Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Bạch Vụ Mê Tâm Trận

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Bạch Vụ Mê Tâm Trận


Bạch Vân phong cao chừng ba trăm trượng, sườn núi thoai thoải, đỉnh núi quanh năm bị mây mù màu trắng bao phủ.

“Tuyết nhi cẩn thận, đây tựa hồ là một loại mê tâm trận pháp. Có người đang thao túng trận này, làm khó chúng ta!” Khương Ly đối với Xích Tuyết nói nhẹ.

Thời gian từng chút trôi qua, trên Bạch Vân Sơn nguyên bản liền ngập tràn sương mù màu trắng, bỗng nhiên càng ngày càng đậm, bầu không khí bắt đầu có chút không đúng!

Lắc đầu, tạm dừng suy nghĩ linh tinh, Tả Lãnh chào hỏi khách khí vài câu liền dẫn Khương Ly và Xích Tuyết xuyên qua nội môn đi thẳng đến Bạch Vân phong.

Tả Lãnh là trưởng lão của Tử Vân Phong, từng làm thủ hạ dưới trướng Vân Bất Kham. Sau khi Vân Bất Kham gây ra họa lớn mà bị trục xuất tông môn, thì hắn được cử lên thay thế vị trí do lão ta để lại.

Xích Tuyết vừa nhận lấy chuông nhỏ, thì đã không thể cảm nhận được khí tức của Khương Ly, có chút giật mình. Nàng vội dùng Chân Lực kích phát chuông nhỏ. Chỉ thấy cái chuông bỗng nhiên bay lên không trung, ở trên đầu của nàng ba thước bay lượn xoay quanh, hóa thành một lớp kén màu vàng đem Xích Tuyết bao bọc bên trong.

Xích Tuyết mặt đẹp cả kinh, nỗ lực thôi thúc chuông nhỏ chống lại sương mù, nhưng ông lão kia chỉ phất tay nhẹ, giao long hư ảnh từ trên trời lao xuống, ngậm lấy chuông nhỏ bay đi.

Chuông nhỏ lần nữa run lên, chợt có một tảng kim quang từ trên chuông nhỏ quét ra, nhất thời đem bốn phía sương mù bức lui ra bên ngoài ba trượng.

Trong đám người này, có đệ tử hạch tâm, có chấp sự, có trưởng lão của các mạch.

Vù vù

Nói xong liền dẫn theo hai tên đệ tử hướng về trên đỉnh núi chạy nhanh, chớp mắt đã không còn hình bóng.

“Người thanh niên mặc áo trắng kia chính là cái gì Bạch Phàm sao, cũng thật tự tin dám khiêu chiến Hà thủ tọa”

“Có ý tứ” Ông lão tóc bạc cười nhẹ một tiếng, ngón tay hơi đổi, bên trong sương mù bỗng nhiên hiện lên một cái thân ảnh to lớn.

Dần dần, nồng độ sương mù đã vượt qua thị lực của võ giả, ngay cả đồ vật ở trong vòng mười bước cũng bắt đầu không nhìn thấy rõ.

“Lát nữa nếu có biến cố, ngươi dùng Chân Lực điều động nó, bảo vệ tâm thần” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chính là ta” Khương Ly chắp tay đáp: “Các hạ là Tả trưởng lão sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chuông nhỏ này là chiến lợi phẩm do hắn đoạt được từ trên người của một gã tán tu lúc còn ở Hắc Diệu Châu, là một kiện phòng ngự thần niệm Chân binh.

Mấy hôm trước trong lúc đang bế quan tu luyện, thì có đệ tử chạy đến báo tin, Tả Lãnh giật mình khi biết được Vân trưởng lão thế mà đã gia nhập dưới trướng của một vị thiếu chủ Xích gia.

“Hai vị chờ ở đây chốc lát, lão phu đi lên núi bẩm báo một tiếng rồi quay lại”

Một đường đi không nói chuyện.

“Hừ! tự tin càng lớn, đến lúc khiêu chiến thua, càng thêm xám xịt”

Dù sao mấy chục năm mới có một người dám đến khiêu chiến Thiên Trận Tông nha, nên bọn họ vô cùng thích thú.

“Tiểu nữ Xích Tuyết, gặp qua Tả trưởng lão!”

Ông lão nói xong, bỗng nhiên hơi đổi chỉ quyết, sương mù càng thêm dày đặc, xòe bàn tay không thấy năm ngón.

Thay đổi này rất nhỏ bé, hầu như rất khó nhận ra, cho dù một ít Trận Đạo Tông Sư quanh năm nghiên cứu đại thế, cũng chưa chắc đã phát hiện đến. Nhưng lại không giấu diếm được Thiên Nhân cảm giác của Khương Ly.

