Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Đời hư ảo đưa em vào cơn mê…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Đời hư ảo đưa em vào cơn mê…


Vậy là Bùi Kiên quay sang nhìn cục tiền lấy động viên, hắn hét lên đầy khí thế:

-Tận mấy cân?

Bùi Kiên nhìn người sĩ quan này càng yên tâm, sau đó mới trả lời Dược Vương:

“Holyshit!”

Hệ thống dừng việc trong tay lại, những làn sóng như thủy ngân xung quanh nó chập trùng thể hiện sự biến đổi tâm lý của chủ nhân.

Nhếch mép ra vẻ an tâm, tự tin lên cao Bùi kiên gào thét:

Dược Vương: (-_____-)

Mỗi ngày như thế, em đều dùng cảm xúc ảo để tìm niềm vuiiiiii…..”

-Này làm sao mà chạy?

Dược Vương không sao cả, nói thật hình ảnh vừa rồi giống Bùi Kiên chơi đá lắm, nhưng đây là tác dụng phụ mà thôi.

Câu cuối “thuốc ngon đấy” là buột miệng nói ra, nói xong hắn cũng hơi nhột nhột. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dược Vương sợ quá chạy tới kiểm tra, ông ta giật mình nhìn Bùi Kiên dường như thành người thực vật, quay ra nhìn máy kiểm tra điện não đồ càng giật mình hơn.

Bỗng, Bùi Kiên trợn to mắt ưỡn người nhìn thẳng bóng đèn trước mặt, đôi mắt ếch vốn lồi giờ trông như sắp rơi ra ngoài.

Bỗng Bùi Kiên nằm im không động, đôi mắt nhắm lại, tay chân thả lỏng.

“Tên gian thần, muốn tạo phản phải không, than ôi phận số đế vương, lòng ôm chí lớn gặp ngay con c·h·ó, Trẫm c·hết vậy!”

Ông ta định tiến tới gần xem xét, không làm sao được Bùi Kiên cắn loạn quá, thế là ông ta thử đi ra xa xa.

May quá, ảo tưởng làm đế vương, chứ nếu ảo tưởng làm c·h·ó thì lại làm khó ông ta!

Trong không gian ý thức, thân thể Bùi Kiên dần từ hư ảo thành thực thể.

“Cháu cảm thấy thế nào?” Dược Vương quan tâm hỏi.

“Quỳ xuống!”

Nói xong thân thể mờ nhạt dần rồi biến mất, để lại hệ thống vẫn chập trùng tâm lý cuộn mình tại đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gọi em đến bên ai sát vaiiii

-May quá, trong này không có cức nếu không có khi ăn thật!

--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thân thể Bùi Kiên từ từ bay lên không trung.

Biểu cảm của tên này quá ghê gớm, Dược Vương bản năng quỳ xuống thật.

Cao quý, bình thản, công bình công chính.

Hai chân Dược Vương kẹp eo, một tay ôm ngực, một tay khóa cổ mặc Bùi Kiên muốn gầm gừ gì thì gầm, muốn cắn gì thì cắn.

“Nào, chúng ta tiếp tục!”

Thế là cả hai coi như không có chuyện gì diễn ra, Dược Vương lấy máu của Bùi Kiên cho vào ống nghiệm, gọi một người quần áo sĩ quan đứng ngay ngoài cửa mang đi xét nghiệm, sau đó ông ta hỏi han cảm giác của Bùi Kiên.

“Thần đáng c·hết, bệ hạ thứ tội, thần đáng c·hết, bệ hạ….”xN

Bỗng trong không gian này có thứ gì đó phủ xuống, hệ thống nhìn sang một hướng khác nhưng không thấy gì.

“Vẫn còn á ông?” Bùi Kiên mặt nghệt ra.

“Grừzzz!!!”

“Đời hư ảo đưa em vào cơn mêzz

Không hề vui mừng vì điều này, Bùi Kiên bay tới gần hệ thống, đứng từ trên cao nhìn xuống nó một cách bình thản, khuôn mặt vô cảm không chút gợn sóng.

“Cháu cảm giác có chút phiêu, người hơi bay bay ông ạ, thuốc ngon đấy!”

-Ô, thật sự hóa c·h·ó này!

