Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140: Phát hiện lốc xoáy lạ, xin tấn công!
Đợi màn hình điện thoại thông báo tất cả đã kết nối, lần lượt ba vị lãnh đạo binh chủng lên tiếng xác nhận có mặt, chính ủy phụ trách đảng bộ lên tiếng đầu tiên.
“Chào anh, mời anh tấp xe vào lề đường, từ giờ đến lúc q·uân đ·ội đến mọi người không được di chuyển!”
“Tất cả các đơn vị không thuộc phạm vi thủ đô lập tức lên chế độ sẵn sàng chiến đấu!”
Bản thân Vũ Xuân Thiều được phân công lái máy bay ZU-54-DN3, tới vùng trời số 4 làm nhiệm vụ chặn đánh tiêm kích kẻ địch, nghe xong Thiều lập tức nhảy lên xe khác đi tới phi cơ.
Khi xe q·uân đ·ội tới kho, chiếc máy bay đã được đội hậu cần chuẩn bị thỏa đáng, Vũ Xuân Thiêu lên tiêm kích, kiểm tra một lượt hệ thống liền khởi động máy bay.
Tất cả thông tin phải nhanh, chuẩn, gọn, lập tức thi hành.
Lập tức hai phi công dùng hai quả t·ên l·ửa A72 t·ấn c·ông, bởi vì máy bay tiêm kích không thể bay tại chỗ, luôn di chuyển với tốc độ siêu thanh nên phi công điều khiển bay lượn một đường vòng cung trở lại xem xét.
Sau đó chính ủy thông báo trước về nghị quyết:
Tại trung đoàn tiêm kích 129, hơn mười giờ tối.
Đinh Xương Cò gật đầu:
“Đề nghị dùng đầu đ·ạ·n không đối đất t·ấn c·ông!”
“Tôi là tham mưu trưởng binh chủng phòng không không quân!”
Trước con đường gần nhà hát lớn thủ đô, cách bệnh viện 108 vài kilomet.
Lúc này tình hình có biến, lóc xoáy tan đi rồi m·ất t·ích trước mắt hai phi công.
Hai phi công thấy gì?
Chiếc xe cắm cờ hỏa tố chạy chưa tới một phút tới nơi, tiểu đội của Vũ Xuân Thiều nhanh xuống xe nghe chỉ lệnh tại chỗ.
Chiếc cặp này không chứa nút bấm đầu đ·ạ·n h·ạt n·hân cái gì, bên trong có một chiếc điện thoại thông minh dạng bản lớn dành riêng cho lãnh đạo binh chủng, có thể đồng thời liên lạc các sĩ quan cấp cao trong các đơn vị q·uân đ·ội thuộc binh chủng.
Chương 140: Phát hiện lốc xoáy lạ, xin tấn công!
Tại sao lại là U·AV, chẳng nhẽ đang diễn tập?
Đinh Xương Liễn chỉ đạo:
“Rõ!”
Chiếc tiêm kích lăn bánh ra khỏi nhà xưởng và bay lên trời, tính từ lúc còi đến giờ là hơn ba phút đồng hồ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy ông sếp nói vậy, Hào nháy mắt kêu người ta giải thích mà không được trả lời.
Mà chửi không được!
Người vừa đặt xuống giường, Vũ Xuân Thiều chưa ngủ, bản năng nhớ về gia đình và cô bạn gái đang làm bên thông tin liên lạc.
“Cho phép sử dụng!”
“Rõ!”
Không có tác dụng, lốc xoáy ở yên tại chỗ không ảnh hưởng gì? X2
“Tiêu diệt!”
Rất bình tĩnh Trịnh Đức Hào ngó đầu xuống.
Tại trụ sở bộ chỉ huy binh chủng phòng không không quân Đại Nam.
Đây là quy trình mới đưa vào thực tế khi gặp c·hiến t·ranh đột kích, trong trường hợp trung ương chưa kịp đưa công văn thông báo, bộ trưởng bộ quốc phòng và quân ủy trung ương vắng mặt.
“Đợi!”
Bởi vì nhận thấy đối tượng không di chuyển, Vũ Xuân Thiều đưa ra đề nghị này bởi đầu đ·ạ·n đối đất có sức công phá mạnh hơn.
Vũ Xuân Thiều điểu khiển máy bay bay nhanh với vận tốc siêu thanh, 2500km/h tới vùng trời số 4, nhanh chóng xác định mục tiêu trong ra-dar, xác nhận và báo cáo:
Trở về giường, Vũ Xuân Thiều mặc bộ đồ áo lót dành cho phi công, mặc vậy để sẵn sàng cho tình huống khẩn cấp, nếu có báo động chỉ cần mặc đồ ngoài là có thể thi hành ngay nhiệm vụ bay ngay.
Thượng úy Vũ Xuân Thiều, phi công hạng A, anh ta vừa trở về phòng sau thời gian luyện tập lúc tối.
