Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Bùi Kiên gọi về cho mẹ.
Nghĩ vậy, Bùi Kiên đứng dậy bước tới chính điện lấy tiền sau đầu tượng phật rồi đi thẳng ra quán bà Loan.
“Bố mày đi phụ xây, vừa đi xong đấy.”
Nếu vậy hiện tại nó nghiện chưa? Hút bao lâu rồi? Công an có biết không?
Theo sự chỉ dẫn của bà Đoàn, Bùi Kiên tới một quán sửa điện thoại cách chùa Tùng Thông gần một cây số, cầm theo năm mươi triệu nhờ người ta chuyển về giùm.
Bùi Kiên cảm thấy khó mở miệng, nói một câu xin lỗi dễ dàng như hít thở thôi, nhưng tâm tình gửi gắm vào đó quá lớn làm hắn không biết nói gì cho phải.
Chương 88: Bùi Kiên gọi về cho mẹ.
Mẹ hỏi khó quá, chẳng nhẽ nói con đang tu chân học tập trở thành thần tiên?
Bà Loan không có tài khoản, vậy là hắn ra chỗ bà Đoàn, bà này cũng không có nhưng bà ấy biết một chỗ nhận làm điều này.
Gửi về năm mươi triệu không phải Bùi Kiên kẹt sỉ, cầm quá nhiều sợ kẻ hắn nhờ không có nhiều đến thế để gửi mà thôi.
Bà mẹ Bùi Kiên giọng nói đầy vui mừng, cũng không phải mong chờ đồng tiền của người con báo hiếu, mà là một kẻ chưa từng giữ được một đồng như Bùi Kiên hiện tại lại có tiền để dành.
“Được, vậy con giữ gìn sức khỏe còn làm việc, bao giờ thì về?”
“Bố ở đấy không mẹ?”
“Ai nhỉ?”
“Mày đi đâu cả tháng đấy hả con, hay lại đi trốn rồi?”
Nói vậy không sai đâu!
Nói vậy có khi mẹ già cùng ông già phi thẳng từ quê tới đây không chừng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau tất cả hắn nhận được gì từ cha mẹ, vẫn là sự quan tâm và lo lắng ấy dành cho mình.
Gần mười giờ sáng mới xong việc, đóng thêm 100k phí chuyển Bùi Kiên đi về chùa, từ lúc cảm thấy chuyện đêm qua nhiều điểm nghi vấn, Bùi Kiên luôn có cảm giác ai đó theo dõi mình nên không giám trốn.
Cùng lắm sau đó nếu vượt cạn được ngày hôm nay, hắn sau này giàu có rồi thuê một em diễn viên về cũng được, có khi khi đó người mẫu diễn viên chủ động bu lại hắn không chừng.
Đúng, dù bản thân không có giấy tờ, không còn thẻ ngân hàng nhưng có thể nhờ người mà, bà Loan bà Đoàn có lẽ có thể giúp được, cầm tiền thật đưa cho người ta rồi nhờ người ta chuyển khoản.
Phụ xây? Với tuổi năm mươi ba đó?
Hàng tá câu hỏi mà Bùi Kiên đứng vào góc độ của mẹ mình mà suy xét. Nghĩ xong hắn bật cười, cười vì bản thân không phải đi trên những con đường đã nói kể trên, cười vì mẹ mình vẫn coi trọng và quan tâm hắn như vậy.
Hay nó đi ă·n t·rộm, ă·n c·ắp của người ta, liệu giờ còn lành lặn hay không? Hay đang phải trốn một góc nào đó co thân với v·ết t·hương của mình?
Nghe lời tuyên bố rành mạch này đầu dây bên kia yên lặng, mất vài giây bà mẹ mới cất giọng nói:
“Mẹ, tiền này con bỏ công sức mồ hôi và nước mắt làm ra, hoàn toàn chính đáng! Người trả công cho con họ còn cảm ơn con vì công việc nữa.”
“Hả?”
“Chắc đến tết con về, còn lâu đấy mẹ.”
Có lẽ đứa con này đã thật sự suy nghĩ lại!
Nhỡ đứa con này sa đọa đi b·án m·a t·úy thì sao?
Bùi Kiên cắn răng đâm lao phải theo lao, một sự bất tín vạn sự bất tin, nếu lộ ra một câu bốc phét thì niềm tiên mới xây dựng sẽ đổ vỡ hết.
Bây giờ hắn mới thấm thía được tình cảm cha mẹ, dù rằng cách họ thể hiện trước kia không được nhẹ nhàng lắm.
Nhưng hiện tại không được.
“Hay về nhà đi con, về đây rồi làm gì thì làm, cả nhà mình cùng làm cùng ăn con đừng ở ngoài đó một mình nữa, về nhà đi.”
Trong một giây như thế hắn cảm thấy mong nhớ quê hương ghê gớm, mong ước hiện tại ở nhà ngay, trở lại vô lo vô nghĩ như thời còn bé.
Trên đường đang đi bộ, Bùi kiên nhận được cuộc gọi của mẹ mình.
Nói cho mẹ bí mật, người ta con gái rất xinh đẹp lại rất có thiện cảm với con, con sẽ cố gắng tết này đưa về cho mẹ xem?”
…
Bùi Kiên không thề thốt tiếp, đã từng thề quá nhiều rồi, hắn cảm thấy bây giờ nên dùng hành động để chứng minh.
Còn cái hôm cứu Trần Hồng Bàng thì thật sự phải trả giá bằng mồ hôi và nước mắt, mồ hôi do mệt nhọc, còn nước mắt chính là lúc quỳ vái tứ phương xong nằm vật ra đất khóc lóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe câu này Bùi Kiên hiểu được cha mẹ mong mỏi mình, hắn chỉ đành đưa ra cái hẹn để cha mẹ yên lòng.