Chỉ thấy Dược Vương nhanh như điện chớp vồ tới vật hắn xuống đất, Bùi Kiên giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra, trong tư thế nằm úp sấp, ngửa mặt hắn nhìn qua khe cửa thấy bên ngoài toàn giày q·uân đ·ội đứng đấy.

Bùi Kiên đang hoài nghi nhân sinh, thậm chí có chút nhầm lẫn giữa ảo tưởng và hiện thực.

“Tép Tép!” Vẫn cảm nhận vị cũ, ồ, lần này hơi chút cay cay?

“Gấp đôi!”

Mãi ba mươi phút sau sức cắn mới nhẹ dần, Bùi Kiên mắt vẫn trợn, hắn nhớ được mọi chuyện xảy ra liền thầm hô không ổn.

Hiện thực.

“Chịu đựng được không?”

Hai tiếng cười xấu hổ vang lên, ai cũng chột dạ.

Thì Bùi Kiên đứng ở góc phòng múa quạt, vừa múa vừa hát:

-Vậy…vậy sao?

Ông ta cũng không phải dạng vừa, phảm ứng nhanh chóng lao tới v·a c·hạm trên không với Bùi Kiên, rồi vật hắn xuống đất để hắn nằm trên người mình.

Bùi Kiên khuôn mặt càng ngày càng dữ tợn, rồi hắn cười lên, tiếng cười vang vọng toàn bộ không gian, tiếng to lớn đến, hệ thống phải cuộn mình thành hình cầu như ban đầu để che chắn tiếng cười này.

Không nổ làm Dược Vương yên tâm, ông ta thấy tình trạng của Bùi Kiên vội chạy tới xem xét, vừa tới gần giường thì Bùi Kiên quay phắt sang nhìn trợn trợn quát:

Nhìn thanh niên này khuôn mặt viết một ngàn cái “tâm linh tôi đ·ã c·hết” Dược Vương cảm thấy phải sốc lên tinh thần.

Sau giây phút ngỡ ngàng qua đi, vốn là người già chín mươi tuổi, Dược Vương bình tĩnh giữ nguyên tư thế quỳ như vậy, để tổng kết kinh nghiệm cho viên lạc vừa rồi, một lúc lâu sau gật gù đắc ý ông ta muốn đứng dậy.

“Ngươi làm…”

Dăn vặt khoảng ba mươi phút Bùi Kiên tỉnh lại, hắn chẳng màng thay đổi tư thế cứ nhìn trân trân lên trần nhà không tiêu cự.

Dược Vương mở miệng cười sang sảng nói:

Hai sinh linh trong cùng một cá thể nhìn nhau trong yên lặng.

Nhìn thì biết, cái máy đo đang rung bần bật nhảy số loạn xạ.

-Cũng tốt!

Bùi Kiên có chút run, nhưng nghĩ lại bản thân đã luyện xong lục phủ ngũ tạng rồi thì sợ cái gì, với lại chỗ này là chỗ của q·uân đ·ội mà, chắc chắn hợp pháp.

Bỗng…

“Bẹp bẹp!” hai tiếng phẩm ra vị cũ không sai, Bùi Kiên run sợ chờ đợi phản ứng tiếp theo, mà Dược Vương cũng trợn mắt nhìn chăm chú.

Dược Vương thấy Bùi Kiên tỉnh táo liền thả hắn qua một bên, ông ta đứng dậy hỏi thăm:

Dược Vương: (Ô___Ô)

Bằng một thế lực tâm linh nào đó tác động, Bùi Kiên lúc này trên người hừng hực khí thế thượng vị giả, như vị thần tối cao nhìn xuống chúng sinh.

Không có trả lời.

Bùi Kiên mở mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh, tâm tình của hắn càng nghiêm trọng.

Bùi Kiên chớp cơ hội người ta vừa quay mặt đi vùng dậy chạy, tiền cái gì, phải có mạng cầm mới được, cứ ăn cái thứ này có khi không còn mạng thật.

Dược Vương:

“Tới, cháu sẵn sàng!!!”

