Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chươn 87: Buông tay kệ mọe đời.
Tất nhiên nếu một người tin phật, nhưng quay ra phỉ báng thượng đế, vậy thượng đế có thể chế tài thông qua việc cho phép của nhân quả.
Hắn bước ra ngoài vươn vai một cái cảm thấy thật thần kỳ, đôi vai chỉ còn hơi đau một chút, với lực đạo đá văng cái thân cây như vậy mà bản thân không sao, Bùi Kiên cảm thấy có thể đêm qua chỉ là vở diễn.
Chả hiểu sao Bùi Kiên lại liên tưởng ra vậy, bỏ qua mấy ý nghĩ vun vặt, theo thói quen Bùi Kiên định ra quán bà Loan làm mẩu bánh mỳ rồi trở về húp thuốc tu luyện.
Bảo Ngọc nheo mắt nhìn kẻ đang tủm tỉm tỏ rõ đắc ý, thắc mắc không biết tên ngốc này đang nghĩ cái gì, nhưng thôi được rồi quan tâm chi cho mệt, nhiệm vụ quan trọng hơn.
Hắn vừa bước xuống thềm thì thấy người tài xế hôm qua xách hai bọc to đi vào, người ta cũng không chào hỏi hắn, giống như trong mắt người ta chỉ có nhiệm vụ phục vụ “cô chủ nhỏ” vậy.
Chươn 87: Buông tay kệ mọe đời.
Thật ra hiện thực cũng có ví dụ, nhiều kẻ pháp luật không với tới được.
Trật tự vô cấu chí tôn đạo đã quy định rõ bố cục của tất cả phải rõ ràng.
Bùi Kiên thấy giống như khi đi ra ngoài được ai đó an ủi cố gắng tiếp tục nhiệm vụ.
Nhỡ ngày nào đó trợn mắt buông tay thì sao?
Thở dài một hơi chấp nhận hiện thực, Bùi Kiên đi ra thì không thấy Bảo Ngọc đâu, hắn nhếch miệng giễu cợt rồi nhấc khay cơm người ta ăn dở lên ăn.
Mệnh cách tăng lên phải tiếp xúc những người này thì thôi, cái này không tránh được, nhưng bản thân có thể tránh không gia nhập trong thế giới của bọn họ mà.
Dù có ngụy thiên đạo khí vận thần quyền trong tay, vận may luôn luôn có, nhưng nhỡ thật sự một ngày sẽ c·hết đây?
“Vậy sao?”
Hiện tại buông tay bình tĩnh nằm trên thớt muốn chặt thì chặt muốn chém thì chém, phản kháng không được!
“Anh có tu luyện võ công đúng không?”
---
“Uỳnhnnnnnn…”
Một khay đồ ăn sáng đủ loại màu sắc, dù nhỏ thôi nhưng còn đầy đủ các món hơn cả bữa dê chín món hôm Hồng Tuấn chiêu đãi nữa.
“Quả nhiên là cái nóc nhà tốt! Không biết anh chồng em gái này chịu nổi không? Haha”
Bảo Ngọc bặm môi như rất oan ức, sau đó quyết định đã làm thì làm cho chót, cố gắng tưởng tượng bản thân đang ngồi đối diện với người yêu, nở một nụ cười quyến rũ dập khuân theo kịch bản.
“Vậy ví dụ muốn cứu người thì xét đến người ta theo hệ thống mệnh cách nào nữa phải không?”
Không thể trách hắn, từ bé hắn chưa được bữa ăn sáng nào sang trọng như vậy, ngon như vậy bao giờ.
“Đó lại không phải, mệnh cách của thần tiên trong suy nghĩ của loài người đã đủ độ cao, họ không can thiệp có hai việc.
Hắn cố gắng nhìn không chớp mắt, biết đâu đêm về mơ thấy cái gì hay ho thì sao?
“Câm mõm và mở sách ra đọc, nói lần cuối! Nếu có một vị thần như thế, trật tự vô cấu chí tôn đạo sẽ phát hiện, chế tài bằng việc dùng nhân quả và vận mệnh, chỉ dẫn vị thần kia đi đến con đường bị hủy diệt chí tôn đạo hoặc hỗn mang chí tôn đạo diệt vong đó con lợn!