Nếu là cha mẹ khác có đứa con hư hỏng không nên thân suốt ngày lêu lổng, rồi bỗng dưng tuyên bố sẽ gửi tiền về, nói xong làm ngay, đã thế còn gửi tận năm mươi triệu ai cũng sẽ lo lắng?
Sau đó còn cho hắn đi khám ở bệnh viện thần kinh trung ương, ồ, không phải, phải là đi xét nghiệm m·a t·úy xem có bú quá nhiều hay không?
“Có thật không đấy, anh nói tôi khó tin lắm, bao nhiêu lần như thế rồi.”
“Alo, mẹ ạ.”
“Mẹ bảo bố không cần làm công việc đó nữa, chiều nay, không, tí nữa con sẽ gửi tiền về, bố mẹ ở nhà chăm lợn gà được rồi.”
Hắn muốn giải thích rằng mình đã suy nghĩ lại, muốn hứa sẽ phấn đấu như những lần trước, muốn nói thật nhiều điều.
“Thật không đấy, rốt cuộc con đang làm công việc gì?”
“Con biết nghĩ là mẹ yên tâm rồi.”
Bùi Kiên như một thói quen, khi hắn bốc phét sẽ không kiềm lại được, lần này cũng thế, đi xa quá, chém gió có cả con dâu tương lai nữa.
“À, anh có tiền dư ra ấy hả?”
Nhưng tất cả nghẹn lại tại cổ họng, những điều đó đã từng nói quá nhiều rồi, bây giờ còn đáng đồng cắc nào nữa đâu.
Đào đâu ra cô gái mình nói bây giờ?
“Con được một ông tên Trần Hồng Tuấn, là bác sĩ ở đây, ông ấy có một phòng khám đông y tư nhân, con đang học bốc thuốc.
Hệ thống đã nói sau này sẽ gặp những kẻ siêu phàm, trở về trong thực lực hiện tại làm sao Bùi Kiên có thể yên tâm, bản thân hắn còn không biết làm sao bây giờ đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhớ đến vì bản thân mà cha mẹ mất đi công việc mà mình phấn đấu bao nhiêu năm, những lời thề thốt của bản thân để rồi mặc kệ nó.
Bùi Kiên không chấp nhận nổi sự thật này, hắn cứng rắn nói với mẹ:
Nhưng lấy hình tượng nào để miêu tả đây?
Bùi Kiên bật cười thiện ý nói giả dối:
Cảm xúc của con người thể hiện luôn rõ ràng trong lời nói và cử chỉ, nhất là trong trường hợp này.
“Alo, con làm gì có nhiều tiền như thế? công việc hiện tại của con là gì?”
Bùi Kiên không trả lời câu hỏi, thở dài hắn nói: “Mẹ này, con bảo.”
Đầu dây bên kia, bà mẹ Bùi Kiên không thấy hắn nói, mở miệng nói tiếp:
“Cô gái đó là người thế nào? Mà thôi không quan trọng, có đứa để ý đến mày là tốt rồi, mẹ tưởng mày chỉ có c·h·ó nó yêu thôi, haha.”
“Thật mà mẹ, rảnh con bảo cô ấy gọi về cho mẹ.”
Số tài khoản của cha mẹ Bùi Kiên vẫn còn từ thời hắn đi học cao đẳng, đáng ra tài khoản không dùng đến trong ba năm sẽ bị cắt, nhưng cứ một hai năm Bùi Kiên lại báo nợ lặt vật thành ra cái tài khoản này vẫn còn đến giờ.
Bùi Kiên nghe ra giọng nghi vấn, cũng liên tưởng được tâm trạng của mẹ khi nhận được năm mươi triệu.
Làm sao? Mẹ nói vậy là ý gì? Mẹ coi thường con của mẹ?
Nghe giọng của Bùi Kiên, bà mẹ cảm nhận được tâm tình của hắn, không phải giống như những lần trước dõng dạc tuyên bố này nọ, không phải chém đinh chặt sắt hứa hẹn, cũng không phải những câu “vầng, vầng” rồi “tút tút”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con đây mẹ, con kiếm được một công việc rất tốt tháng hơn mười triệu mẹ ạ, con nghĩ có chút vốn liếng sẽ về.”
“Con mà mẹ, con Kiên mà!”
Đầu dây bên kia dừng lại một giây rồi nói với giọng trách cứ:
“Vâng, con hiện tại có tiền, con sẽ nuôi bố mẹ!”
Bùi kiên bực mình, đây là sĩ diện của thằng đàn ông, hắn không thể chùn bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái hôm cứu ông Năm cũng toát mồ hôi, thậm chí hóa phàm nằm vật ở rừng keo kia nửa ngày giời, đến tối còn lếch thếch mãi mới về được chùa.
Bùi Kiên chào mẹ rồi cúp máy, đôi mắt đơ ra nghĩ cách gửi tiền về cho cha mẹ.
Hắn nhớ đến những lời mắng mỏ khi bản thân đi chơi lêu lổng muộn mới về.
Bùi Kiên lại trầm mặc.
“Con đâu rồi, đang nghe không đấy?”
Bùi Kiên trầm mặc.
“Thôi được rồi, con để mà chi tiêu, bố mẹ ở nhà không thiếu thứ gì đâu!”
Hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc, Bùi Kiên giọng run run nói: “C o n x i n l ỗ i.”
Nói xong Bùi Kiên hối hận.
Nói với giọng đầy tin tưởng và yêu thương, bà mẹ run rẩy đáp lại: “Cố gắng nhé con, bố mẹ không thể bên con cả đời, con hiểu ra được bố mẹ rất vui lòng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.