Đinh Xương Liễn nghe vậy trầm tư, xuất phát từ chức trách ông ta rút điện thoại gọi thẳng cho bộ trưởng bộ quốc phòng, nhận thêm một lớp bảo hiểm đảm bảo nữa mới ra chỉ lệnh cho Vũ Xuân Thiều:
Một đám mây đỏ rộng mấy nghìn mét vuông, bên gần đó có một c·ơn l·ốc x·oáy tụ toàn mây đen kịt, những tia sét đánh ùng oàng lấp lóe, gió lốc bên ngoài giật liên hồi.
Hôm nay tâm trạng của Trịnh Đức Hào không tốt, mấy thằng này chạy nhanh quá, hàng thì tóm được rồi mà không bắt được thằng nào.
Tên Nguyễn Hinh cũng phèn, mình bơm đểu nhiều thế rồi mà làm không lên chuyện, muốn báo thù thì báo thù thôi, làm gì phải vội vàng như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Báo cáo, nghi vấn đối tượng là kẻ địch, đề nghị dùng s·ú·n·g máy t·ấn c·ông thăm dò!”
Trịnh Đức Hào chửi tục một câu “đệch mọe mày!” rất đúng vai diễn nhân vật đại ca, đấm thêm cái nữa vào mặt tên gầy, xong Hào ngẩng mặt lên tính chửi đi xe kiểu gì đại loại vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy tham mưu trưởng không góp ý thêm, ba người tắt điện thoại liên lạc đi tới phòng thông tin liên lạc tại bộ chỉ huy, tại đây bắt đầu kết nối đến các nơi, ba vị lãnh đạo binh chủng sẽ giá·m s·át và chỉ đạo tiếp ở nơi này.
…
Người trợ lý duy nhất trong phòng, là hậu thiên cảnh của dòng họ Đinh Xương, đồng thời là chủ nhà, anh họ của Đinh Xương Liễn, Đinh Xương Cò đưa cặp đến.
Tiểu đội của Vũ Xuân Thiều chạy khoảng năm mươi mét tới sân khu ký túc xá, tại đây đã có xe đợi sẵn, tất cả lên xe ra phi trường.
Nhưng vừa ngó đầu ra thì thấy người đồng đội hôm nọ đứng sau tường đang mặc cảnh phục đứng đấy, tí thì Trịnh Đức Hào hô lên “ở đây có mai thúy, các đồng chí bắt nhanh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn hình ảnh này qua màn hình, là người đang trực tiếp chỉ đạo từ xa, Đinh Xương Liễn quay ra nhìn anh họ.
Cuộc gọi đến từ chiếc điện thoại trong cặp này thể hiện khẩn cấp, tuyệt mật, thi hành ngay lập tức không cần hỏi.
Vừa xuống tới nơi, quay ra nhìn xung quanh, Vũ Xuân Thiều nhìn thấy các đồng đội cũng vừa tụt xuống dưới.
“Rõ!”
Công nghệ quá mạnh!x2
Ba người nhập mật mã, mở cặp, điện thoại để loa ngoài.
Vũ Xuân Thiều chạy đầu tiên, anh ta là tiểu đội trưởng của tiểu đội bay, các phi công khác chạy vào hàng liền sau.
Hai phi công cứ bay lượn gần đó, hai mươi giây sau có chỉ lệnh mới:
Loại A72 đã lỗi thời, Vũ Xuân Thiều nhìn vào máy bay có lắp đặt loại t·ên l·ửa này càng nghi ngờ là diễn tập, hàng tối tân hơn chưa thấy mang ra là biết rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lập tức các sĩ quan q·uân đ·ội cấp cao khác đang làm nhiệm vụ tại các nơi cùng lúc nhận được điện thoại, bao gồm:
“Trung ương ra chỉ thị số 88, lập tức thi hành kế hoạch tập huấn dự phòng TWD-101-TL-CTKC trong phạm vi thủ đô!”
Tất cả nhìn nhau, không hỏi gì cả mà dựa theo diễn tập tiến hành.
“Tiếp tục tuần tra vùng trời!”
“Chúng ta bắt đầu thôi, anh Cò, anh đưa cặp cho em!”
Căn phòng này rất khang trang so với mặt bằng chung của q·uân đ·ội, Vũ Xuân Thiều được ở riêng một phòng.
“Rõ!”
Bay gần một vòng, thông qua mắt thường Vũ Xuân Thiều thấy một rạng mây đỏ liền bay tới gần, trong radar cũng phát hiện một đồng đội, có lẽ anh ta phát hiện hiện tượng lạ đang tiến đến xem xét.
Chỉ là một U·AV, Vũ Xuân Thiêu không dùng t·ên l·ửa làm gì, mỗi quả t·ên l·ửa đều là tài sản quý giá của đất nước, anh ta dùng s·ú·n·g máy bắn tan con U·AV, sau đó hạ tốc độ xuống 1800km/h để tiếp tục tuần tra vùng trời.
Chiếc cột này thuận tiện nhanh chóng, không cần chạy cầu thang hay đợi thang máy.
…
“Cho phép lập tức cất cánh!”
