Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Bảng chỉ số hiện tại của Bùi Kiên.
Nguyễn Lập nheo mắt, đàn ông có phải thuần một đống lười biếng hay không? Cậu Cường kia cũng thế, Phi này cũng vậy. À cả tên Bùi Kiên cũng thế luôn, đống bát tối qua còn chưa rửa đâu.
Đang ăn thì bỗng một tiếng xe bô độ ầm ầm ngoài cửa, một thanh niên đầu cắt moi dừng lại nháy mắt với Dự, lập tức Dự cà nhắc cà nhắc ôm cái tay đau cùng nhấc cái chân đi ra trèo lên xe, Thấy cảnh này bà Đoàn cũng bất lưc.
Good.
Ngồi xuống tu luyện thêm một tiếng.
Bùi Kiên bắt đầu tu luyện trùng sinh nộ đạo. Một trăm linh tám thức của võ đạo này giống như thái cực quyền của Đại Viêm vậy. Nhưng không mềm mại uyển chuyển như thế, mà động tác dứt khoát, đứt quãng không liền mạch, kết hợp với hít thở điều tiết huyết dịch để tu luyện.
“Cậu ra ngoài bảo người ta đưa hồ sơ của Mùi ĐÌnh Phán đến đây!”
Bỏ qua một bên d·ụ·c vọng muốn đấm người vì bà Đoàn cũng đang ở đây. Bùi Kiên lễ phép bảo bà Đoàn cho một tô bún full option.
Sau đó lại ngồi xuống tu luyện một tiếng.
Đang suy tư thì bị tiếng nói bên cạnh làm đứt quãng, Nguyễn Lập bực mình: “Nín, đừng có nhẩy số linh tinh, nếu cảm thấy thông minh hơn tôi thì ra chỗ cũ!”
Đánh giá trong suy nghĩ bằng câu cửa miệng, Bùi Kiên an ủi: “ Đàn ông ba mươi mới biết tự lập, cô đợi cháu đấm… à cô đợi vài năm là con cô biết suy nghĩ ấy mà!”
Lực chiến: 18. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Lập đứng nhìn cây hoa đào nở, khuôn mặt trầm tư, đôi khi hiện lên thương cảm.
Nhìn con số hai mươi triệu mà ấm cái lòng. Đàn ông bước ra xã hội phải có tiền trong người, vậy mới tự tin lên được.
“Thứ c·h·ó lợn, đặt tên ngươi là c·h·ó lợn. Nói, cụ thể là bao nhiêu cân?”
Thấu hiểu suy nghĩ, đọc được tư duy của ký chủ, hệ thống cảm thấy cần phải đính chính.
“Đi thi cử tạ chắc chắn đạt giải thế giới, Ồ? Thế cái tượng này nặng thế cơ à?”
---
“Được thôi, là cậu thông minh hơn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi ra chỗ cũ, tôi dạy cậu cách làm người!”
Bùi Kiên nheo mắt nhìn tên Dự ngồi ở quày tính tiền gọi điện thoại. Nếu không sai lầm, vậy “ông ta” ở đây hẳn phải là Thanh Tâm.
Một trăm linh tám thức của thiên võ sát đạo đều là tinh túy của tộc Tu La về cận chiến, từ một trăm linh tám thức này, người tu luyện có thể biến hóa ra ngàn vạn tư thái chiến đấu sao cho phù hợp. Đồng thời tăng lòng dũng cảm cùng khí thế hung sát cho người tu luyện. Mỗi lần tu luyện võ đạo này xong, Bùi Kiên thoát lực giống như đại chiến ba trăm hiệp.
Tài phú: 20M ĐND.
“Có làm không? Nghĩa tháng sau mới về, Cường thì ở chỗ xa, hay cậu muốn đi biên giới?”
Tốc độ: 5.
“Con người Bùi Kiên gần như đã hiểu được, vậy phải làm sao mới lấy được thông tin ngày hôm đó đây?”
Bà Đoàn thở dài: “Nào có giữ nổi đâu, giữ nó lại làm ầm ĩ lên xấu hổ với làng với xóm!”
Bùi Kiên ngủ dậy, tinh thần sảng khoái bước ra ngoài thềm ngồi đấy hít thở không khí trong lành.