“Ừm, ngược lại vị cô nương này thật là xinh đẹp, nếu biết phương danh của nàng thì tốt biết bao”

“Ồ thì ra là Xích tiểu thư, thất lễ, thất lễ” Tả Lãnh vội nở nụ cười hồn hậu chắp tay, thầm nghĩ kỳ chủ của Bạch đạo hữu hẳn là tên thiếu nữ trước mặt này chứ.


Chương 54: Bạch Vụ Mê Tâm Trận

Mấy vị thủ tọa khác cũng gật đầu, chăm chú quan sát.

“Ta hiểu rõ” Xích Tuyết gật đầu, sắc mặt căng thẳng.

Chờ khi Tả Lãnh dẫn theo hai người Khương Ly đi qua, tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ, giống như nhìn động vật quý hiếm.

Khi nhìn thấy Khương Ly lấy ra chuông nhỏ, chợt tấm tắc lên tiếng: “Bên ngoài chuông nhỏ kia có khắc chìm cổ văn, tựa hồ chuyên môn dùng để đối phó công kích thần niệm. Đối với ảo trận tự nhiên cũng có thể khắc chế, Bạch Phàm lấy ra bảo vật trợ giúp tiểu cô nương kia chống lại mê trận, ngược lại cũng hợp lý, nhưng đáng tiếc tiểu cô nương kia tu vi nông cạn, còn chưa đủ để phát huy hết tác dụng của Ngũ chuyển bảo binh”

Thân ảnh kia chỉ là hư ảo, giống như một con giao long hình thành từ sương mù, bay giữa không trung. Thứ này không phải vật mà là thần niệm lực lượng ngưng tụ ra hư ảnh.

Đưa mắt nhìn qua Khương Ly, chỉ thấy Khương Ly dáng dấp cao gầy, khiêm nhường hữu lễ, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng vậy! Vị này là?” Tả Lãnh nhìn sang thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Khương Ly, khẽ hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hết cách rồi, người ta đã dặn dò như thế, Khương Ly cũng chỉ có thể đứng chờ đợi ở giữa sườn núi. Bỗng, nội tâm của hắn chợt nổi lên một tia đề phòng, hắn bén nhạy nhận ra được, ngay khi nhóm người Tả Lãnh rời đi, thế núi ở nơi đây có chút thay đổi nhỏ.

Xích Tuyết mất đi chỗ dựa dẫm, bất ngờ không đề phòng, bị sương mù xâm nhập vào trong cơ thể, giật mình kêu không tốt. Muốn dùng Chân lực trục xuất sương mù đi ra, nhưng đã muộn.

Lúc này ở nơi sâu xa trong sương mù, đứng đấy bảy vị cường giả, không ai khác chính là Thiên Trận Vương và thủ toạ của sáu phong khác. Đứng ở trước nhất là một ông lão râu tóc bạc trắng, hai tay bắt quyết, thao túng Bạch Vụ Mê Tâm Trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tả Lãnh và hai tên đệ tử trầm mặc, mà Khương Ly và Xích Tuyết cũng không nói gì. Dọc theo sơn đạo đi chừng nửa khắc đồng hồ, đến giữa sườn núi, Tả Lãnh đột nhiên dừng bước, quay đầu cười tủm tỉm nói với Khương Ly cùng Xích Tuyết.

Còn may nơi này là Thiên Trận Tông, chứ ở bên ngoài, một đám cấp thấp võ giả dám công khai nghị luận hắn. Khương Ly đã cho bọn họ biết mùi lợi hại rồi.

Lúc này dưới chân núi võ giả tụ tập rất đông đúc.

Cốt linh chưa đến một trăm tuổi, tu vi Nhất phẩm hậu kỳ, tư chất xem như xuất chúng.

Trước mắt bọn hắn chỉ là một mảnh trắng xóa, không thấy rõ sơn đạo, không phân rõ lai lịch.

Bạch Vân Phong hộ phong đại trận lại là mê tâm trận, xem ra muốn đi lên núi khiêu chiến cũng không dễ dàng.

Trong lòng thật nghĩ không ra. Tính tình của Vân Bất Kham, Tả Lãnh biết rất rõ, là một kẻ dở hơi, cục cằn khó ở, cả đời chỉ ham mê nghiên cứu trận pháp. Chẳng hiểu sao lại chịu hạ mình trở thành thủ hạ của người khác, khiến hắn rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy.

Khương Ly nhíu mày, nếu hắn nhìn không lầm, sương mù trở nên dày đặc, là do có người cố ý làm ra…

Dọc đường đi, liên tục vang lên tiếng thì thào bàn tán, để Khương Ly hơi nhíu mày.

Hư ảnh vừa xuất hiện, thì sương mù ở nơi đây càng thêm dày đặc, mà uy năng của trận pháp cũng tăng cường gấp mấy lần. Vốn dĩ bị màu vàng kim quang bức lui sương mù, lần thứ hai đem Xích Tuyết nhấn chìm bên trong.

Khương Ly từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái chuông nhỏ màu vàng, đưa cho nàng nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Bạch Vụ Mê Tâm Trận