Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 109: Cha, ông, cụ, kị, ông tổ, cụ tổ.
“Rầm!!!” một tiếng.
“Nghiên cứu vì kẻ này có chút đặc biệt, đang để thằng cu Chử Đẳng Sâm mần mò cái thí nghiệm gì đó, còn thử thách thì khỏi lo, nhóc Nguyễn Tự nhận công việc này!”
Nếu xét theo đời thanh niên, trên nữa tất nhiên là bác, cha, chú, cô, dì.
Ngồi ở vị trí đầu là một người trung niên trạc tuổi hơn năm mươi, hai màu tóc đen trắng xen kẽ, khuôn mặt rắn rỏi vuông vức, mặc áo sĩ quan cầu vai thiếu tướng, đây là phó tổng cục trưởng mảng chiến đấu Hồ Nhật Tung, ông ta đang chăm chú nghiên cứu bộ hồ sơ để trước mắt.
Ngồi cạnh trái là Nguyễn Lập, nàng khoanh tay lên bàn ngồi nghiêm chỉnh.
“Nguyễn Tự con cái nhà ai đây, Nguyễn Quang hay Nguyễn Phúc thị?”
Tiếp theo nữa là Cụ, trên cụ là kỵ, trên kỵ là ông tổ, trên ông tổ là cụ tổ.
“Muốn đánh nhau phải không? Mình tôi cân hết! Chơi không?”
“Giám cân hai không?”
Một hai người không phải đối thủ, không tin ba người cũng không đánh lại được! x3
Đè lại tập hồ sơ trước mặt, Hồ Nhật Tung lên tiếng quát:
Mà thật sự cũng nên gật gù theo, nếu như Phi không c·hết trên chiến tuyến, với thân phận kỳ lân của dòng họ thì đời sau nữa đến phiên hắn làm chủ nhà rồi.
Một con “cá trạch” đang lặn sâu trong nước, nó đi băng băng, xung quanh một màu u tối, ở đây ánh sáng chiếu tới mờ ảo càng làm lộ sự to lớn của biển cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan trọng là, ông chú này sẽ là chủ nhà tiếp theo của dòng họ Hồ Nhật, nên tôn trọng người lớn nếu không về nhà chắc chắn bị ăn đòn.
“Ồ!”
Hồ Nhật Tung giọng nói trầm vang trả lời:
Hồ Nhật Phi không kém cạnh:
Cảm thấy không khí có chút kìm nén, Nguyễn Lập lên tiếng:
Ma Thần Chi đập bàn đứng dậy, cái bàn này nhà họ Cao đặc chế rồi, cú đập này cũng không vỡ bàn được.
Bên trên con cá trạch, trong tầng mây, có hai người trung niên mặc áo cách nâu cổ điển bay song song với nhau, vừa bay họ vừa nói chuyện.
Chương 109: Cha, ông, cụ, kị, ông tổ, cụ tổ.
Vậy nên..
“Thêm tôi!”
Tiếp theo là ông và bà.
“Trước khi ra biển ông nằm dưới đất đấy thắc mắc cái gì?”
Nói đến vai vế trong các dòng họ Đại Nam rất phức tạp, mấy người thanh niên ở đây ai nghĩ tới cũng đau đầu.
Cạnh bên Nguyễn Lập là Đinh Bảo Ngọc, nàng này một tay khoác Nguyễn Lập, một tay khoác người yêu kế dưới là Lý Trọng Nghĩa.
---
Tất cả ngồi xuống trong trật tự.
“Cũng đúng!”
Cao Phi Nhung sao có thể để người yêu chiến đấu riêng lẻ, nàng lười biếng nói:
Kế dưới cùng là Hồ Nhật Phi cùng Phan Đình Cường, hai anh này đang thủ thỉ thì thầm cái gì đó rất bí hiểm, lâu lâu nở nụ cười khó hiểu, không biết là bỉ ổi hay khoái trá.
“Ông Cung này, tôi nghe láng máng thấy người trong dự tri xuất hiện rồi hả?”
Chỉ thấy Ma Thần Chi đứng dậy trợn mắt như thần ma hàng thế, anh ta giọng nói ồm vang:
Lý Trọng Nghĩa nhếch mép cười gằn định lên tiếng, lại bị người yêu giật tay lại, ngồi im tại chỗ, khuôn mặt anh ta nhịn đến đỏ bừng.
“Tuần trước khi thằng chắt của tôi ra thăm, cái thằng Trần Quốc Tiến ông bế hồi bé đó, hiện tại nó là chủ nhà rồi, nó có bảo quốc trụ đời này đang vận động các dòng họ xem xét tăng trợ cấp cho cái hội gì đó hả?”
Ngu gì không chơi!x3 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phan Đình Cường lý trí hơn, hắn biết dòng họ Ma không yếu hơn họ Âu họ Hùng mấy đâu, thế là nhảy ra cùng homie:
Còn thật sự trên cụ tổ là gì thì hiện tại mấy thanh niên ở đây không ai biết!
Gọi Kị là đúng rồi!
Hồ Nhật Phi gật gù lên tiếng đáp lời thể hiện bác hắn nói không sai.
Ông ấy được các dòng họ giao chức trách rồi.
Tạo hình vệ sĩ khỏi phải bàn cãi, trên mặt viết rõ rành rành:
Nhưng mà thế này lại làm khó mấy người sống thọ hơn, bởi vì dòng máu siêu phàm cùng võ công làm các vị này sống lâu quá, con cháu đến đời thứ sáu thứ bảy không biết gọi làm sao, thế là không biết tự bao giờ ở các dòng họ thêm cách gọi ông tổ, cụ tổ, cũng bàn bạc với nhau dùng chung cách gọi này.
