Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Tâm sự với hệ thống.
Thực ra hội anh em đam mê bộ môn lô đề này đều nghĩ vậy cả thôi, mặc dù đoán rằng nhà cái sẽ đong đếm số lượng người nhiều nhất đánh vào một số nào đó để quay ra số né con số kia.
“Vì ngươi ngu.”
Hệ thống cũng bực mình kệ quách việc Vận Mệnh đạo nhân còn sống và đang theo dõi hay không, nó nói:
Bùi Kiên tính giơ tay ra nhờ người ta kéo mình lên, nhưng hai vai đau quá không động đậy được.
Trở lại chùa.
Chuyện kỳ quặc này để mai rồi tính, suy nghĩ nhiều mệt mỏi quá!
“Ồ, cứ cho là như vậy, thế trước kia có thấy những kẻ siêu phàm đâu, sao giờ bỗng dưng gặp được?”
“Không biết thật?”
“Anh zai, anh là kẻ duy nhất có quyền năng thu hút linh khí, không phải người duy nhất dùng được chúng, nhớ ra chưa?”
Nhưng anh chồng người ta còn ở ngoài kia, bất thình lình giật mình người ta về thấy này thấy nọ mà hiểu nhầm thì không hay.
Bùi Kiên cố gắng làm cho não bộ hoạt động, thế là nhớ lại rất nhiều điều.
Phương án một chính là Bảo Ngọc hiện tại sẽ dùng mỹ nhân kế để lấy thông tin, nếu thất bại Nguyễn Lập mới cần đứng ra.
“Ta tưởng cái gì ngươi cũng biết cơ mà? Cái vấn đề thế này mà không suy luận ra được?”
“Hệ thống, ngươi nói xem sự việc này là thật hay giả?”
Bùi Kiên dẫn Bảo Ngọc vào phòng của Thanh Tâm, hắn có lòng muốn nhờ người ta xem chỗ b·ị t·hương giùm.
Lại ngủ không được.
…
“Thật!”
Bùi Kiên nghiêm túc suy nghĩ thì thấy đúng thật.
Thế mới nói hai thiếu nữ suy tính không phải không có căn cứ, soái ca háo sắc thì còn đỡ, cái ngữ Bùi Kiên mà bắt Bảo Ngọc xem v·ết t·hương thì lại làm khó Bảo Ngọc.
Bản thân cần tạo nên một hình tượng không thể quên trong lòng Bùi Kiên, thậm chí ám ảnh càng tốt, tạo điều kiện cho việc lấy thông tin sau này!
“Học của ngươi, từ ý thức và ý chí của ngươi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diễn cho hắn xem?
Trằn trọc mãi vì phải nằm thẳng, hai vai đau quá, Bùi Kiên bắt đầu nghĩ lại hành trình vừa mới trải qua.
“Mệnh cách quyết định tầm mắt và lĩnh vực, có thể ví dụ như việc một kẻ sinh ra khuyết tật về chân khó lòng mà đi xa được, cũng không thấy được nhiều phong cảnh, không tiếp xúc tới nhiều loại công việc. Một kẻ nghèo khó liệu có sở hữu được những đồ sang trọng, hay du lịch và biết được nhiều nơi? Mệnh cách đối với loài người các ngươi thể hiện rõ nhất ở hoàn cảnh xuất thân, nhân cách con người.”
Quá bế tắc, Bùi Kiên kêu gọi sự giúp đỡ từ con ghệ tạm coi là chí cốt.
Bùi Kiên về phòng, than thở vài câu về vụ việc tối nay xong tính nằm xuống ngủ nhưng ngủ không được.
Ghê gớm như vậy?
Nguyễn Lập rất hài lòng thấy Bùi Kiên biểu hiện như vậy.
“Ta không biết!”
Nhưng diễn cho ai xem đây?
“Do mệnh cách của ngươi tăng lên, theo mệnh cách tăng dần, tầm mắt và lĩnh vực mà ngươi tiếp xúc đến sẽ tăng dần theo sau.”
Hắn quen nằm nghiêng.
Dựa theo chương trình thì giờ không phải lúc moi thông tin, nên Bảo Ngọc rất yên tâm đi ngủ không cần đắn đo, vai diễn để mai rồi tính.