Chuyện tối qua dù nói thế nào, dù thật hay giả, thì bản thân cũng rất bị động vì không biết động cơ của họ là gì? Họ sẽ đối xử với mình thế nào?
Kiểu như…
Cuối cùng họ muốn làm gì? Muốn cái gì? Vì cái gì?
Kiểu như cô chủ nhỏ chơi thế nào thì chơi, hắn vừa phục vụ vừa giá·m s·át cùng bảo vệ.
Có thể ngay ngày mai thì sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc bao lâu thì vị thần kia liệm vào quan tài liên quan đến việc người ta mệnh cao thế nào! tuy nhiên cuối cùng cũng chả đỡ nổi chế tài đâu, trật tự chí tôn đạo không phải tự nhiên được xếp vào số một!”
Tôi không ngu!
“…”
“Vậy sao? Vậy chỉ cần mệnh đủ cao là không chế tài được rồi?”
Thứ nhất do nhân quả, việc can thiệp có thể gây xáo trộn dẫn đến trật tự đại đạo để ý và chế tài.
“Không!”
“Không biết anh tu luyện võ công từ truyền thừa nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bực dọc Bảo Ngọc bỏ quách cái nhiệm vụ rách này tập hai mà đi ra ngoài, ai viết kịch bản thì tự đi mà làm thôi, bản thân chụy chịu, diễn không nổi.
Cái trán Bùi Kiên càng nhăn hơn, việc mơ hồ trong suy nghĩ làm tính máu c·h·ó trong người nổi lên.
Bùi Kiên ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt Bảo Ngọc đỏ hoe ấm ức, đôi môi giật giật như sắp khóc đến nơi, không làm sao được hắn ngả bài.
Nhưng không đi ra được.
“Mình tên Bùi Kiên.”
Gái đẹp thì đẹp đấy, cho là dùng họ của mình dí vào ngay, nhưng liên quan mạng sống của mình thì phải cẩn thận.
Nghĩ tới đây neuron thần kinh mệt mỏi quá, nó đình công, vậy là Bùi Kiên yên tâm đi ngủ.
Bảo Ngọc tính hỏi cả tên tuổi quê quán để nối thêm câu chuyện, nhưng thôi được rồi, làm nhanh rồi đi chơi.
Hệ thống lại trả lời, nó cũng cục tính lên.
Bùi Kiên tự hiểu rằng quả nhiên là vậy, một khi có kẻ nào đó đủ mạnh thì không gì có thể chế tài, mà chế tài đến dùng nắm tay mà đấm vỡ thôi.
Trọng yếu là theo như hệ thống nói rằng tầm mắt và lĩnh vực đang cất cao, việc gặp những kẻ như siêu nhân này không chỉ dừng lại ở lần này, vậy thì rất nguy hiểm!
Ồ, tiếp đi chứ?
Thứ hai là do hệ thống tín ngưỡng, nếu một người tin phật nhưng không tin thượng đế, vậy phật sẽ tác động đến hắn ta bằng nhiều cách, còn thượng để thì sẽ không bởi vận mệnh sẽ cảnh cáo.
“Anh tên là gì?”
Trở lại bên cạnh Bùi Kiên, Ngọc nở một nụ cười mà bản thân cho là thân thiện, giọng nói cứng nhắc như lập trình máy tính.
Bùi Kiên tạm quên đi thuyết âm mưu cái gì, vừa ăn vừa ngắm bông hoa đẹp.
Bùi Kiên mỉm cười đáp lại: “Không.”
Nghe vậy Bảo Ngọc sáng mắt lên hỏi lại: “Anh biết võ không?”
Nhưng bản tính vốn có của Bùi Kiên làm hắn kệ mọe đời.
Dù sao cũng không ăn được, chưa nói việc đến lượt mình nhảy vào nổi cô tiểu thư giàu có này hay không, thì việc anh chồng người ta động tí là chặt người kia cũng rất ghê gớm!
“C·h·ó má, vậy nếu giả dụ có một vị thần giơ tay đập bộp vỡ tung cái trái đất này thì ai sẽ chế tài hắn, vong linh tám tỷ người trên trái đất hả?”
Ngẫm vậy, ăn xong không thấy Bảo Ngọc về tiếp nữa, Bùi Kiên rút điện thoại gọi về cho gia đình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái mông nhìn từ đằng sau càng đẹp.