“Bông hoa đào thật đẹp, bây giờ mà vẫn còn hoa đào nở thật lạ, có nên chụp mấy tấm gửi cho Ngọc không?”
Phòng ngự: 14.
Bốn mươi nhân với mười hai, bốn nhân hai là tám, bốn nhân mười bốn mươi, vị chi là bốn mươi tám. Nhân mười lên nữa…
Dành ra một tiếng tập luyện thiên võ sát đạo, Bùi Kiên nhận ra mình đã có thể luyện tới gần tám mươi thức chiến đấu, quả thật tiến bộ rất lớn. Lần cuối cùng tu luyện võ đạo này, lúc đó mới chỉ luyện được hơn ba mươi thức mà thôi.
Đã nên gọi về cho bố mẹ chưa nhỉ?
Cảnh giới: Luyện thể bậc 4 (Luyện tạng sơ kỳ).
Đúng lúc này tiếng trong bụng réo lên, từ đêm qua đã không ăn uống gì rồi. Mặc dù hấp thu linh khí có thể giảm bớt nhu cầu ăn uống, nhưng hiện tại Bùi Kiên vẫn chưa thể từ bỏ hẳn ăn uống được.
Xuất phát từ việc bà Đoàn có con hư hỏng giống mẹ già hắn, Bùi Kiên cảm thấy cần phải lễ phép với bà này.
Mở tủ lạnh trống không, hắn chép miệng rút một tờ kịch số ra ngoài ăn.
Nhìn chỉ số thì biết, phòng ngự bắt đầu vượt trội.
“Vậy là bao nhiêu?” Bùi Kiên lười vận đạo não bộ.
Sau đó Bùi Kiên vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với bà chủ, bà Đoàn hỏi thăm về Thanh Tâm, Bùi Kiên qua loa là đi làm pháp sự cho đám tang ở xa.
“Loài người các ngươi trong vũ trụ rất nhiều, sức nâng qua đầu trung bình của loài người là 40kg, vậy ngươi nhân lên thì hiểu được sức lực bản thân thôi.”
Co cơ mông, gồng cơ đích đến phọt cả rắm cũng không nâng lên được, Bùi Kiên nghi ngờ mình tu chân tu cái tịch mịch, tu cái giả dối.
Nhật phi lười biếng đáp lại: “Hôm nọ cậu đọc rồi đó thôi!”
Nhật Phi lôi thanh gươm cổ điển ra lau, khuôn mặt ngơ ra không biết nghĩ cái gì.
Quên mất tên này là kẻ cuồng chém. Tâm trạng đang không vui thì chớ, sao mấy cái người này cứ làm người khác phải cáu lên thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu người này là nữ, chắc chắn sau này sẽ là nóc nhà tốt!
---
Đứng trên nóc nhà, Nhật Phi tím hai mắt nhại theo toàn bộ động tác, sau đó đưa ra kết luận:
Bà Đoàn không muốn nói nhiều về chủ đề này, cười trừ một cái rồi bỏ qua.
Không giống thiên võ sát đạo, tu luyện trùng sinh nộ đạo làm Bùi Kiên toàn thân nóng dan, trong cơ thể tràn đầy tính cứng cỏi, cảm giác cơ bắp phình lên và cứng hơn.
“Hay, hay lắm. Tôi muốn đi biên giới, ở đây chán lắm rồi!”
Sau khi hai kẻ kia đi, Bùi Kiên nhăn mặt quay ra hỏi: “Cô không bảo nó ở nhà đi cô? Cái tay chân như thế còn để nó đi?”
…
Lại vái mấy vái với ngài “Hữu Ác” Bùi Kiên đi vào chùa dọn dẹp đống bát hôm qua. Hắn trở lại cuộc sống một mình, có lẽ thời gian dài sẽ như vậy.
Đi tới tiền viện thấy tượng đá của ngài “Hữu ác” Bùi Kiên chắp tay khấn rồi cúi xuống chân tượng nâng lên.
Bất quá ta thích, haha!
Quay trở về chùa Tùng Thông, tổ đội giá·m s·át hai người phát hiện đối tượng vẫn đang ngủ đành yên lặng tiếp tục chờ đợi.