Đi một lúc cảm thấy cứ đỡ Bùi Kiên mệt nhọc quá, còn bị chiếm tiện nghi, Bảo Ngọc rút điện thoại ra gọi xe.
Hệ thống trả lời.
“khoan đã, thứ c·h·ó lợn, tại sao vấn đề này ngươi thông minh như vậy? còn hỏi cái khác thì giả ngu hả hệ thống?”
Nhưng ai cũng đều hi vọng mình ở trong số lẻ, giống như có một thằng đứng chửi đổng giữa đường, kẻ bên đường đều nghĩ rằng nó không chửi mình kiểu vậy.
Hệ thống trả lời.
Chương 86: Tâm sự với hệ thống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có vẻ giống một vở kịch!
Trong đầu Bùi Kiên lóe lên ý nghĩ như vậy, mà cũng chả hiểu kiểu gì giờ này hắn còn nghĩ tới cái ý nghĩ đó được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mịa nó, đó là tiềm thức của ngươi mà ta đọc được hiểu không? Nghĩ kỹ lại xem người từng nghĩ như thế không?”
“Vậy sao?”
Vậy vở kịch này ý nghĩa ở đâu?
Còn trinh!!!
“Ta bảo ngươi suy luận, liên quan cẹc gì bảo ta ngu?”
Cái tính lười vận dụng đầu óc làm Bùi Kiên chùn bước, nhắm mặt lại hắn đi ngủ.
“Vậy ông đại tá về hưu là ý gì? Ông ta tu võ hả? Nếu có năng lực như mấy tay siêu nhân kia chẳng nhẽ tám chục tuổi đã không chịu được như vậy?”
Hiện tại đã gần mười hai giờ đêm, thức đêm là kẻ thù của phụ nữ, Bảo Ngọc rất biết đối trọi với kẻ thù của mình.
Hệ thống cũng bất lực với kẻ học trước quên sau, nhắc rồi lại quên này.
Nhưng tại sao dùng mỹ nhân kế mà hai người còn đóng vai vợ chồng?
Thật ra đây là phương án hai Nguyễn Lập dự phòng.
Ví von có tục, nhưng mà không sai được.
“Quân bố láo, thế đứa nào lúc trước chửi tao ngu xong suy luận cái gì lô đề là sắp đặt đấy hả?”
Lúc trước Bùi Kiên có thể nghĩ như thế, nhưng nhìn con xe mà cô gái Bảo Ngọc kia gọi đến, nhìn tài xế kính cẩn gọi “cô chủ nhỏ” hắn cũng không còn phần tự tin này.
Thôi được!
“Con mọe nó có thứ hệ thống như ngươi không? Chủ nhân nói toàn cãi với chửi! Bây giờ còn nói tao sủa?”
Bùi Kiên nghe vậy hiểu được một ít, hắn hỏi lại.
Cái này phải nói đến tháng này cặn bã hắn không chỉ chối bỏ bản thân và thực tại, cái não của hắn cũng vứt xuống bồn cầu, giờ nhặt lên dùng thật cảm thấy không tiện.
“Nhiều người nghèo khó khi trưởng thành vẫn giàu có được đó thôi?”
Dù cặn bã ngu ngốc thiếu kiến thức xã hội, Bùi Kiên cũng hiểu một tỷ của mình không mua nổi con xe kia, mua con CRV của Trần Hồng Tuấn may ra thì được.
Đầu tiên là hắn đang tu luyện giống như thường ngày, sự xuất hiện đột ngột không dấu hiệu của cô gái, vai hề của hai tên hắc bạch gì đó, rồi cuối cùng anh hùng xuất hiện.
“Đó là do vận số thay đổi mệnh số, việc một người làm trong đời có thể quyết định mệnh cách của họ đi lên hay đi xuống. Cái này cần nói rõ rằng vận số và mệnh số tương tác liên quan đến nhau.”
Cái trán Bùi Kiên nhăn lại, hắn cảm thấy hệ thống đợt này khác lạ thì thôi, bây giờ còn không thèm giúp hắn.
