Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 228: Đoạn Tụ
Nhìn kỹ, mỹ nhân nọ đâu phải nữ tử, rõ ràng là một nam tử, bởi vì dáng dấp tuấn tú, sau khi trang điểm càng so với nữ tử càng vũ mị.
Long Dương cũng không cùng các tân khách hàn huyên, sau khi ôm "mỹ nhân" vào cửa, trực tiếp đi tới chỗ ngồi sớm đã chuẩn bị tốt, buông ra "mỹ nhân" từng người ngồi xuống.
Long Dương đường đường là tướng quân, thường ngày g·i·ế·t người như ngoé, lòng dạ độc ác, nhưng càng tự mình giúp một gã "mỹ nhân" rót rượu, tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt chúng tân khách, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Tuệ Mẫn nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại cuộc sống bi thảm mấy năm qua, trong mắt chảy xuống nước mắt khuất nhục. Gã không còn quan tâm Khương Ly, nhưng ánh mắt Khương Ly lại khẽ động, phát hiện gã.
Âm thanh trêu đùa của tân khách rơi vào trong tai Hàn Nguyệt, khiến cho hai mắt nàng lộ ra một tia ảo não, nhưng tiếp theo đã biến mất hoàn toàn, không người phát hiện ra, ngoại trừ thanh niên mặc áo trắng bên người Hàn Nguyệt.
Nguyên nhân hắn không hiểu, hơn nữa, không phải mỗi ca khúc đều có thể tăng lên Nghịch đạo đạo lực. Hẳn là bài Tam Sinh kia rất đặc biệt đi.
Quan trọng hơn đó là vì sao đường đường Hắc Ma lão tổ sẽ đồng tính luyến ái?
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, Long Dương tướng quân đến rồi..."
Long Dương không vui lần thứ hai lấy quỷ lực khoá mõm của Tuệ Mẫn.
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân đáng c·h·ế·t, tiểu nhân say rượu nói lỡ lời..."
Thanh niên nọ chính là tổng binh của Tam Sinh Quan, Long Dương tướng quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài tên tì nữ thấy Long Dương đi đến, vội vàng chạy tới hầu hạ, nhưng ánh mắt Long Dương lại loé lên một tia ghét bỏ, đuổi đi chúng nữ. Ánh mắt của y trước sau như một lưu luyến ở trên người "mỹ nhân".
"Khỏi cần sợ, ta cam lòng g·i·ế·t bọn họ, nhưng không nỡ g·i·ế·t ngươi. Vì sao không uống rượu. lẽ nào rượu của bổn tướng quân không ngon hay sao?"
"Ah nha ... Ah nha ..."
Tuệ Mẫn rất khó tưởng tượng, nhân vật khủng bố như Khương Ly, vì sao lại rảnh rỗi tới mức, chạy đến gánh hát đóng vai tiểu sinh hiến khúc.
Long Dương ngoạn vị nhìn thanh niên trên sân khấu, lộ ra biểu hiện hào hứng.
Chính mình đường đường là một phương ma đạo lão tổ, lại bị người bắt làm nam sủng, quả thực nhục nhã.
"Nếu còn lần sau, vậy thì bản tướng không chỉ diệt quỷ thân của ngươi!"
Từ đó, cụm từ Đoạn Tụ, miêu tả việc cắt ống tay áo của Ai Đế, trở thành cụm từ ám chỉ đến quan hệ đồng tính nam
Thiếu nữ tu vi không cao, nhưng kiến thức rất uyên thâm, giảng giải cho hắn rất nhiều chuyện.
"Đây không phải là Hắc Ma lão tổ sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Quả nhiên là Hàn Nguyệt, quả nhiên là Hàn Nguyệt, chậc chậc chạc, vòng eo kia, tư thái kia, thật muốn đem nàng đè xuống..."
Một tên Lục Giáp Quỷ Vương nhỏ giọng tán thưởng.
Nàng mặc dù hiền hoà, nhưng khách khí với người khác như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Nàng khách khí với Khương Ly, không phải vì Chuẩn Thánh uy mà là bởi vì nàng mơ hồ có cảm giác, thanh niên Khương Ly trước mắt, tựa hồ có vận mệnh bi thảm giống nàng.
"Ah nha ... Ah nha ..."
"Khương công tử, lát nữa mời hát thủ khúc mà ta dạy cho ngươi kia!"
Nhưng nếu hắn nhớ không nhầm, Hắc Ma lão tổ là một lão già lọm khọm, sao lại trở thành thiếu niên rồi.
Hơn nữa, thanh niên coi như đẹp mắt hơn nữa, cũng rất khó hấp dẫn sự chú ý của đám quỷ khách.
