi hơn. Không nghĩ ngay từ lúc bọn họ đi lên Bạch Vân phong, khiêu chiến đã bắt đầu.
Mấy người Khương Ly vừa rời đi chốc lát, Thiên Vận Vương chợt nở nụ cười: “Không biết Bạch Phàm có thể vượt qua Thiên Trận cấm địa hay không?”
Vân Phi Dương nhìn chằm chằm Khương Ly hỏi: “Quy củ của Thiên Trận Tông, đạo hữu biết rồi chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly thì thào, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy tự tin, lấy bản lĩnh của hắn, chỉ cần có đầy đủ thời gian nhất định có thể đem trận pháp nơi này nhìn thấu. Cho tới việc trận pháp tổn thương thức hải, thì đã bị Khương Ly đạp ra một bước, dùng đại thế phá diệt.
Nghe nói đến nguy hiểm, nội tâm của Xích Tuyết cũng khẩn trương lên, nắm thật chặt tay Khương Ly.
“Vâng”
Huyễn Trúc Lâm!
“Ừm, Bạch Phàm là Lục chuyển Trận Vương...hí!”
Tả Lãnh lắc tay lấy ra một tấm lệnh bài, hướng về phía cửa đá giơ lên, cửa đá nhất thời phát ra tiếng kêu khanh khách vang vọng, chầm chậm mở ra hai bên, lộ ra không gian bên trong lượn lờ sương khói.
Vừa vào cửa đá, Khương Ly lập tức cảm nhận được một luồng truyền tống lực lượng khuấy động dưới chân, trong nháy mắt hắn liền bị truyền tống đến một chỗ rừng trúc.
“Nơi đây là Thiên Trận cấm địa, chỉ có có cửa đá này là lối ra vào duy nhất. Bên trong ảo thuật, cấm chế rắc rối phức tạp, có thể xông qua cấm địa hay không, còn phải xem thực lực của đạo hữu. Lúc ở trong, nếu đạo hữu cảm thấy khó lòng chống đỡ, nhớ kích hoạt lệnh bài, thì tức khắc sẽ được truyền tống đi ra...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Vân phong hộ phong đại trận, lại bị người chính diện phá tan, việc này nếu truyền ra, chắc chắn sẽ gợi nên Xích Hỏa Châu náo động.
Khương Ly thì thào, ánh mắt không tự chủ rơi lên tấm bia đá dựng ở trước mặt.
Dưới sự dẫn dắt của Tả Lãnh, Khương Ly và Xích Tuyết cuối cùng đã đi đến bên ngoài Thiên Trận Cấm Địa.
“Chưởng môn cùng các vị thủ tọa đang chờ ở trong điện, mời hai vị đạo hữu theo ta”
Lúc này, phía dưới chân núi, một đám trưởng lão hiểu chuyện đều há hốc mồm, kh·iếp sợ không nói nên lời, toàn bộ tình cảnh yên tĩnh quỷ dị chỉ còn âm thanh của gió núi.
“Việc cần làm hiện tại, đó là tìm ra yếu điểm của trận pháp này”
Mấy vị thủ toạ đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc bàn tán.
Hà Túc Đạo vuốt râu nói: “Hai trăm nước, ngay cả Thương Trận Vương cũng bại, lão phu không cho rằng Bạch đạo hữu có thể vượt qua...”
“Ừm!” Khương Ly gật đầu, cũng không hề nhắc đến chuyện vừa nãy, Xích Tuyết thì đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, cũng hoàn toàn thoát ly khỏi mê muội.
Khương Ly tiếp nhận lệnh bài, thần tình lạnh nhạt. Hắn cũng không nóng lòng tiến vào, mà âm thầm quan sát cấm chế trận pháp ở trên của đá một phen, sau đó mới hướng Xích Tuyết gật đầu, nâng bước vào trong đó.
Không gian của Thiên Trận cấm địa này cũng không lớn, nhưng lại đối với thần niệm có hạn chế cực kỳ lớn, nếu ở trong này thời gian dài, thậm chí sẽ dẫn đến tổn thương thức hải.
“Lời thừa cũng không cần nói nhiều, vừa rồi Bạch đạo hữu phá xong Bạch Vụ Mê Tâm Trận, thì cũng coi như khiêu chiến thắng lợi. Các vị thủ tọa có dị nghị gì nữa không?”
Chương 56: Huyễn Trúc Lâm
……..
Đúng là không thể coi thường trận pháp ở nơi đây…
“Bạch Phàm gặp qua Thiên Trận Vương, gặp qua các vị thủ tọa”
“Mời hai vị”
“Bẩm báo chưởng môn và các vị thủ tọa, khách nhân đã đến rồi”
Rừng trúc này tựa hồ cũng chỉ là một góc nào đó của Thiên Trận cấm địa, lấy trận đạo tu vi của Khương Ly, cũng phải mất một hồi lâu mới có thể từ trong rừng trúc đi ra ngoài.
“Chẳng trách, chẳng trách...lão phu thua không oan!” Hà Túc Đạo cười khổ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạch mỗ hiểu rõ” Khương Ly chắp tay nói.
Khẽ cười khổ một tiếng, hắn đúng là quá tự tin rồi, nói thế nào nơi đây cũng là cấm địa do Thiên Trận lão nhân một vị Lục chuyển đỉnh phong trận Vương tốn hao trăm năm để bày ra. Đâu dễ dàng phá hủy như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muốn phá vỡ huyễn trận có hai phương pháp, một là ỷ vào tu vi, thần thông, chân binh mà mạnh mẽ phá tan trận pháp. Phương pháp còn lại đó là tìm ra yếu điểm của trận pháp, đem yếu điểm kia phá mất là được.”
Vẻ mặt của hắn vô hỉ vô bi, nhưng khí chất lại so với trước đó, có một tia biến hóa nhỏ. Ở trên người hắn, phảng phất đang lưu chuyển một luồng đại thế mờ nhạt, chính là dư âm còn sót lại sau khi thành công đạp xuống bước thứ tư. Đạp Thiên Cửu Bộ, mỗi lần đột phá sẽ tăng cường khả năng nắm giữ thiên địa đại thế.
“Tốt, vậy Tả trưởng lão hãy dẫn Bạch đạo hữu tới cấm địa đi thôi”
Tả Lãnh dẫn bọn họ vào tòa cung điện chính giữa nhất, trong cung điện ngồi bảy người có dáng dấp, thần sắc khác nhau, liền chắp tay nói:
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa lớn của cấm địa là một tấm cửa đá hư huyễn bất định, bên trên có lực lượng cấm chế rất mạnh, hiển nhiên giấu diếm không ít sát trận. Nếu có người tự tiện xông vào nơi đây, nhất định sẽ bị trận pháp xóa bỏ. Vì vậy, nói là cấm địa nhưng không hề có thủ vệ canh giữ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.