Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Người lính già nhớ đồng đội.
“HAHAHA! Vị nhà sư này không cần ngại, mạng của lão già ta sống kiếp này không uổng! Xông pha từ bắc chí nam đánh đuổi quân thù, đồng đội của ta còn mấy người đâu? Mấy thanh niên kia đợi ta dưới suối vàng cũng mấy chục năm rồi, bây giờ đã sắp được gặp lại. Chỉ tiếc không thấy đứa cháu nội cưới vợ sinh con thôi!”
Bùi Kiên hơi xấu hổ, bệnh u·ng t·hư này không phải thần tiên không thể cứu, cứu dễ dàng là đằng khác. Theo y đạo truyền thừa chỉ dẫn:
Gần sáu giờ Bùi Kiên tỉnh lại, mặc dù gọi là ngủ nhưng thực tế hắn tự hành tu luyện cả đêm.
Trần Hồng Tuấn có tâm sự.
Hiện tại c·hết không được, sống không xong. Xin nhờ thần tăng cứu được là tốt nhất, nếu không hãy giúp bớt đau đớn, chứ nhìn người lính già phải tiêm t·huốc p·hiện ông ấy rất đau khổ.
Không thể trách Bùi Kiên, mười năm trước khi ông nội hắn mất, có nắm tay cha hắn nói đúng cái câu tương tự Trần Hồng Bàng vừa nói.
Được Trần Hồng Bang đỡ ngồi dậy, Trần Hồng Bàng đánh giá người thanh niên.
Con người luôn có tư tâm, dù đã ký giấy tờ giữ bí mật, nhưng thần tăng y đạo thần kỳ sao có thể để không đó. Nhất là khi ông ấy có ông bác ruột cả, một người lính đã từng bảo vệ đất nước hiện tại bệnh tật nguy hiểm đây.
Nghe vậy Tuấn với Bang thở dài buồn bã, còn Trần Hồng Bàng mỉm cười sảng khoái, lúc này thần thái giống như hồi quang phản chiếu, ông ta sang sảng cười lớn:
Nghe câu chuyện dài tận năm phút, Bùi Kiên tổng kết lại:
Quả nhiên là thần tài tới! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
Bùi Kiên cười sang sảng đi lên bắt chuyện:
Khi về tới gần chùa, Bùi Kiên thấy một chiếc xe Honda CRV màu bạc đỗ ngay trước cổng. Nhận ra đây là xe của Trần Hồng Tuấn, giám đốc bệnh viện, Bùi Kiên liền mừng rỡ đi vào.
“Chỉ cần tu luyện tới thần thức tinh vi đến kiểm soát phân tử, vậy thì có thể một lần loại bỏ hết tế bào u·ng t·hư!”
“Cha! Hồng Bằng còn đang đi học sĩ quan chuyên nghiệp, sang năm nó học xong con giục nó lấy vợ, cha còn lâu mới c·hết được, phải đợi xem chắt chứ!”
Thấy người trên giường dõi con mắt mệt mỏi nhìn ra, Trần Hồng Bang lên tiếng mở lời:
Buổi sáng hôm sau.
“Chẳng là tôi có một người bác ruột…”
Gần chín giờ.
Trong ngoài đều sơn màu trắng sứ giản dị, giữa phòng khách có một bộ ghế gỗ chạm chổ, bởi vì không gian nhỏ, bộ ghế chiếm nửa cái chỗ này.
“khụ khụ…”
Tiêu hết hai mươi triệu rồi tính.
Nhìn người đàn ông dù sinh mệnh yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời này, Bùi Kiên trước hỏi han tình trạng:
Khi còn kháng chiến ông bác Trần Hồng Tuấn nhiễm c·hất đ·ộc diệt cỏ mà giờ bị u·ng t·hư. Bệnh viện quân y đã trả về, bác sĩ đầu ngành như Chử Đương Quy cũng hết cách không biết làm thế nào.
Châm lên điếu thuốc thăng long, Bùi Kiên trong đầu hỏi hệ thống:
Khoan đã, có mang tiền không?
Nhưng vấn đề ở chỗ Bùi Kiên, linh thức hắn còn chưa luyện ra đâu, kiếm đâu ra thần thức?
Trằn trọc cả đêm, việc học võ tuy là ước mơ thửa thiếu thời, nhưng mà xã hội đã tạo lên khuôn đúc cho Trần Hồng Tuấn. Ông ta có gia đình, có vợ có hai con, có một công việc sau bao nhiêu năm phấn đấu. Vậy nên sau khi bước qua hồ hởi ban đầu, tâm tư học võ cũng bớt nóng đi nhiều.
