Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 142: Mau gọi trực thăng để anh đu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Mau gọi trực thăng để anh đu


Thật sự ông ta số cũng khổ!

“Nhưng có một điều chắc chắn, sự việc này không liên quan đến chúng ta, hiện tại toàn thủ đô đều đang bao phủ bởi q·uân đ·ội chứ không riêng nơi này!”

Trái ngược với anh em Tiến và Sinh đang thấp thỏm lo âu sắp ẻ ra quần, Bùi Tuấn Minh nhận chỉ lệnh của long đầu về việc thu hồi lực lượng và án binh bất động, cùng với đó là gom tiền bạc chuyển ra nước ngoài thì bình tĩnh gọi kế toán trưởng quận bốn tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Xuân Sinh gật gù, chỉ cần bọn họ còn sự ủng hộ bởi Mẽo và Viêm, vậy thì không cần sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sinh xong việc rồi, lúc này Tiến cũng gọi điện xong, sau một hồi bắn một hàng inh lịch Tiến quay ra nói với Bùi Xuân Sinh:

“Diễn tập quân sự, hoạt động bình thường!”

Nekedy bắt được ý tứ của jonhson, xua tay coi như không có chuyện gì rồi về ghế ngồi, ông ta nhìn lên lá cờ trắng đỏ xen kẽ, cùng tượng con đại bàng bằng đồng mà than thở trong suy nghĩ.

Ở đây đang có ba người, tổng thống Nekedy, phó tổng thống Jonhson, và cô trợ lý Ocondi.

Phó tổng thống thấy vậy thì làm lạ, chuyện gì mà để người đàn ông tám mươi già lọ khọ này thở dài như vậy?

Không phải sao, bọn họ làm loạn trên đất nước này lâu như vậy, chỉ cần Đại Nam manh nha chạm vào họ, ngày mai con bài dân chủ độc tài sẽ được viết trên báo chí đầy.

Chạy là không thể nào chạy được rồi!!! x2

Tự hỏi rồi tự trả lời, đôi mắt hắn đảo như rang lạc, tâm lý cấp bách Tiến đề nghị:

Chỉ cần một ngày anh nuôi hắn còn nắm giữ thâu tóm trên thường chứng khoán và bất động sản, thì…

Tiến mỉm cười nhận lấy, tay phải cầm chén trà, tay trái cầm tờ giấy bắt đầu đọc.

Hả, vậy cái xác tên kế toán trưởng giải quyết thế nào?

“Đoàng” một tiếng, viên đ·ạ·n xuyên qua đầu tay kế toán trưởng, hắn mặt trợn trừng ngã người ra phía sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A, các đường thoát hiểm đều có q·uân đ·ội đóng giữ!

“Haiz!”

Khụ khụ…

Không có ứng lời, Bùi Xuân Sinh không biết chuyện gì có thể làm người đàn ông như Tiến phải hấp tấp như vậy, hắn nhặt tờ giấy lên nhìn thì đồng tử co lại.

Giọng nói của Bùi Thu Sự lại vang lên trong điện thoại, lúc này có chút run rẩy:

Nở nụ cười thở phào nhẹ nhõm, Tiến bưng chén trà lên và nói:

“Vâng!”

“Choang…! Một tiếng chiếc ly trà rơi vỡ, khuôn mặt Tiến trầm lại rơi vào trầm tư mà không để ý tờ giấy cũng rơi theo.

Mẽo, thủ đô oatconson, nhà Bạch, phòng tổng thống.

Hiện tại lực lượng của chúng ta đã trải rộng quá nhiều, vấn đề này cần suy xét kỹ!

Kẻ này từng là giám đốc một công ty khá có tiếng, sau vì t·rốn t·huế bị truy nã được Rings thu nạp giao về quận bốn làm việc.

Bị lộ!

---

Bùi Tuấn Sinh chưa ngẫm xong thì cửa phòng mở ra, Phan Hương Quỳnh, cô hầu gái đung đưa ngực bự bước vào, cầm một tờ giấy cung kính đưa cho Tiến.

“Nhanh gọi trực thăng đến để anh đu, à thôi, không bay đi được!”

“Để anh gọi điện cho FYM xác nhận!”

Đồng thời Bùi Tuấn Minh mắt nổ tinh quang nhìn theo quỹ tích, vận nội lực đưa tay bắt lấy viên đ·ạ·n, lờ mờ xung quanh bàn tay không khí chuyển thành đỏ nhạt.

Chương 142: Mau gọi trực thăng để anh đu

Đọc nội dung mà tổng cục an ninh đặc biệt gửi tới, Bùi Tuấn Minh vừa nghĩ vừa với lấy chai nước màu hồng nhạt để trên bàn uống.

Thật sự là một con rối!

Vô thức ông ta thở dài:

“Bây giờ kêu gọi mấy người tông sư ở đây ngay lập tức đào hầm, đào bằng được cái hang chui ra khỏi chỗ này thì thôi!”

Bùi Tuấn Minh trầm tư nhìn xác c·hết ngã xuống đất, tự hỏi không biết tổng cục anh ninh giở cái trò gì, bộ quốc phòng nghĩ cái gì mà thu lưới vội vàng đến vậy.