“Người nhà họ Âu đấy!”
“Đúng ạ!”
“Ngoài này có Cụ Trần Quốc Thịnh, cụ bà Hồ Thanh Viên, cụ Nguyễn Quang Toàn, đợi này đang căng thẳng nên các dòng họ bốc thăm chọn thêm cụ Đinh Xương Cung ra đây, hiện tại hộ tống bảo vệ chúng ta là hai Cụ Thịnh và Cụ Cung, hai năm tới, vẫn là bốn bị này trông coi ngoài biển, nói đến, đời anh chị phải gọi các vị ấy là kị!”
“Ừ, một số kẻ không có huyết thống siêu phàm nhưng căn cốt tốt, trước ba mươi tuổi mà đạt tới tông sư sẽ được kết nạp để dùng tài nguyên nuôi nấng, À, nói đến mới nhớ, có một kẻ tên Bùi Tuấn Minh rất giỏi, nếu không phải thằng cu Bùi Kiên gì đó xuất hiện, tôi nghĩ nó mới là kẻ ứng vào dự tri!”
“Ồ, thế còn những kẻ ngoại lai à?”
Dừng lại một chút để ngẫm nghĩ, ông Cung nói tiếp:
“Hai thằng ranh con kia, cắt cái mắt đê, bố đấm cho đừng khóc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thằng nào đụng vào cô ấy mày tới số!”
“Mấy anh chị đừng đùa nghịch trẻ con, tất cả ngồi xuống!!!”
“Hội thanh niên lạc hồng, các nhà đang xem xét tăng từ năm nghìn tỷ lên mười nghìn tỷ, cái này tôi cũng đồng ý, dù sao trong hội này cũng có con em nhà chúng ta!”
Kế đến là Ma Thần Chi, anh này cao lớn, ngồi vào cái ghế họp mà như học sinh cấp ba ngồi ghế mẫu giáo, một tay anh ta vắt qua cầm vào tựa lưng ghế người yêu.
“Thằng ôn to xác, ra tới nơi làm một hiệp không?”
“Thế mới nói Bùi Tuấn Minh rất giỏi, rất giống người ứng vào dự tri, cuối cùng thì mấy ngàn năm qua số người thường mà học được võ công các nhà chúng ta hiếm có lắm!”
Bên trong con cá trạch, tại phòng họp.
Cam chịu với câu trả lời rằng “người nhà họ Âu” ông Thịnh nói tiếp:
Ví dụ như Đinh Bảo Ngọc, trên nàng là cha Đinh Xương Liễn, trên nữa là chủ nhà hiện tại Đinh Xương Tiễn, trên nữa là cụ của Ngọc, trên nữa mới đến đời của Đinh Xương Cung.
“Tại sao, tôi ngoài biển có ba năm thôi mà sao như cái gì cũng không biết thế?”
“Ồ! HAHA! Ồ khoan! Không phải võ công của chúng ta chỉ có huyết mạch trong nhà mới tu tập được sao?”
“Chơi!!!” x3
“Về cu con Bùi Tuấn Minh này rất khá, mười tám tuổi vào quân, hai mươi tuổi vào ngành tình báo, đến hai mươi ba bắt đầu học võ, ấy thế mà hai mươi bảy đã là tông sư rồi! Bởi vì cảm thấy xuất chúng nên được con bé Phan Thanh Vân yêu mến, con bé này cũng đáo để, nó vụng trộm truyền dạy võ công nhà Phan Đình cho người yêu! HAHA!”
Vậy nên đằng kế Ma Thần Chi không có ai cả, tất cả đều ngồi phía bên Nguyễn Lập.
-Rõ khổ, đâm lao phải theo lao! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngồi cạnh phải là Cao Phi Nhung “chột mắt” dáng người lười biếng nghịch con dao găm, mà thật ra không phải chột gì cả, tạo hình này giống nhân vật yêu thích mà thôi.
Giữa biển đông, tọa độ XX vĩ độ YY.
“Chú Tung, kỳ này có các trưởng lão nào đang canh giữ ngoài biển ạ!”
“Ông Thịnh cũng nghe chuyện này hả, cũng không biết đúng không, thằng cu nhà họ Âu phát hiện ra, hiện tại đưa về nghiên cứu rồi!”
Trong căn phòng áp lực từ nội lực hóa khí dần lan tràn, mấy cốc nước rung lên bần bật, giấy tờ trên bàn như có gió thổi muốn bay lên cao.
Trước kia mỗi dòng họ một cách gọi, có nơi gọi cụ ông là tằng tổ phụ, cụ bà là tằng tổ mẫu, bên trên thì là Cao tổ phụ, cao tổ mẫu.
“Rầmmm!!!” một tiếng nữa, Nguyễn Lập giật tay ra khỏi Đinh Bảo Ngọc, đập bàn chỉ trỏ:
“Nghiên cứu là sao,ồ mà thử thách chưa, theo lịch sử ghi nhận lại thì dự tri không phải tất nhiên ám chỉ anh hùng, đôi khi nó báo trước kẻ phản bội dân tộc sắp xuất hiện đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái hành động này, làm ai đó ngồi vị trí thứ ba hằm hè liếc ngang liếc dọc, cảm giác muốn đấm người xăm kín toàn thân, khí thế rất hùng hổ.
Không trách được, Nguyễn Lập tôn trọng ông chú làm cùng mẹ mình, mấy người kia tôn trọng lãnh đạo, vì họ ra đời ngoài việc học tập cách hành xử, thì việc chiến đấu ở đâu, ra sao đều ông chú này đảm nhiệm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.