Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Phản ứng trong nước.
Mấy thằng đàn em khác vội giữ lại kéo vào trong bịt mồm, mắt Trịnh Đức Hào nổ tinh quang nhanh chóng rút dao xiên trực diện hơn hai mươi phát.
Chương 141: Phản ứng trong nước.
“Đâu đâu, sao bảo Đại Nam chưa mua?
“Cái này phải V72 không?”
Một đám mây lửa to lớn lan tràn trên cao như đóa hoa lửa, sóng khí tỏa ra nhìn rõ ràng trong đêm tối.
Ai chống đối tạm giam lại rồi tính, giờ này không có thời gian cho việc “anh có chuyên đề không?” “anh có lệnh tạm giam không?”
Thấy vậy một thằng đàn em của Trịnh Đức Hào khóc rống lên tính chạy ra ngoài, mồm hô:
“Chúng mày bình tĩnh, thấy chưa, có khi không phải bắt chúng ta, tất cả người dân đều bị chặn lại!”
“Anh nhanh đi đường thoát hiểm, có tất cả tám đường đi ra khỏi nơi này, nhanh, em sẽ ở lại câu kéo thời gian!”
Mấy thằng đàn em định cãi thì “brừm” vài tiếng, hai chiếc xe tăng chạy như bay trên con đường trước mặt, đến khúc cua “Drift” ba trăm sáu mươi lăm độ điệu nghệ hơn cả dân tổ vòng về đây.
“Hừm….!”
“Chú nói xem, Xuân Sinh, một người tầm thường chú tìm không ra được, anh phải nói thế nào với chú đây?”
Trong căn phòng sách quen thuộc, Tiến và Bùi Xuân Sinh đang ngồi nói chuyện.
“Ngồi im xem diễn biến, thằng nào muốn lao ra g·iết trước rồi tính sau!”
“Xe tăng, lần đầu tôi thấy xe tăng!”
Bên ngoài xe ford, dân chúng chuyển hướng hứng thú từ v·ụ n·ổ trên không tới hai cái xe tăng, dân Đại Nam thấy bộ đội như như con em trong nhà, cũng không sợ cái v·ũ k·hí c·hiến t·ranh hạng nặng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này Bùi Thu Sự, trợ lý mới của Bùi Xuân Sinh gọi điện tới, kẻ này trên danh nghĩa là chủ nhân mới của biệt uyển Thiên Thai, việc hắn gọi không vì công việc thì cũng vì nơi này.
Tâm trạng của Tiến không tốt lắm.
Lúc này tiếng xe hạng nặng lại vang lên, bốn chiếc xe bọc thép phi rầm rầm đến, dừng xe, cửa mở, một hàng quân nhân chính quy trang bị tận răng xuống xe, tất cả nhanh chóng xếp hàng dàn ra hòa vào với công an đang lập chốt.
Trịnh Đức Hào tắt nắng nụ cười tí thì nhảy ra khỏi cửa sổ hô to tôi là nằm vùng.
Mấy thằng nhân viên tinh anh Rings vài phút đầu còn cố đợi, sau đó nhốn nháo lên đòi liều mạng.
“Nó bay nhanh quá, không biết phải không?”
“Tóm lại là có bom nổ đấy, đi xem nhanh quay lại post tiktok, nhanh lên!”
Trịnh Đức Hào cản không nổi, có hai thằng xuống xe đòi liều mạng, bọn nó cảm thấy Trịnh Đức Hào quá hèn.
“Khụ khụ, ông ngày trước đi lính, cái này chắc chắn là V72 không sai, chỗ kia có lắp thêm giáp chống nổ, chỗ này…!”
Các cửa hàng tạp hóa, cửa hàng điện thoại đồng hồ vân vân, tất cả bị niêm phong và có công an trấn giữ, đề phòng b·ạo đ·ộng c·ướp giật.
Miền nam, chủ tịch tập đoàn Tài Hoàng Minh, Trầm Trọng Tài tay run run cầm tờ công văn do chính phủ gửi tới, trầm tư lo âu suy ngẫm một lúc, dần dần những giọt mồ hôi tụ đầy trên trán.
Hôm nay, mấy hôm trước, trước đó nữa đâu có dấu hiệu gì đâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng không, chỉ thế thôi, không có đ·ạ·n tăng bắn đến, thấy vậy tất cả đều thở phào.
Bùi Xuân Sinh hiếm khi thấy anh mình nói khá “nặng” với mình thế này.
“Long đầu, bên ngoài tới rất nhiều cảnh sát, có nổ s·ú·n·g chống cự ngay không?”
Bên ngoài xe, những người dân đứng đầy đường, họ cũng bị chặn, tất cả đang xuýt xoa hô lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời kỳ này làm xã hội đen quả thật khó, công an thì còn đỡ, giờ q·uân đ·ội ra quân thế này sao mà chạy? x12
Mười giờ đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai anh em ông trùm của Rings ngố người không hiểu kiểu gì.
“Uynh” một tiếng vang trên bầu trời, tất cả mọi người trên con đường cùng ngó lên trời, mười ba người trong xe ngó qua cửa kính.
“Chẳng nhẽ phát hiện ra vấn đề gì rồi sao?”