Đừng nghi ngờ suy đoán của hắn, chuyện khác có thể nói hắn ngu ngốc, riêng chuyện liên quan nợ nần cùng chốn nợ Bùi Kiên nghe một suy ba, tư duy phải gọi là đỉnh cao.
“Hỏng bét, hắn biết chúng ta theo dõi, nếu không thì sao lại luyện tập chiêu thức vô nghĩa như vậy?”
“Đúng là người phụ nữ luôn khổ hơn đàn ông. Một người cô độc như bà Loan sẽ sống hết cả đời như vậy thì thôi, tại sao phải ôm tương tư về kẻ không có trách nhiệm với bản thân như vậy?”
Tự nói một mình xong, Bùi Kiên chuẩn bị kiểm tra xem sức mạnh của mình hiện tại đã tới bao nhiêu. Hắn đi một vòng quanh sân tìm kiếm không thấy thứ gì để nâng. Cái chùa thật nghèo nàn cũng quá mức, một cái ghế đá công đức cũng không có, thế mới biết Thanh Tâm tiếng xấu đồn xa, làm chẳng ma nào thèm ngó ngàng chùa này.
“Wow, bốn trăm tám mươi cân. HAHAHA”
Sau này khi hắn tu luyện sẽ như thế này, nếu không có bất ngờ xảy ra.
“Alo anh, vâng, từ hôm qua không thấy ông ta ở chùa! Sao ạ? Vâng em sẽ theo dõi thêm, sáng mai em báo lại với anh! Vâng!”
Tâm lý trở lại vui vẻ sau khi bị chuyện của hai người Tâm Loan vùi dập.
“Thôi được rồi, đợi thêm một thời gian nữa cho bố mẹ một bất ngờ! HAHAHA!”
Nói thì vậy, Bùi Kiên nhìn biểu cảm của bà Đoàn cũng biết bà ấy hiểu chuyện gì xảy ra. Các bà các cô trong một xóm kiểu gì cũng sẽ ngồi lê đôn truyện, không phải tự dưng ở Đại Nam gọi họ là “camera chạy bằng cơm” tất nhiên phải có lý do của nó.
Hắn nghĩ kỹ rồi, Thanh Tâm không xứng đáng, mà bà Loan dứt được người đàn ông đó cũng là điều tốt. Dù có phiền muộn thì thời gian sẽ làm nhạt đi mà thôi.
Làm việc khoa học, tuân theo từng bước, đó là Bùi Kiên hiện tại.
Đây là Bùi Kiên tổng kết kinh nghiệm luyện thể của mình. Dù cho kiến thức lạc ấn vào linh hồn, nhưng mỗi người đều có cơ địa cơ thể khác nhau, ai cũng sẽ có tổng kết riêng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiều muộn.
“Brửmmmmmmmmm…”
Nguyễn Lập sững người.
Nhật Phi nhận sợ, cũng đưa được ra tổng kết thứ hai trong tối nay:
---
Lực lượng: 12.
Trở lại với tình trạng của bản thân, Bùi Kiên gọi hệ thống mở lên giao diện thuộc tính:
Ăn xong, Bùi Kiên trở về chùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngu, ngu đần, người học hết lớp mấy?” Hệ thống bắt đầu chửi bới.
Thứ c·h·ó lợn!
Bỏ qua một bên tư duy của thiếu nữ nhảy số hơi kỳ kỳ. Nguyễn Lập như nghĩ ra điều gì quay lại bảo với Nhật Phi.
“Ọc ọc ọc…”
Xong việc, Bùi Kiên tính ra sân tập luyện thiên võ sát đạo, công pháp này tăng cường ý thức chiến đấu, tăng cường sức mạnh, là rất cần thiết. Chẳng qua hắn không có áp lực phải chiến đấu, nên khi rảnh rỗi mới tập luyện mà thôi.
Không có câu trả lời, Bùi Kiên vỗ mồm một cái kiểu lỡ miệng. Vận động lên neuron thần kinh, hắn lẩm nhẩm xem được bao nhiêu.
“Haha, tốt lắm, hôm trước chỉ là trượt chân thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.