Trở lại với Bùi Kiên, hắn cảm thấy vẫn sai sai thiếu thiếu ở đâu.
Trở lại với hiện tại, Bùi Kiên thấy anh chồng Bảo Ngọc tên Nguyễn Lập phi thân chạy mất hút trong màn đêm, hắn quay ra nói với Bảo Ngọc.
Bùi Kiên nghe vậy không nổi giận, hắn thắc mắc.
Sau một lúc xe đến, Bùi Kiên dù không biết xe gì, nhưng nhìn xe dài gấp đôi xe hắn thường thấy trên đường, tự hắn cũng hiểu được xe này sang trọng lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không làm sao được Bảo Ngọc phải cúi người đỡ Bùi Kiên dậy, cũng nhân cơ hội này mà Bùi Kiên hít hà được mấy hơi thơm phức.
Gật gù nhớ ra một chút lời sư phụ trước lúc lâm chung, Bùi Kiên hỏi tiếp.
“Em gái, giờ đi đâu mới an toàn đây?”
“Hệ thống, êy nói chuyện tiếp!”
“Chúng ta về chỗ của anh đi!”
Nghe câu cuối Bùi Kiên càng có ấn tượng xấu với Nguyễn Lập.
Đơn giản là hai người không muốn Bùi Kiên có quá nhiều ảo tưởng thôi.
Hai người đi ra khỏi rừng keo, cái khu vực được san lấp mặt bằng giờ rộng ra gấp đôi, đường rất thoáng nên chỉ đi hơn trăm mét đã ra tới đường.
“Mệnh cách chia làm nhiều loại, Võ đạo chính là một trong ba ngàn đại đạo, nó được xếp vị trí rất cao thuộc top một trăm. Nên luyện võ sẽ giống với tham thấu đại đạo, mệnh cách có hệ thống đặc biệt. Giống như tại vận mệnh, mệnh cách của ngươi đang là vận mệnh khấu đình giả, thì mệnh cách trong võ đạo cũng có khái niệm của riêng mình, cao nhất là đế giả chiến thần. Bản thân ông đại tá kia có hệ thống mệnh cách đi theo đường lối riêng, thuộc một loại thủ hộ giả của dân tộc, nếu chia loại mệnh cách này thành hệ thống theo chức vụ thì cái danh đại tá đã nói lên độ cao của người ta rồi, ngươi can thiệp vào người ta bị trừng phạt cũng phải thôi, hiểu không?”
“Thôi được, vậy cho tao hỏi sao chẳng phải nói tao là kẻ duy nhất tu luyện được đấy thôi, mấy tay siêu nhân kia ở đâu ra? Chui dưới đất lên à?”
Thiếu nữ mà, rất để ý tới ngoại hình, mà Bùi Kiên hiện tại dù cao hơn nhưng mặt ếch vẫn gần như giữ nguyên vẹn.
Hắn dính hai cú đá, một cú ở chùa, một cú vừa xong làm hai vai Bùi Kiên hiện tại không khác gì trật khớp không nhấc lên nổi.
Bùi Kiên nghe hệ thống nói vậy có đôi chút hiểu, lại cảm thấy mơ hồ chỗ nào đó.
“Ngươi mới là thứ c·h·ó lợn, đây là kiến thức có trong dữ liệu rồi, ngươi vận dụng neuron thần kinh được không hả Bùi Kiên? Hả Bòi Kiên?”
“Sủa?”
Hệ thống trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hay tất cả đều là thật?
Bùi Kiên thấy khó hiểu, hệ thống biết được giải thích chi tiết hơn.
Bỏ qua một bên tên nào đó giả vờ không quan tâm cái xe nhưng đôi mắt vẫn dáo dác nhìn ngó, Bảo Ngọc nhắm mắt suốt quãng đường.
“Anh yên tâm, chồng tôi đã tới thì hai kẻ kia c·hết chắc rồi.”
Nhỡ người ta chặt hắn làm sao bây giờ?
“Ta đã nói rồi, ta tồn tại dựa vào cộng sinh với ý thức và ý chí của ngươi, cái nhìn của ta ra thế giới thông qua ngươi, hiểu không?”
“Ở đó cũng an toàn được sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.