Tiếng thì thào khe khẽ vang lên trong căn phòng sang trọng, nhưng không có ai trả lời.
---
Tất cả đều giải quyết bằng một tờ công văn ghi “diễn tập c·hiến t·ranh!” với yêu cầu nhanh, gọn, lập tức.
“Trời ơi, bom nổ chỗ kia phải không?”
Chửi rủa một câu, Trịnh Đức Hào ngó ra ngoài ra hiệu cho sếp trong xe có biến, đừng có vào kiểm tra, sau đó kêu đàn em trật tự đợi lệnh.
Xuất phát từ tôn trọng người anh nuôi, Bùi Xuân Sinh để loa ngoài.
“Có khi nào q·uân đ·ội tổ chức bắt xã hội đen không, chứ ở Đại Nam làm gì có khủng bố!”
Con c·h·ó, dù sao cũng là án tử, đỡ tốn của nhà nước ba trăm triệu tiền thuốc độc!
“Tôi xin đầu …ư ư ư!”
Nhà dân bị yêu cầu đóng kín cửa, cấm di chuyển ra khỏi nhà, mỗi tổ dân phố, làng xã tự quản lý dưới sự giá·m s·át của công an sở tại, sự giúp sức của công an tuyến trên và quân nhân được chỉ định đến làm nhiệm vụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con người khi có cảm giác trong đường cùng thì cái gì cũng giám làm.
Vấn đề này đã bàn bạc không phải một hai lần, Tiến không đủ bằng chứng để cân nhắc, hai người lại bàn bạc thuyết âm mưu.
---
Điển hình của không biết s·ợ c·hết là gì, A, ngày xưa ông ngoại hắn cưa bom cũng vậy!
Sau đó dân chúng lại chỉ trỏ lên trời, máy bay tiêm kích lướt ầm ầm inh ỏi, riêng khu gần một linh tám phải đến hơn chục chiếc tiêm kích lượn qua lượn lại, khi lướt gần mặt đất tiếng động và sóng khí giật như bão làm tất cả nghiêng ngả.
Khắp khung cảnh thủ đô Đại Nam đều diễn ra cảnh này, sau đó nhân dân đang trên đường bị hỏi thẻ căn cước, địa chỉ nhà ở.
Mấy thằng đàn em trong xe nghe vậy, lần này có thằng khóc tu tu đái cả ra quần.
Bởi vì quá xa, cách mấy cây số nên tại đây không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ như một cơn gió nhẹ tạt qua, nhưng hình ảnh này rung động tất cả mọi người.
(.___.) x2.
“HAHAHA! Hôm nay ngày hội gì đây, sao máy bay bay đầy trời thế này!”
Mấy thằng đàn em run tay chân tí đái ra máu, cảm thấy pha này mà liều mạng thì xác cũng thành tro.
Cái gì, bắt xã hội đen? X12
“Vâng!” X11.
Hai chiếc xe tăng dừng lại sau chốt của công an, không biết là vô ý hai cố ý mà hai họng pháo đều ngắm thẳng vào xe của đoàn người Trịnh Đức Hào.
---
Thấy đám đông manh động, mấy người cảnh sát cơ động có khiên phải xúm lại lập rào chắn chặn lại đám đông.
Cũng không biết vô ý hay cố ý, gần xe ford lại đông quân nhân hơn.
Tại Đại Nam, sổ đỏ ghi rõ ràng là quyền sử dụng đất, không phải quyền sở hữu, vì vậy để đảm bảo diễn tập diễn ra chân thật nhất, mọi yếu tố gây bất lợi đều phải giải quyết nhanh chóng.
Toàn thủ đô bắt đầu rục rịch trở về thời bao cấp, nhà nước và q·uân đ·ội khống chế tất cả.
Biệt uyển Thiên Thai, huyện Vi Bà, thủ đô Đại Nam.
Thành viên đàn em của Trịnh Đức Hào lại thiếu đi một thằng =))
Nếu ở gần trong vòng bán kính 10km được cấp giấy thông hành về nhà, xa hơn thì được trợ cấp nơi ăn chốn ở, hiện tại tất cả nhà nghỉ và khách sạn, nhà hàng bị lệnh trưng dụng bởi q·uân đ·ội.
Bỏ qua chuyện này, Trịnh Đức Hào gằn giọng nói:
Trịnh Đức Hào ngó ra thấy vậy thì ngán ngẩm, nước khác thấy bom nổ, đ·ạ·n bắn thì chạy la liệt, riêng cái Đại Nam này cứ hễ thấy bom rơi mưa đ·ạ·n là phải ra nhìn cho bằng được.
“Hâu li shít! Zu 54!”
Rốt cuộc thứ khốn nạn nào tạo nên chuyện này, chỗ này rất bí mật cơ mà?
“Chẳng nhẽ Đại Nam lần đầu có khủng bố?”
“Đóng cửa giao dịch chứng khoán, cấm tích trữ vàng và giao dịch bất động sản trong hai ngày!”
Bùi Xuân Sinh ngẫm nhanh rồi nói nhỏ với Tiến:
“Em không rõ, có khi nào người của tổng cục an ninh mang người giấu đi rồi?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.