Khương Ly bật cười, nhưng cũng không quá để tâm, Hắc Ma lão tổ muốn chơi thế nào, không liên quan đến hắn.
"Ồ? Quên mất, ta lấy quỷ lực khoá miệng của ngươi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Yên tâm, không phải vì từ khúc...mà là ta có vài chuyện khó hiểu..."
"Nghe nói Long Dương tướng quân vì nữ nhân gọi là Tuệ Mẫn nọ mà phân phát hết thảy nam sủng từng bắt trước kia. Chậc chậc chậc, Long Dương tướng quân thật sự là mối tình thắm thiết"
Dù sao, trên đời không phải ai cũng giống như Long Dương, ưa thích đàn ông.
Hàn Nguyệt thấy Khương Ly thất thần, lập tức cầu khẩn.
"Làm sao vậy? Không muốn hát Đoạn Tụ? Ta hiểu ngươi là nam tử bình thường, rất khó hát từ khúc như vậy. Nhưng đây là từ khúc mà Long Dương tướng quân muốn nghe, ta hi vọng ngươi có thể giúp chúng ta..."
Bên cạnh, một gã Quỷ Vương mặc thú giáp lộ ra vẻ châm chọc. Nhưng lời của gã còn chưa dứt, chợt phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Long Dương đang nhìn mình. Long Dương không nói hai lời, nhấc tay điểm nhẹ, đầu lâu của Thú Giáp Quỷ Tướng tức khắc nổ tung.
Hàn Nguyệt đứng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở, lời nói cực kỳ khách khí.
"Cố gắng hát! Nếu ngươi giúp gánh gát của chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, tiểu nữ nguyện ý thay công tử hát Tam Sinh, bất luận bao nhiêu lần cũng được...
Trong đại sảnh, có người đã chuẩn bị xong sân khấu. Hơn mười người lên sân khấu kịch, bày xuống trang phục, trong đó, làm người ta chú ý nhất là một cô gái mặc áo xanh.
Thiếu nữ tu vi chỉ là cấp năm quỷ tướng, không đến nổi khiến người khác chú ý, nhưng dung mạo của nàng quá đẹp. Nàng đứng ở trên sân khấu làm cho tất cả mọi người trong gánh hát đều ảm đạm phai mờ.
"Ồ? Đây chính là nam tử của Hàn gia gánh hát sao? Dáng dấp không tệ, chỉ là không biết giọng hát như thế nào?"
"Đoạn Tụ khúc sao? Vị Long Dương tướng quân kia yêu cầu từ khúc, cũng thật là đặc thù..."
Thanh niên đứng ở trên sân khấu tự nhiên là Khương Ly.
"Uống rượu!" Long Dương lạnh lùng hạ lệnh.
Vừa thấy Tuệ Mẫn nằm trong lòng Long Dương, hai người đàn ông ôm nhau, vẻ mặt Khương Ly nhất thời lộ ra vẻ cổ quái.
Bên trong thi thể không đầu, một đạo quỷ hồn mang theo vẻ mặt kinh hãi, hốt hoảng cầu xin tha thứ:
Trong lòng y ôm một mỹ nhân xinh đẹp, khuôn mặt mỹ nhân tái nhợt, mang theo một tia ai oán.
"Bà mẹ ngươi, mau thả bản lão tổ ra!"
Nhưng sau khi gia nhập gánh hát, hắn từng hỏi Hàn Nguyệt rất nhiều vấn đề.
Long Dương phất tay, giải trừ cấp ngôn cho Tuệ Mẫn. Bấy giờ, Tuệ Mẫn rốt cuộc khôi phục năng lực nói chuyện, nhưng nói câu đầu tiên, liền để Long Dương nhíu mày.
Ban đầu, Khương Ly không hiểu vì sao nghe Hàn Nguyệt hát, Nghịch đạo của mình sẽ tăng lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nữ tử phong trần, khó có thể thuần khiết.
"Tiểu Mẫn, ta bắt ngươi trở về đã ba tháng, cùng phòng nhiều lần, vì sao ngươi còn không nguyện ý đi theo ta?"
Chương 228: Đoạn Tụ
Khương Ly lắc đầu, hắn đối với hát bài hát gì đều không bài xích, sở dĩ đồng ý giúp gánh hát là vì muốn nghe tiếng ca của Hàn Nguyệt, bởi vì phát hiện tiếng ca của nàng có thể giúp Nghịch đạo của mình tăng lên.
Thanh niên mặc trang phục thư sinh, mặc dù có mấy phần tiêu sái, nhưng ở trước mặt mỹ mạo của Hàn Nguyệt, liền không cách nào khiến cho người khác chú ý.
