Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 182: Chân tình thực ý

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Chân tình thực ý


Con gái của Trương Viễn Sơn là Trương Nhược Tuyết một mực lo lắng cho phụ thân, trong lòng như có lửa đốt, sau khi sắp xếp xong chỗ ở liền đi xuống lầu một chờ đợi.

Nàng vốn là mỹ nhân số một số hai Bích Xích Thành, lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ, phụ thân cũng là tông sư võ học có chút tiếng tăm, ở quê hương thực sự danh xứng với thực danh gia khuê nữ. Người như vậy được nam nhân khắp nơi săn đón là tự nhiên, Trương Nhược Tuyết vốn chỉ thấy bọn nam nhân kia phiền phức chút ít nhưng cũng không để trong lòng, cho tới khi nàng bị con trai độc nhất của thành chủ thành Bích Xích hỏi cưới.

Tên kia thân phận cao quý, chính là loại người cả đời phải đi lùi với chạm được vạch đích loại kia, ngoại hình cũng coi như cao ráo ưu nhìn. Tuy nhiên cái nhân cách của hắn thì đứng cách ngàn dặm vẫn ngửi được mùi thối, cái gì mà b·ắt c·óc dân nữ, rượu chè c·ờ· ·b·ạ·c đều chỉ là thói quen xấu nho nhỏ. Thử hỏi nếu như lấy một người như vậy thì tương lai chẳng khác nào sống không bằng c·hết?

Trương Viễn Sơn chỉ có một người con gái duy nhất này, bà mai chân trước vừa đi chân sau lão đã dẫn theo nương tử cùng nhi nữ trốn khỏi thành Bích Xích. Đi theo lão cũng chỉ có bốn vị đồ đệ thân cận nhất đã theo thầy nhiều năm.

Nương tử của hắn là Sở Lưu Hương lúc đêm khuya thanh vắng vẫn hay hỏi tướng công mình cả đời gây dựng cơ đồ, bây giờ tất cả thoáng một cái đều biến thành sương khói hư vô thì có tiếc không? Những lúc như vậy Trương Viễn Sơn lại nhìn nương tử cùng con gái mà trả lời: “ Ta không mất gì cả, ta đã mang theo tất cả những gì ta có rồi.”

Cửa Lôi Võ Quán từ một võ quán hơn bốn trăm người đùng một cái cũng chỉ còn 7 người như vậy, vạn dặm xa xôi tới Huyền Sơn Thành này muốn bắt đầu lại cuộc sống. Ấy vậy mà ông trời không toại lòng người, Trương Viễn Sơn lại rơi vào hoàn cảnh vào tù ra tội như vậy giờ, ông trời thực sự là không có mắt.

Trương Nhược Tuyết càng nghĩ càng đau lòng, cả nhà vì nàng mà lội núi trèo sông tới thành Huyền Sơn đã đành, lúc đó cũng chính là nàng nhìn thấy mấy nữ nhân kia bị đám vô lại ức h·iếp giữa thanh thiên bạch nhật cho nên cầu xin phụ thân ra tay giúp đỡ, không ngờ kết quả lại thành ra như thế này.

Tất cả đều là bởi vì nàng mà ra cả, tất cả đều do nàng.

Chờ mãi tới ban trưa vẫn không có một bóng người nào xuất hiện, tâm trạng của Trương Nhược Tuyết càng ngày càng chìm vào đáy cốc, chỉ cảm thấy trái tim như đang bị ai đó bóp chặt.

Lốc cốc!

Tiếng bước chân xuống cầu thang làm nàng ta giật mình nhìn lại, thì ra là đại sư huynh Triệu Thị.

Triệu Thị là một người đàn ông cao lớn, tuổi tác sấp sỉ 30, tính cách thắng thắn đơn giản, tình cảm si mê tới mông muội của hắn đối với tiểu sư muội Trương Nhược Tuyết tất cả mọi người đều biết ấy vậy mà hắn vẫn mãi một mình ôm nỗi tương tự, tới một câu tỏ tình cũng không giám nói thành lời.