“Thần tăng! Đó là mảnh bom mảnh đ·ạ·n từ thời c·hiến t·ranh, khi xưa ngoài chiến trường không có dụng cụ để lấy, về hưu thì cha tôi già rồi, không phẫu thuật được nữa!”
Anh con cả này tên Trần Hồng Bang theo nghiệp binh của cha, hiện tại đã phấn đấu tới trung tá, làm bên q·uân đ·ội. Chức vụ thì người ta né tránh không giới thiệu đến.
Tiểu nhân?
Nói đoạn Bùi Kiên thở dài: “Chùa này nghèo nàn lắm, khách hành hương không có mấy, xã hội bây giờ rất tôn trọng VẬT CHẤT, người ta phải đi chùa to chứ không ghé đến đây, thôi thì ra đây dạo bước chúng ta nói chuyện, đi nào!”
Chương 77: Người lính già nhớ đồng đội.
Sau chuyện sẽ hậu tạ hậu hĩnh, nếu chữa được xin tạ hai tỷ, dù giảm bớt đau đớn cũng xin hậu tạ năm trăm củ.
Đưa xong nhận xét, lại nghĩ tới kiến thức y đạo được truyền thừa, Bùi Kiên khó xử.
Vậy mới nói, những thứ đã ngấm sâu vào máu nói bỏ là không thể bỏ ngay được. Nhất là những thứ ngấm vào thói quen, vào tính cách con người.
“Chào vị nhà sư này!”
Sau khi trà nước chưa qua một chén, dằn lòng cố nghe lời khách sáo, lại gắng nghe giới thiệu. Bùi Kiên thúc d·ụ·c đi thăm bệnh nhân.
“Thần tăng, có một việc tôi xin mạo muội nhờ cậy, không biết có được hay không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh niên này lông mày hình lưỡi mác toát lên sự cương trực, ngay thẳng. Nhưng mặt chữ giáp, cằm nhọn, trán nở, miệng choắt nói lên người này nhỏ nhen ích kỷ hay giả dối. Mặt gẫy cằm dài thường đa nghi không dễ tin người.
Đứng trước một ngôi biệt thự nhà vườn cách chùa Tùng Thông gần trăm km. Trần Hồng Tuấn mời Bùi Kiên đi vào.
Nhớ hồi khi ông nội còn sống, hắn thường thấy ông kêu đau khi trái gió trở trời. Vậy người lính già này có tới năm mảnh, như này phải chịu đựng bao nhiêu?
Tuy đánh giá người ta tiểu nhân, nhưng hàm dưỡng của Trần Hồng Bàng rất tốt, ông ta gật nhẹ đầu chào hỏi:
Bùi Kiên chạnh lòng, ông nội hắn trước kia còn sống cũng có một mảnh như thế ở chân.
Kể từ đây, sức nặng của thần tăng ở trong lòng Trần Hồng Tuấn nhảy lên cao chưa từng có.
“Bốn dị vật trong người, một cái trong đầu ông từ đâu mà có?”
Bệnh nhân thì tên Trần Hồng Bàng, giới thiệu nghe cho có, bởi vì Hồng Tuấn đã nói rất kỹ rồi.
Lại một phen khách sáo qua đi, Bùi Kiên tiến lên bắt mạch, đưa một dòng nội khí vào xem xét.
Đi kiếm tiền ư?
“Ồ, thí chủ cứ nói.” Bùi Kiên cũng tò mò, thái độ của Hồng Tuấn đang khách sáo bỗng nhiên rất câu lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị này khéo mà là hóa thạch sống, sống từ đời nào đó đến giờ, thậm chí còn là người thủ hộ đất nước trong thầm lặng… vân vân và mây mây.
“Cha, đây là cao tăng Hồng Tuấn tìm được, đến xem bệnh cho cha! Vị này y đạo rất giỏi! Cứu sống được một người tụ máu não sắp c·hết đấy!”
Đưa ra kết luận trong đêm, Hồng Tuấn trở lại suy nghĩ khác.
Vậy mới có cuộc gặp sáng nay.
Tìm một hồi thấy có kiến thức liên quan đến u·ng t·hư, vậy là Bùi Kiên vừa đọc vừa giục vội Hồng Tuấn mau đưa mình đến chỗ bệnh nhân.
Dường như những người lính già này đều rất tưởng nhớ đồng đội đã nằm xuống và muốn đi cùng họ!