Hắc Ma lão tổ là một tên ma đạo cường giả ưa thích cứu người đoạt bảo ở Man Hoang, từng cùng Khương Ly có duyên gặp một lần.
"Ai nói cho ngươi biết, Tuệ Mẫn là nữ nhân? Hắc, có điều dáng dấp kia, tư thái kia, coi như không phải nữ nhân, chơi cũng rất sướng đi..."
"Xuỵt, ngươi không muốn sống nữa sao. Hàn Nguyệt tuy rằng tu vi không cao, nhưng phía sau nàng có rất nhiều cao thủ theo đuổi. Nghe nói có không ít Quỷ Vương, Quỷ Tướng là fan hâm mộ của nàng..."
Tam Sinh chủ quan, phủ tướng quân, hôm nay khắp chốn giăng đèn kết hoa. Đám tửu khách nơi đây nguyên bản còn đang bàn luận chuyện trên trời dưới đất, nhưng vừa thấy ngoài cửa có người đi vào, nhất thời ngậm miệng, không dám nói lung tung.
"Mỹ nhân" Tuệ Mẫn kia hé miệng, nhưng giống như người câm, nói không ra lời.
Nghe nói Tây Hán Ai Đế đã yêu nhi tử của Đổng Cung gọi lại Đổng Hiền. Một ngày, Ai Đế cùng Đổng Hiền ngủ ở trên long sàng, Đổng Hiền khi ấy ngủ đè lên ống tay áo của Ai Đế, mà Ai Đế muốn ngồi dậy nhưng sợ Đổng Hiền sẽ tỉnh, nên bèn dùng kiếm cắt đứt đoạn áo mà Đổng Hiền đang nằm lên.
Thế giới phàm tục là một cái vòng tròn, vòng đi vòng lại Luân Hồi. Muốn thành Thánh chính là nhảy ra vòng tròn Luân Hồi kia.
Long Dương thu hồi sát khí, cũng không thèm để ý tới quỷ hồn nọ, mà quay đầu nhìn "mỹ nhân" Tuệ Mẫn, ôn hoà nói:
Hàn Nguyệt, nàng được xưng là Minh Thổ đệ nhất linh ưu, Hàn Nguyệt!
"Hừ! Bị ta ngủ mấy chục lần còn hung hăng như vậy. Xem ra tối nay bản tướng quân phải cho ngươi không xuống giường được"
"Hí! Hàn đại gia muốn tới, chẳng phải nói ta sắp có cơ hội nhìn thấy Minh Thổ đệ nhất linh ưu?"
"Đến, Tiểu Mãn, mau nếm thử, đây là Minh Phủ ban xuống linh tửu, tên là Dương Hà Đại Khúc"
Vừa vào cửa là một thanh niên tuấn lãng, mặc một thân hồng bào thêu hoa, dung mạo nguyên bản uy nghi lễ độ, nhưng bởi vì ánh mắt ngả ngớn mà trở nên yêu dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đây không phải là Khương tiền bối ư? Vì sao hắn lại tới hiến khúc rồi?"
"Nghe nói sao, tối nay Hàn đại gia sẽ tới hiến khúc cho Long Dương tướng quân!"
Tuệ Mẫn bị Long Dương doạ sợ, chỉ có thể khổ sở uống rượu, khóc không ra nước mắt.
"Đúng vậy nha! Minh Thổ đệ nhất linh ưu, sắc nghệ song tuyệt Hàn Nguyệt. Truyền thuyết, sau khi nàng hát xong một khúc, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, mà dung mạo càng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ tiếc, Long tướng quân của chúng ta một mực đối với mỹ mạo của nàng không hề có hứng thú. Nghe nói, hôm qua Long tướng quân đã hạ lệnh, để cho Hàn đại gia mời nam tử tới hát. Chậc chậc chậc, ngươi nói nhân vật anh hùng như Long tướng quân, vì sao phải thích đàn ông đây..."
"Nhất định là ta nhìn lầm, ta thật sự say rồi. Khương tiền bối là nhân vật bực nào, làm sao sẽ khi hát dạo. Hazz, ngủ một hồi đi, ngủ một giấc, đít sẽ không đau"
Thánh Nhân phía dưới, gọi là Thiên Đạo đệ nhất hoàn.
Đoạn Tụ ghi lại một điển tích thời cổ đại.
"Thiên Đạo đệ nhất hoàn, ta dần dần đã có chút hiểu rõ, nhưng còn có chút không rõ!"
Ở trong lòng, "mỹ nhân" Tuệ Mẫn mắt lờ đờ say, cũng dọc theo ánh mắt của Long Dương, nhìn về phía thanh niên nọ, sau đó trợn trừng mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.