Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 229: Con Hát Vô Tình, Thân Bất Do Kỷ
Hàn Nguyệt ôm chăn gối, trải ở trên giường của Khương Ly.
Thời khắc vừa hạ đài, Long Dương ôm lấy Hắc Ma lão tổ say ngất ngây, đi tới trước người Khương Ly, đối với Khương Ly nở nụ cười nguy hiểm.
Trời về đêm, Hàn Nguyệt ôm theo chăn nệm, đi tới trong phòng Khương Ly, đã thấy Khương Ly đang đứng ở trước cửa sổ, viết xuống bốn chữ:
Hắn ca hát là để ngộ đạo, nhưng lại có người muốn gây sự với hắn, hơn nữa còn muốn nhục nhã hắn...
Hàn Nguyệt thẫn thờ liếc Khương Ly, vẻ thẫn thờ ấy, không người phát hiện, tiếp theo, chợt hoá thành nụ cười chế giễu.
Hàn Nguyệt che mặt, giấu đi khuôn mặt u sầu, không hiến khúc mà đi tới một bên gảy lên Thất Huyền Cầm, gia nhập đội ngũ tấu nhạc.
Tình cảnh ấy rơi vào trong mắt Hàn Nguyệt, lại làm ánh mắt phiền muộn của nàng, xuất hiện một tia dị thải.
Có điều, sau khi trải xuống chăn gối, đóng chặt cửa, liền trở lại đầu giường, bắt đầu cởi áo.
"Hàn cô nương đêm khuya tới chơi là vì chuyện gì?"
Sinh, Tử, Thật, Giả!
"Tiểu sinh nọ hát không hay, nhưng đao pháp lại rất tinh diệu. Có điều, hắn tựa hồ không có tu vi, có chút đáng tiếc.."
Ở trong mắt rất nhiều người quyền quý, con hát, chỉ là đồ chơi mà thôi!
Hàn Nguyệt quả nhiên là một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, giống như một khối mỹ ngọc, tinh xảo khiến cho người ta muốn che chở. Phối hợp với khuôn mặt, động tác của nàng, e sợ không có nam nhân nào không động tâm.
Sau khi Khương Ly rời đi, Hàn Nguyệt giống như cả người thoát lực, ngã oặt trên giường nhỏ, trong mắt lơ đãng loé lên một tia vui mừng cùng thất lạc.
Lấy thực lực của hắn, sao có thể e ngại một tên Chuẩn Đế con kiến hôi?
Hàn Nguyệt nguyên bản đối với Khương Ly viết chữ không quá hứng thú, nhưng vừa thấy bốn chữ của hắn, nhất thời lấy làm kỳ mà khen tặng.
Hàn Nguyệt chỉ là một gã cấp năm quỷ tướng, nhưng có thể nhìn thấu đạo vận trong chữ, xem ra nàng ta dựa vào tiếng hát sinh ra đạo lực, trợ giúp Nghịch đạo của Khương Ly tăng trưởng, cũng không phải ngẫu nhiên.
Vẻ mặt Long Dương lộ ra một tia ý cười quái dị, cũng không biết, vừa rồi, chính mình suýt chút nữa bị một tên sát tinh bóp c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì một tên Long Dương nho nhỏ, phá hỏng tâm tình, rất không đáng!
Vui mừng là vì Khương Ly quả nhiên khác xa những nam nhân háo sắc khác, hắn quả nhiên là một kỳ nam tử.
"Có lẽ, nam tử này cùng những nam tử khác không giống đi!"
Phát hiện hôm nay Hàn Nguyệt không ca hát, ngược lại đi gảy đàn, đám tửu khách dưới đài đều sững sờ, lộ ra biểu hiện thất vọng.
Đây chính là cảm giác không trâu bắt c·h·ó đi cày sao?
"Ta mỗi ngày đan sợi, muốn giúp công tử trải chăn gối!"
