Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 227: Một Khúc Hát Dẫn Xuống Sinh Tử Kiếp
Trong mắt La Thiên Quân chỉ có vui mừng cùng kiêng kỵ, không hề có oán hận.
"Hậu sinh, không cần đùa giỡn lão thân ta như vậy nha. Lão thân làm sao sẽ nhờ ngươi đi g·iết người? Lại nói, ngươi gầy gò ốm yếu như thế, g·iết được người sao? G·i·ế·t con gà còn khó khăn đi...Lão thân muốn ngươi giúp đỡ là đến gánh hát của chúng ta hát một khúc!"
Kẻ này không có tu vi, không có bối cảnh, không có sư thừa, bắt hắn hẳn là sẽ không chọc phải phiền phức...
Bởi vì Khương Ly biểu lộ ra sát cơ, thật quá đáng sợ rồi!
Khương Ly bó tay toàn tập.
Khương Ly không để ý tới kinh hãi thất thố La Thiên Quân, trở mình nhảy lên cốt mã của gã, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một câu.
Khương Ly nhìn xe ngựa của nữ tử, lộ ra vẻ khó hiểu.
Câu hát chỉ ra người có kiếp trước kiếp này, gặp gỡ tức là duyên, hi vọng Khương Ly giúp đỡ đoàn kịch nhỏ một chút.
Đời loạn lắm cách c·hết, nước mắt tuôn như mưa)
La Thiên Quân trêu chọc Khương Ly, ăn nói lỗ mãng, nếu là hắn trước kia, e rằng đã đạp xuống một cước, dùng Đạp Thiên Cửu Bộ đạp c·hết đối phương. Nhưng hiện giờ, đạo tâm của hắn đang ở bước ngoặt ngộ đạo, không muốn g·iết người, hỏng mất tâm tình.
....
Đây chính là bản lĩnh đặc hữu của Chuẩn Thánh cường giả, mở miệng thành pháp!
Chuẩn Đế cảm ngộ sinh tử, ngưng tụ ra Sinh Tử đạo tuyến, nhưng so với Khương Ly lĩnh ngộ Sinh Tử Chi Hoàn, kém quá xa, không phải cùng một cấp bậc.
"Giúp đỡ? Giúp cái gì? Nếu là g·iết người, vậy thì tạm thời không được!"
Cận thì chủ tướng lục, trung dạ thương ư chiến.
Sinh Tử Kiếp là một trong Thái Cổ Tam Kiếp là một kiếp nạn mà võ giả cần phải trải qua, nếu muốn thành Đế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau hai canh giờ, khoảng cách Tam Sinh Quan chủ quan còn chừng mười dặm.
"Hậu sinh, không biết ngươi có thể giúp lão thân một chuyện được sao..."
Cốt mã cũng rõ ràng, nó đi theo Khương Ly nhất định sẽ thu được cơ duyên to lớn.
"Hô! Giữ được mạng rồi...vừa nãy thật là nguy hiểm. Người kia rõ ràng là một tên sát tinh!"
Gã khó nhọc từ trên mặt đất bò dậy, cảm xúc khó bình.
Chủ tướng vừa bị g·iết, nửa đêm đánh bất ngờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một câu vừa nói ra, hơn mười người đều sững sờ, mà cũng trong lúc đó, bên trong xe ngựa trên quan đạo chợt truyền tới tiếng cười khẽ của một cô gái. Giống như ý thức được chính mình thất lễ, cô gái nọ vội vàng thu hồi âm thanh.
Chương 227: Một Khúc Hát Dẫn Xuống Sinh Tử Kiếp
"Nhà ngươi rất may mắn, nếu không phải hôm nay bổn toạ không muốn g·iết người, hỏng mất tâm tình, nhà ngươi chỉ sợ khó thoát khỏi c·ái c·hết!"
Táng loạn tử đa môn, ô hô lệ như tản."
Một đoàn xe ngựa đứng ở bên quan đạo, mỗi người khuôn mặt u sầu thảm đạm.
"Đời kia, chàng là tướng quân, th·iếp là tuấn mã"
Khương Ly một đường vừa đi vừa hát, bạch cốt mã dưới thân tình cờ hí dài, biểu hiện vui mừng, tựa hồ đang lấy lòng Khương Ly.