Hai người họ ăn trong im lặng.
Khái niệm về đồ ăn sáng của Bùi Kiên được định hình lại, hắn cảm giác không hiểu được cuộc sống của người giàu.
Nghĩ vậy, Bùi Kiên trở về cạnh thềm ăn cùng Ngọc.
Biết ngay là diễn, không diễn thì còn là gì, em gái này hôm qua đá cành cây cũng không kém, hiện tại làm sao bực dọc lên đá lại nhẹ thế được?
Bùi Kiên bị đá bay trúng vào cửa phòng Thanh Tâm trước kia ở, lăn vài vòng dừng người cạnh mép giường, mắt hắn trợn lên, miệng trề ra làm cơm từ trong mồm rơi ra.
Lấy ví dụ trong tầm hiểu biết của ngươi rồi đó, đã hiểu chưa?”
Nghe tiếng nói nhí nhảnh của Bảo Ngọc, Bùi Kiên đứng lại quay ra sau nhìn.
Hắn thấy gì?
Dù sao vùng vẫy được thì tốt, không phản kháng được thì thôi, cùng lắm là nằm im xin cái thống khoái!
Bùi Kiên cũng chẳng phản ứng, thật sự dáng đi của Bảo Ngọc ngon quá, mặc quần T-short càng lộ rõ đôi chân đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn hôm qua anh cứu tôi.”
Một lúc sau Bảo Ngọc quay lại, cái mặt xị ra.
Vậy là Bùi Kiên mỉm cười đắc ý chăm chú ăn, hắn muốn đợi xem cô gái này làm gì tiếp theo rồi tính.
---
Bùi Kiên gật gù.
Thất sách, không nên tiếp cái nhiệm vụ này, cũng không hiểu sao trần đời lại có cái mặt ngứa đòn như vậy!
Mà thôi, được mời ăn tội gì không ăn, dù chưa biết mấy người kia diễn thật hay giả, cơ mà họ muốn g·iết thì hắt xì là được, chắc không bỏ gì vào thức ăn đâu!
“Đúng, cũng không đúng, bởi vì ngươi đi theo vận mệnh chí tôn đạo, nên ngươi cần tuân thủ nghiêm túc vấn đề này.”
Bùi Kiên phủi áo đứng dậy lẩm bẩm, hắn vận nội khí đánh tan vết tím muốn tụ rồi bước ra ngoài.
“Em gái, em rất xinh đẹp, nếu có khóc chắc cũng rất xinh đẹp, thế cuối cùng các người mong muốn điều gì từ tôi?”
Bùi Kiên không hỏi nữa mà vận dụng neuron thần kinh mà suy ngẫm.
Không có câu trả lời.
Sáng hôm sau bảy giờ Bùi Kiên ngủ dậy.
Nhưng dù thế thì nên gọi về cho cha mẹ sớm, hiện tại đã không chắc có thể tích lũy tư bản trước rồi mới trở về rồi!
Nhưng nếu có c·hết, vậy thì chỉ còn việc tiếc nuối lớn nhất là chưa xin lỗi bố mẹ một câu tử tế mà thôi.
“Đó cũng là lý do các thần tiên trong truyền thuyết thường không can thiệp vào con người?”
Ngẫm tới đây Bùi Kiên sợ hãi với điều mình không biết sắp phải tiếp xúc, càng trằn trọc không ngủ được.
“Tôi không biết võ.”
Nghĩ đến đống phân, Ngọc hết muốn ăn bỏ quách cái vai diễn hầm hừ đi ra ngoài, để mặc Bùi Kiên nhồm nhoàm ăn một mình ở đó.
“Anh kia, quay lại đây ăn sáng, đồ ăn tôi chuẩn bị rồi.”
“Việc này tôi sẽ ghi nhớ cả đời.”
Một đêm say giấc đúng nghĩa.
Còn Bảo Ngọc tạm quên đi bên cạnh có đống phân mà cố nuốt cho trôi, cái tư liệu kẻ này Ngọc đã được đọc rồi, nói đống phân cũng không sai được.
Hệ thống trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc ăn Bảo Ngọc mấy lần muốn tạo cảm giác thân thiết, nhưng không làm được vì quay ra nhìn cái bản mặt háo sắc của Bùi Kiên rất tởm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.