Các trung đoàn trưởng sư đoàn t·ên l·ửa, các tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ra-da, các sư trưởng các sư đoàn phòng không, các trung đoàn trưởng trung đoàn thông tin liên lạc, và các trung đoàn tiêm kích, trực thăng, vận tải không quân vân vân.
Sự kiện này quá kỳ quái, có khả năng liên quan đến lĩnh vực siêu phàm, vừa nãy phải đợi là chờ anh họ hỏi gọi điện thoại hỏi thăm Nguyễn Gia, chủ nhà họ Âu, người đang bên cạnh quốc trụ.
Bỗng tiếng còi vang inh ỏi, mất một giây nhíu mày nghe kỹ để phân biệt, nhận ra còi báo động có c·hiến t·ranh đột kích, lập tức anh ta vùng người dậy nhanh chóng mặc bộ đồ phi công treo trên giá, chạy ra ngoài hành lang đu vào cột inox tuột người từ tầng ba xuống tầng một.
Trung tướng Đinh Xương Liễn, tư lệnh binh chủng phòng không không quân tắt màn hình lớn, quay sang nhìn hai vị chính ủy và tham mưu trưởng.
“Đã xác nhận mục tiêu, không phải tiêm kích của địch, là một U·AV bay tại chỗ!”
Trên chiếc xe ford quen thuộc, đoàn người mười ba người của Trịnh Đức Hào đang băng băng trở về.
Thế là hắn vào lại trong xe, mấy thằng đàn em nhốn nháo lên xin phá vây, Hào kêu bình tĩnh.
Phó tư lệnh phụ trách không quân, phó tư lệnh phụ trách phòng không, phó tư lệnh phụ trách hậu cần phó chính ủy và phó tham mưu trưởng binh chủng.
Với lại quân nhân nghe chỉ lệnh là đủ rồi, trong c·hiến t·ranh đâu có thời gian mà thắc mắc này nọ.
“Tôi là tư lệnh binh chủng phòng không không quân!”
Phòng tư lệnh.
Đằng trước cảnh sát giăng đầy bavia rào chắn ngang đường, mấy thằng còn lại trong xe thấy vật trố mắt nổi da gà.
“Rõ!”
Đây là một trong số các hình ảnh tương tự diễn ra tại các binh chủng khác, tất cả đều gọi điện thông báo lập tức tiến hành ngay khi dừng hợp chung từ xa với các lãnh tụ, sau đó mới bắt đầu đi vào công việc cụ thể.
“Dùng t·ên l·ửa không đối không A72 tiêu diệt lốc xoáy, tránh tác động đến đám mây đỏ!”
Không phải sao, mấy hôm trước mới b·ị đ·âm sượt tim!
Vũ Xuân Thiều bấm nút liên lạc hỏi sở chỉ huy, đồng thời gửi hình ảnh trực tiếp về tổng bộ.
“Tôi là chính ủy binh chủng phòng không không quân!”
“Bên trên rặng mây đỏ là người của ta, tập trung thêm máy bay tại vùng trời này, càng nhiều càng tốt!”
Vũ Xuân Thiều tự hỏi như vậy, nhưng hiện tại thông tin để liên lạc chỉ là thông tin quan trọng, không có chỗ cho hỏi han, nên anh ta không hỏi lại làm gì.
Con c·h·ó, g·iết nhiều mạng người như vậy đáng bị quả báo!
Không thì đằng nào chả c·hết, sao thằng c·h·ó này không ôm bom cùng c·hết với thằng c·h·ó kia?
Tại Đại Nam, một phi công giỏi có giá trị gấp nhiều lần một tiêm kích tối tân, bởi đào tạo ra một phi công chiến đấu rất khó, trăm ngàn người chỉ được một, đây đều là tài sản vô giá của Đại Nam nói riêng và toàn thế giới đều công nhận.
A, ý hay!
Phạm vi toàn bộ đất nước.
Ngẫm tới đây Trịnh Đức Hào liếc mắt nhìn tên gầy lọ trong hội, tên này là đại ca của một club gầy, để hắn sống lại làm thối nát giới trẻ Đại Nam.
Mở cửa xe.
Không ổn! x13.
Ngẫm lại thôi được rồi, lên lãnh đạo của cái tổ chức kia rồi tính, lúc đó một mẻ hốt hết mới kích thích.
Tâm trạng không tốt thì quay ra tìm đối tượng chửi, Trịnh Đức Hào ngẫm nghĩ lại nhớ tới Bùi Tuấn Minh.
“Báo cáo, Zu-54-DN3 đã sẵn sàng!”
Nói xong Đinh Xương Liễn nhường lại quyền chỉ huy cho phó tư lệnh, còn bản thân giá·m s·át chung, điều hành cuộc diễn tập.
“Thằng…”
Thấy đàn em rút dao dựa mã tấu phóng lợn ra, đồng thời kiểm tra s·ú·n·g đã lắp đ·ạ·n chưa, là trinh sát đang nằm vùng Trịnh Đức Hào ra hiệu bọn này bình tĩnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.