La Thiên Quân coi như ngu xuẩn hơn nữa cũng biết Khương Ly không dễ chọc, gã nằm trên mặt đất, như đống bùn nhão, không cách nào nhúc nhích.
"Bạch mã đông bắc lai, không yên quán song tiễn.
Nói xong, một đội hơn mười người vội vàng cản đường cốt mã của Khương Ly, không có ác ý, ngược lại có ý cầu khẩn.
Thấy Khương Ly từng bước, từng bước tới gần, vẻ mặt gã lập tức kinh hoảng tái mét.
Khương Ly không hề vọng động một tia chân nguyên, thần niệm, nhưng lời của hắn, lại giống như thiên địa ý chỉ.
"Ca hát?"
Cốt mã tuy là Khương Ly đoạt được, nhưng cực kỳ ngoan ngoãn. Bởi vì hắn chính là Quy Khư Yêu Tổ, là Cổ Yêu đứng đầu trong thiên địa, hết thảy vật cưỡi, coi như Long Mã cũng phải thuần phục.
Khương Ly mỉm cười, cự tuyệt bà lão.
Nhưng hiện tại, Khương Ly từ đầu đến đuôi trông giống một gã phàm nhân, nên mới bị đối phương xem nhẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xin đừng g·iết ta! Ta biết sai rồi, La Thiên Quân ta xin thề, đời này kiếp này không tiếp tục bắt nam tử! Cầu xin tiền bối tha cho ta một con đường sống!"
Càng cổ quái là thời khắc Nghịch đạo tăng lên, nội tâm hắn thậm chí xuất hiện một tia cảm giác kỳ dị.
Nơi đây là Tam Sinh Quan, mà nữ tử kia hát ca khúc, có liên quan tới kiếp trước và kiếp này.
Nếu bà lão cầu xin hắn g·iết người, nói không chừng hắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân rồi đáp ứng, nhưng ca hát...Khương Ly vẫn tự mình biết mình, hắn căn bản không biết ca hát.
Khả liên mã thượng lang, ý khí kim thuỳ kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"La Thiên Quân, mau xuống ngựa!"
Sinh Tử Kiếp giống như muốn hạ xuống!
Nếu lúc trước Khương Ly chưa đem Chuẩn Thánh uy thu hồi, La Thiên Quân nhất định không dám trêu chọc hắn.
"Các ngươi mau nghe, giọng hát của vị hậu sinh kia không tệ, thời gian cấp bách, mau mời hắn đến gia nhập chúng ta cho đủ số lượng đi!"
Bên trong đoàn kịch nhỏ, một bà lão cầm đầu đầy mặt phong sương, tựa hồ là bầu gánh, vừa nghe tiếng hát của Khương Ly, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Ngay lúc Khương Ly vừa định giục ngựa rời đi, nữ tử bên trong xe ngựa, do dự chốc lát, sau đó chợt hắng giọng hát lên một đoạn.
Hành trình đi về phía tây thời gian qua, sợ rằng chính là lần rảnh rỗi nhất trong mấy trăm năm tu đạo của hắn.
Cũng bởi vì thế, sau khi nghe một khúc hát, hắn càng trước thời hạn dẫn xuống Sinh Tử Kiếp.
Bà lão bầu gánh cười ôn tồn nói, nàng không nghĩ tới, Khương Ly nhìn mặt mày lạnh nhạt không cảm xúc, lại cũng biết nói đùa.
Một tia đạo lực nho nhỏ, lại cơ hồ gần bằng phân nửa đạo lực mà Khương Ly tích luỹ mấy tháng qua.
Mọi người ngăn cản Khương Ly mà bà lão kia thì khẩn thiết dò hỏi.
"Đời kia, chàng là thanh đèn, th·iếp là cổ tháp!"
Một lời vừa ra, La Thiên Quân bỗng nhiên không tự chủ té xuống cốt mã, nằm bệt trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly, kinh hãi gần c·hết.
"Đời kia, chàng là thêu nữ, th·iếp là hoa rơi!"