Khương Ly âm thầm kinh ngạc liếc qua Hàn Nguyệt. Xác thực, hắn viết bốn chữ, chỉ có hai chữ Sinh Tử mang theo đạo vận, chính là Sinh Tử đạo lực. Mà hai chữ Thật Giả, bất luận Khương Ly viết như thế nào, đều không viết ra được tinh tuý ở bên trong.
Vai diễn đao mã, xưa nay đều là nữ tử đóng vai. Khương Ly mặc dù đối với nhạc kịch không quá quen thuộc, nhưng cũng biết được ý tứ của Long Dương.
Mà Hàn Nguyệt vì hắn hát Tam Sinh, chính là thù lao để nhờ Khương Ly giúp đỡ. Hàn Nguyệt không hiểu, vì sao hắn sẽ đưa ra loại thù lao như vậy, nàng vốn còn tưởng rằng, Khương Ly sẽ đưa ra yêu cầu cùng nàng hoan hảo.
Một đao Đoạn Tụ, diễn xuất hạ màn kết thúc, Khương Ly cùng gánh hát chuẩn bị rời đi.
"Ngươi đang thăm dò ta?"
"Đao pháp không tệ, không bằng ngày mai nhà ngươi đi đóng vai diễn đao mã đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Nguyệt cởi áo rất có kỹ xảo, từng cái cúc mở ra, làm như vậy, tựa hồ có thể điều động ý d·â·m trong lòng nam nhân.
"Hàn cô nương giúp ta trải chăn gối, Khương mỗ rất cảm kích. Tuy nhiên, vì sao cô nương lại cởi áo ở trong phòng ta, chẳng lẽ muốn ngủ lại nơi đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngày mai, ta sẽ ca hát tiếp, nhưng không làm vai diễn đao mã ra trận!"
Trên đài, Khương Ly thấy mình ca hát, càng làm cho quan khách thất vọng, hơi có chút im lặng.
Thế nhân đều nói con hát vô tình, lại có bao nhiêu người biết rõ con hát thân bất do kỷ.
"Công tử hà tất hỏi nhiều lời, ngươi đáp ứng giúp gánh hát của chúng ta, còn không phải vì coi trọng thân thể ta hay sao? Bây giờ tiểu nữ tự mình đưa tới cửa, lẽ nào công tử không muốn thu?"
"Khương công tử là một kỳ nam tử...hắn không sợ Long Dương, hắn, có thể cứu ta sao?"
Khương Ly để bút xuống, ngoạn vị nhìn phía Hàn Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao đạo, thường thường đều là trực chỉ bản tâm.
Khương Ly tùy ý để cho Hàn Nguyệt cởi áo, giờ phút này Hàn Nguyệt đã rút đi quần áo, lộ ra cái yếm màu xanh, cùng tiểu khố màu trắng, Khương Ly không hề ngăn cản, không có ý nghĩa. Hắn chỉ nhìn nụ cười ẩn giấu khổ sở của nàng, nháy mắt liền nhìn thấu ý đồ đến của Hàn Nguyệt.
"Ta không hiểu ý công tử. Công tử, ta cũng đã cởi áo rồi, công tử không thể tới giường, cùng ta hoan hảo ư?"
Khương Ly cũng chẳng thèm nhìn Long Dương một mắt, xoay người cùng đám Hàn Nguyệt rời đi.
Nàng hẳn là bởi vì từng trải, nên đối với đạo có cảm ngộ đặc thù đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên khác, Hàn Nguyệt gảy đàn, phảng phất làm ra một cái ám hiệu, tiếng trống, tiếng kèn đồng loạt vang lên, Khương Ly rõ ràng, chính mình bây giờ không thể không hát.
"Chữ thật là đẹp, kiểu chữ khí thế bàng bạc. Đủ thấy công tử lòng dạ rộng rãi bất kham. Đặc biệt là hai chữ Sinh và Tử, không chỉ đẹp đẽ còn mang theo một loại khí tức kỳ lạ, phảng phất có được sinh mệnh của mình!"
Chương 229: Con Hát Vô Tình, Thân Bất Do Kỷ
"Không có hứng thú!"