Ngẫm nghĩ cũng đúng thôi, người ta cũng nói rồi: “Tu phật tu tại tâm” ăn còn không có mà ăn, vậy thì tu cái nỗi gì. Ngẫm nghĩ thấy có đạo lý, lời thần tăng nói hàm ý rất sâu sắc, vậy là ông ấy gật đầu trả lời:
Bước vào trong tìm kiếm, hậu viện không có, quanh sân cũng không thấy, đi lên chính điện thì thấy Trần Hồng Tuấn đang thắp hương khấn vái.
Trần Hồng Bang an ủi:
Ông ta chiều qua được một vài người đến gặp, mà theo họ nói rằng họ đến từ bộ quốc phòng. Những người đó bắt ông ấy ký một đống giầy tờ giữ bí mật quốc gia, tất cả đều liên quan đến thần tăng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy cha ho khan không trả lời được, Trần Hồng Bang trả lời thay:
Sau này rồi tính.
Hệ thống đọc được suy nghĩ, nó rất thức thời trả lời một mạch rất dài dòng. Bùi Kiên nghiến răng nheo mắt nghe, tổng kết có mấy ý:
Hết rồi, quả thật là giản dị.
Nửa đêm Bùi Kiên thức dậy một lần, cũng không phải buồn tiểu như trước kia, đây là cơ thể đánh thức vì tu luyện nạp linh khí quá đầy.
“Thần tăng nói phải!”
Hai người dạo bước nói chuyện hỏi han sức khỏe, sau đó khách sáo vài câu.
Đắn đo một hồi, Bùi Kiên mở miệng trầm giọng tổng kết: “Không thể cứu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn nhanh mà cầm tiền chứ!
Trần Hồng Tuấn có một người bác ruột, người này là đại tá về hưu, gần bảy mươi tuổi rồi. Ông ấy từng chiến đấu trong công cuộc giải phóng đất nước, chiến trường phản kích tây nam, c·hiến t·ranh vệ quốc biên giới phía bắc.
“Đổi tên cho thành hệ thống. Ngươi nói xem có cách nào cứu giúp hay không? Có cách nào vượt qua thời gian chờ dùng câu sinh không? Đừng giả câm, tao đang không vui đâu, nói nhanh lên không thì mày tới số!”
Bùi Kiên vừa lục lọi kiến thức y đạo vừa lẩm bẩm chửi bản thân ngu, có cửa ngon kiếm tiền thì không làm, cứ nghĩ đi c·ướp ngân.. à cứ nghĩ đi làm vệ sĩ với xã hội đen cái gì.
Đủ loại thuyết âm mưu luận, suy diễn luận nảy sinh trong đầu ông ấy vào đêm qua.
Sống không quá một tuần!
Thần tăng để ý đến vật chất?
Cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mục nát, khí huyết suy tàn, sinh cơ chập chờn!
Thấy hai người bắt đầu chuyện gia đình, Trần Hồng Tuấn đưa Bùi Kiên ra phòng khách uống nước.
Tiếp đón là một người trung niên chạc tuổi Trần Hồng Tuấn, ông ta là con cả của bệnh nhân. Sau khi khách sáo giới thiệu, vậy Bùi Kiên mới biết tên tuổi người ta.
Thần tài đến rồi!
Là cái người thành tâm!
Ngôi nhà này gọi là biệt thự, thật ra hoa văn trang trí kiểu như vậy mà thôi. Ngôi nhà nhỏ xây theo hình chữ L, có một tầng, bên trên lợp mái bằng gạch men, thềm nhà có mái che với mấy cây cột vuông.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Bùi Kiên mò ra quán bún bà Đoàn ăn một tô lớn, sau đó dự định trở về tu luyện.
“HAHAHA! Thí chủ đến thật sớm!”
Ồ? Có tới bốn dị vật trong cơ thể, một cái dị vật trong não!
Hệ thống chửi ngu cũng phải.
Pass!
Trần Hồng Bàng từng làm đại tá q·uân đ·ội, đến cái chức này sẽ phải đi học một khóa về tâm linh và xem tướng. Có hỏi tại sao sĩ quan cấp cao phải học cái đó, vậy chỉ có thể nói đến huyền học chưa giải thích được, cũng có thể tin tưởng một phần mà thôi.
Hống Tuấn là người từng trải, đã thế Bùi Kiên rất nhấn mạnh hai chữ vật chất, ông ta cũng ngờ ngợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.