Nhưng tiếp theo, Khương Ly chợt lắc đầu, đè xuống sát khí, lặng lẽ nhìn khí thế hung hăng La Thiên Quân, hờ hững nói:
Khương Ly chỉ là tứ phẩm Chân Vương, theo lý thuyết, hắn không nên ở thời điểm hiện tại dẫn xuống Sinh Tử Kiếp.
"Duyên như nước chảy vô ngần, khuyên chàng tiếc lấy người trước mặt!"
Khương Ly không biết, Sinh Tử Chi Hoàn mà hắn ngộ được, thực chất chính là Thiên Đạo đệ nhất hoàn, là thứ mà rất nhiều Chuẩn Thánh đại năng cũng chưa chắc đã sở hữu.
"Xin lỗi, trên người ta có việc, tạm thời không giúp được các ngươi!"
Bà lão nghe vậy thì cuống lên, khổ sở cầu xin, nhưng bất kể cầu xin như thế nào, Khương Ly đều kiên quyết từ chối.
Mà chỉ cần vượt qua Sinh Tử Kiếp, xem như đạp một bước vào Đế cảnh.
"Nam tử c·ướp nam tử, mặc dù thú vị, nhưng cuối cùng cũng là làm việc ác. Ta không thể bị các ngươi bắt đi, cũng không thể trơ mắt nhìn các ngươi bắt đi những nam tử vô tội khác!"
Nhưng Khương Ly vẫn xuống ngựa, đạp ở trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt.
Khương Ly một tay ghim dây dương, một tay hái xuống đoá hoa quỳnh, tâm tình thanh thản.
Một trăm gã Chuẩn Đế, chỉ có vài ba người có khả năng dẫn xuống Sinh Tử Kiếp.
Khương Ly khẽnhắm hai mắt, hồi tưởng lại bài hát vừa nghe được, dư âm bên tai, liên miên không dứt, tựa hồ chứa đựng một loại đạo lực nào đó.
Bởi vì lúc hắn nghe được lời bài hát của nữ tử, Nghịch đạo trong cơ thể càng tăng lên một tia.
Thương thay người trên ngựa, chí khí ai biết giờ
Khương Ly nhàn nhạt nhìn sang, lập tức dời mắt, không nhìn thêm nữa, tiếp tục đi về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một khúc hát mềm mại uyển chuyển, thê mỹ cảm động, vừa vặn hợp với khung cảnh hiện tại.
Nhưng võ giả muốn dẫn xuống Sinh Tử Kiếp cực kỳ khó khăn.
Trên đoàn xe mang theo cổ, địch, chiêng, có đủ loại trang phục, nhạc khí, đạo cụ cũng không ít, nghiễm nhiên là một đoàn kịch nhỏ.
(Ngựa trắng Đông Bắc đến, đôi tên cắm yên hờ
"Đời kia, chàng là chim trên trời, th·iếp là cá dưới nước"
Tên tướng lĩnh La Thiên Quân nọ có tu vi cấp tám Quỷ Vương mà Khương Ly trong mắt gã, không có một tia uy thế, không có một chút tu vi, cùng quỷ hồn phàm phu tục tử bình thường chẳng khác nhau chút nào.
Nhưng ai bảo hắn ngộ tính nghịch thiên, càng trước thời hạn hiểu ra sinh tử.
Hơn nữa, còn nắm giữ Sinh Tử Chi Hoàn!
Nghe nữ tử hát một bài, liền có thể tăng lên đạo lực, thật là cổ quái.
Thấy Khương Ly giục ngựa rời đi, La Thiên Quân nào dám cản, nào dám đuổi theo.
Giọng hát của nữ tử gần như đạo, nếu là nam tử tầm thường, e rằng sau khi nghe xong tiếng ca của nàng, thì sẽ khó lòng dời bước. Nhưng Khương Ly dù sao cũng không phải phàm nhân. Tiếng ca của nàng mặc dù hay, nhưng muốn dựa vào một bài hát, để Khương Ly hỗ trợ biểu diễn, căn bản là không thể nào.
Khương Ly lắc đầu đáp.
Ánh mắt Khương Ly lạnh xuống, hơi lộ ra sát cơ, khiến cho La Thiên Quân hãi hùng kh·iếp vía.
Chính mình chỉ thuận miệng hát vài câu, đã bị đoàn kịch nhỏ nhìn trúng rồi?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.