Nếu cần chuyển tài sản đi, kế toán trưởng sẽ là kẻ thực hiện.

Lại gọi điện cho phòng “báo” chuẩn bị chiến đấu, lại gọi cho phòng “Ruồi” nhanh chóng lan tỏa tin tức công an áp bức dân vân vân các loại một đống chỉ lệnh.

Tiến không can tâm, hùng đồ vĩ nghiệp gì đó không quan trọng, thứ hắn theo đuổi là trả thù và trả thù!

Mặc dù ở Đại Nam đã gần mười một giờ đêm, nhưng tại Mẽo lại là mười một giờ sáng, hai nước cách xa nhau đúng một vòng trái đất, múi giờ lệch 12 giờ.

Tiến giọng nói bình tĩnh phá vỡ không khí u tối c·hết chóc:

Bỗng nhận ra điều gì, Bùi Tuấn Minh nghiêng đầu né tránh, một viên đ·ạ·n tù đầu bay sượt qua thái dương.

“Chúng ta nên để FYM dùng chiến lược cách mạng màu trước đã, nếu thất bại, vậy thì nên tài trợ cho một phiến quân để tranh giành và lật đổ!

Lên tới ghế này mới biết trên đời có các thế lực siêu phàm, bản thân là người thường như ông ấy làm được gì chứ?

Không ổn rồi!

Nghe qua một loạt thông tin liên tục báo lại, Bùi Xuân Sinh nhíu mày nhìn lên Tiến, hai người trầm mặc.

“Tới bốn xe bọc thép đỗ ngay trước cổng, rất nhiều xe quân sự, rất nhiều binh lính tỏa ra xung quanh, chúng ta bị bao vây rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên, thưa ngài tổng thống, đây là ý kiến góp ý của tôi thôi!”

Tổng thống Nekedy cười sang sảng, khuôn mặt hiền hậu gật đầu cảm thấy có lý.

Ngèi tổng thống nhớ tới cái giải nobel hòa bình, bất giác lại nhớ đến người mở miệng nghị quyết trao giải đó cho mình, tâm tình vui sướng lại tan sạch.

Ngẫm vậy, cảm xúc cầu sinh sôi trào mãnh liệt, Tiến quay sang hỏi:

Sau đó Bùi Xuân Sinh chỉ thị Bùi Thu Sự án binh bất động, đồng thời gọi điện thoại cho các hổ đầu thu gom người lại, dừng mọi hoạt động đang thực hiện, đóng cửa toàn bộ cơ sở đang kinh doanh.

Vừa chỉ lên tấm bản đồ trên chiếc bàn thủy tinh, mặt bàn là một màn hình kết nối máy tính, không phải mặt gỗ thông thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mất bao nhiêu công sức tranh giành cái ghế này, những tưởng thi triển hùng đồ, từ đây đại bàng giương cánh mặc trời cao, ai ngờ lại thành con rối.

“Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, bên tình báo Mẽo và Viêm đang theo dõi vụ này, cũng chưa biết ý đồ của Đại Nam là gì, động cơ nguyên nhân chuyện này từ đâu!”

Không ổn, trên bầu trời có hai tiêm kích vừa bay qua, Long đầu, phải làm sao bây giờ?”

Lúc này, ngèi tổng thống và phó tổng thống đang bàn bạc vấn đề về nước trung đông nào đó.

(.___.)x2

Ngừng giao dịch chứng khoán, niêm phong hai ngày tất cả tài sản của tập đoàn TLC!

“Chào hổ đầu, ngài gọi tôi có…!”

Đất nước này còn chưa tàn, sao có thể c·hết được?

Bóp nát viên đ·ạ·n, Bùi Tuấn Minh nhìn ra cửa sổ rồi lấy ra giấy bạc gói bên trong, chỉ có giấy bạc mới chịu được sức nóng của viên đ·ạ·n.

“Jonhson, anh nhìn xem, ở trung đông xa xôi lại có nơi phát hiện ra dầu mỏ, ồ, tôi lỡ miệng, phải là nơi này thật thiếu dân chủ, chúng ta cần giải cứu bọn họ!”

Cửa phòng mở, tay kế toán trưởng mặt chuột râu dê mỉm cười bước vào.

Một triệu đô chỉ là một đống giấy vụn, của nhà in được mà, quan trọng là tiếng thơm để lại muôn đời sau, đây mới là điều vinh dự vậy.

Phó tổng thống Jonhson nghe vậy đăm chiêu suy nghĩ rồi nói:

Tay kế toán xoa tay hớn hở thần thái nịnh nọt:

Tất nhiên khi cần cái bàn có thể để hình nền của gỗ, nhìn y như bàn thật không dễ phát hiện ra được.

Ồ, hắn biển thủ công quỹ, toan tính c·ướp tiền của tổ chức để trốn, haha!

Đôi mắt Tiến dần đỏ, không có tiếng khóc trên khuôn mặt vô cảm, nhưng hai hàng nước mắt thể hiện tâm trạng của hắn khi này.

Cái ý tưởng dùng “dân chủ” bất thình lình này âu cũng là vui vẻ ngẫu hứng nghĩ ra, thật sự ông ta đang rất vui, vì ngày mai có thể nhận giải nobel hòa bình rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 142: Mau gọi trực thăng để anh đu