"Tiểu đệ đệ rất có ý tứ, tính cách của ngươi tựa hồ so với Tuệ Mẫn càng thêm thú vị..."
Về phần thất lạc, Hàn Nguyệt chính mình cũng không biết mình rốt cuộc thất lạc cái gì. Đêm nay, vốn là một hồi thăm dò mà thôi, không thể câu dẫn được Khương Ly, nàng thất lạc để làm gì?
Gánh hát nghỉ chân ở trạm dịch bên trong Tam Sinh chủ quan.
"Làm sao có thể chứ? Nam nhân trong thiên hạ đều rất lương bạc...Thứ bọn họ yêu thích, không phải tiếng hát của ta mà là thân thể của ta..."
Hàn Nguyệt che mặt, nở nụ cười thê lương, mang theo nước mắt.
Một khúc Đoạn Tụ, hầu như không hề có bất kỳ điểm sáng, chốc lát liền kết thúc, chỉ còn một màn cuối cùng, Khương Ly múa đao chém xuống ống tay áo, phong thái của một đao kia, thật đúng là khiến cho không ít tân khách tán thưởng liên tục.
Ánh mắt Khương Ly phát lạnh, nhưng lập tức thu hồi sát khí.
"Lòng của hắn giống như bàn thạch, hắn có thể cứu ta...chỉ tiếc, vì sao hắn lại đến chậm như vậy, khiến cho ta mất đi thuần khiết..."
Long Dương trước mặt dĩ nhiên để cho mình mặc đồ con gái, diễn nữ nhân, chẳng lẽ muốn để cho mình giống Hắc Ma lão tổ, hoá thân nữ tử, trở thành cơ th·iếp của y?
"Tại sao Hàn Nguyệt không hát?"
Tình cảnh ấy rơi vào trong mắt bà lão chủ gánh, rơi vào trong mắt những con hát khác, khiến cho vẻ mặt từng người đều biến sắc. Bọn họ không cách nào tưởng tượng, Khương Ly rõ ràng không có chút tu vi, lại dám công nhiên chống đối tu vi Chuẩn Đế Long Dương. Long Dương tướng quân thế nhưng là ngoan nhân g·iết người như ngoé, Khương Ly không muốn sống rồi sao?
"Ta hiểu rồi, Long Tướng quân không thích nghe nữ tử ca hát, người hiến khúc hôm nay, hơn phân nửa là tên tiểu sinh mặc bạch y trên đài kia..."
Long Dương đối với Hắc Ma lão tổ làm cái gì, Khương Ly lười quản, nhưng nếu y dám chọc tới trên đầu hắn, lần sau, Khương Ly chưa chắc có khả năng khống chế sát tâm của mình.
Lời của Hàn Nguyệt chứa đựng tình ý, trên mặt mang nụ cười nhu tình, nhưng Khương Ly biết, nụ cười của nàng là giả, là Hàn Nguyệt cùng vô số nam tử đọ sức bồi dưỡng ra nụ cười dối trá, sự dối trá ấy chỉ là để bảo vệ mình không bị tổn thương mà thôi.
Âm thanh của hắn thường thường, giọng hát cũng chẳng có gì đặc biệt, vai trò của hắn là Ai Đế, mà người đóng vai Đổng Hiền là một thanh niên khác, phong thái có chút vớ va vớ vẩn, so sánh với dung mạo chim sa cá lặn của Đổng Hiền kém hơn quá nhiều.
"Ồ? Ngươi có thể nhìn ra hai chữ Sinh Tử bất đồng?"
Khương Ly lạnh lùng, đẩy cửa đi ra ngoài, lưu lại Hàn Nguyệt một mình trong phòng.
Hàn Nguyệt nhoẻn miệng cười, nụ cười của nàng, ẩn chứa mùi vị phong trần rất đậm, nhưng bên trong nụ cười, lại khó có thể che giấu một tia bi ai.
Đối với ánh mắt của người bên ngoài, Khương Ly không thèm ngó hàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.