Nhưng vừa có động thái đứng dậy, Bùi Kiên liền gào thét:

Bùi Kiên nhìn ông lão kia chạy, sự sợ hãi bị câu lên, nhưng mà sau đó “bẹp bẹp” hai tiếng nhai trong miệng không thấy cái gì cũng để hắn yên tâm.

Chạy không được.

Vì sủa nhiều quá, mãi hắn mới khàn giọng hỏi lại:

“Gâu, Gâu gâu gâu!!!”

“Huhu!” tiếng khóc bất lực vang vọng khắp căn phòng.

“Không sao, người cháu rất khỏe, ông cho cháu hai viên một lúc cũng được!” Bùi Kiên không quan trọng trả lời.

Chỉ thấy Bùi Kiên quát to hơn, nước bọt văng tung tóe ra ngoài:

Dược Vương thở phào, giơ tay lên nhìn thì thấy bị cắn đến tím lại in mấy dấu răng trên đó.

Lần này có vẻ người uống t·huốc l·ắc không phải Bùi Kiên mà là cái máy.

Chỉ thấy lúc này bằng một cách tâm linh nào đó, Bùi Kiên luồn người qua dây trói, hắn phi một mạch tới cắn Dược Vương.

-Người ta chưa mang ông ra pháp trường hả?

“Thoải mái đê ông!”

Vừa nói ông ta vừa thắc mắc, cũng không hiểu được tại sao một kẻ có cảnh giới võ đạo hậu thiên như mình, lại bị tên này cắn đau mới lạ.

“Thành giao, tới! dù c·hết cháu cũng phải cống hiến cho giang sơn xã tắc!”

“Bộp!” một tiếng, hệ thống bị đấm bay xuống dưới.

Chương 108: Đời hư ảo đưa em vào cơn mê…

“Hahaha” x2

Bỗng Bùi Kiên nhe răng quay ra nhìn xung quanh, khi thấy Dược Vương hắn cạp cạp sủa loạn lên:

---

“Cháu tỉnh hẳn chưa, cảm giác thế nào?”

-Thuốc này khéo là t·huốc l·ắc!!!

-Tóm lại cái gì cũng giám ăn, cức cũng… à thôi, cái này không ăn được thật!

Ông ta đi ra ngoài, cầm thêm một “cục gạch” nữa đạp bộp cái chồng lên cục gạch cũ.

“Quân hỗn xược! Thấy trẫm sao không vái?”

Bùi Kiên nói:

Dường như cảm nhận được thông tin từ đâu đó, hệ thống từ từ bay lên ngang bằng với Bùi Kiên.

-Đây đâu phải thần dược, đây phải gọi là cỏ mỹ, thậm chí hơn thế!

Bỗng người Bùi Kiên như dòng nước, hắn trôi tuột ra khỏi cái giường, Dược Vương mắt nổ tinh quang tính phóng tới vật thằng này lại thì…

Tâm lý tuyệt vọng Bùi Kiên buông tay kệ mọe đời.

Quả thật vị lạc rang cộng tí ti vị thuốc bắc trộn lẫn!

“Thứ c·h·ó lợn!!!”

“Sao hai viên này không phê thế ông?”

Nói xong, Bùi Kiên lè lưỡi muốn cắn thật, Dược Vương vội phi người lên thò tay cho Bùi Kiên cắn, dù đau đớn cũng không giám buông ra. Ông ta luôn miệng nói:

“Cháu ngoan đừng chạy, quay trở lại với ông, ông cho tiền nha!”

Lần này ảo giác mạnh đến nỗi còn không nhớ nổi cái gì, nhưng may quá vẫn đang bị trói, nếu không ăn cức trong vô thức hay không còn khó nói.

“Còn mấy cân nữa, cháu cố gắng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tép tép!” Bùi Kiên nhai nhai viên lạc một lúc, bĩu môi hắn quay ra hỏi:

“Thuốc này có tác dụng gì hả ông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Dược Vương cầm chân hắn lôi trở về chiếc giường, Bùi Kiên người mềm như bún mặc kệ ông ấy trói mình trở lại cái cũi.

Dược Vương nghe vậy càng xấu hổ, ông ta tính cứ thế quay mặt ra kho đồ lấy lạc rồi nói tiếp, bỗng tiếng động đằng sau làm ông ta chú ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Đời hư ảo đưa em vào cơn mê…