“ Cũng không còn sớm nữa, tiểu sư muội mau tới ăn cơm đi!” Triệu Thị đặt chiếc mâm gỗ xuống bàn, ôn nhu nói. Bên trên mâm gỗ là mấy món ăn đơn giản, cơm canh thịt cá tất cả đều đang b·ốc k·hói nghi ngút, ngoài ra còn có 1 quả táo nhỏ đã được gọt sạch vỏ.

“ Muội không đói, đại sư huynh ăn dùm muội đi!” Trương Nhược Tuyệt quay người lại, miễm cưỡng cười một cái rồi lại quay người nhìn ra phía cửa.

“ Ta đã ăn rồi, muội sáng nay cũng không ăn uống gì, mau lại đây ăn đi kẻo thức ăn nguội mất.” Triệu Thị lúng túng nói, chỉ là chờ mãi đối phương vẫn không trả lời khiến hắn chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn bóng lưng đẹp như ngọc, rõ ràng là gần ngay trước mắt mà lại xa không thể chạm tới được.

Ngay lúc này từ bên ngoài vội vã đi vào ba người, đi ở giữa là một nam nhân tuổi còn trẻ nhưng khí thế đã không tầm thường, mắt to mày rậm, ngũ quan sắc bén như đao, thân mình cao lớn như gấu, lúc này hai bên lông mày y nhíu chặt lại càng làm cho người đối diện nhìn vào không hiểu sao lại có chút hoảng sợ trong lòng.

Bên phải y là một thư sinh y phục giản dị, khuôn mặt dù đã b·ị đ·ánh tới bầm dập, đỏ tím khắp nơi nhưng phong thái vẫn ung dung, khuôn mặt bình thản.

Bên trái là một nữ nhân mặt đẹp như bạch ngọc, tóc đen xoã dài như thác đổ, một thân y phục tầm thường vẫn không tài nào che lấp nổi cốt cách mỹ nhân.

Không phải ba người Lý An vừa từ nha môn trở về thì còn có thể là ai?

Trương Nhược Tuyết vốn chờ đợi đã lâu thấy đám người trở về liền vội vàng chạy ra cửa: “ Phụ thân của tiểu nữ thế nào rồi? Các vị có cứu được người hay không?”

Ba người vừa đi vào cửa đang cởi chiếc áo tơi sũng nước ra, nghe vậy đều hơi khựng lại một chút. Cuối cùng vẫn là Hàn Mặc Vân nhìn Trương Nhược Tuyết rồi khe khẽ lắc đầu.

Người sau nhìn thấy vậy thì chút hy vọng vừa dấy lên trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói, thân hình như cây trước bão gã sầm xuống mặt đất.

Triệu Thị thấy vậy thì vội vàng chạy tới đỡ, biểu cảm vô cùng tức giận: “ Khốn kh·iếp! Lý nào lại như thế.”

Lý An hổ thẹn trong lòng, nhất thời không biết trả lời như thế nào chỉ có thể lảng tránh nhìn ra màn mưa mà thở hài không thôi. Mộc Huyền Linh ngược lại không tim không phổi lầm bầm trong miệng mấy câu rồi đi lên lầu.

“ Tiểu sư muội bớt lo lắng, sư phụ cát nhân tự nhiên có thiên tướng phù hộ.” Triệu Thị chỉ có thể thấp giọng an ủi sư muội của mình một câu như vậy.

Trương Nhược Tuyết dù sao cũng là con nhà võ, cũng không tới nỗi bị tin tức này làm cho tâm thần sụp đổ, chỉ là thời gian gần đây quá nhiều chuyện bất trắc xảy ra làm lòng nàng hỗn loạn quá mức, nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc một mình.

Nàng hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Thị mà nói: “ Muội không sao, sư huynh không cần lo lắng.”

Sau đó hai người bọn hắn cùng nhau đi lên lầu hai, xem bộ là muốn thông báo tin dữ này cho Sở Lưu Hương đám người.

Bên dưới tầng một, Lý An lấy lại tinh thần nói: “ Mặc Vân ngươi hãy mau đi đại phu xem thế nào đi, khuôn mặt ngươi nếu như có thêm mấy cái sẹo thì sẽ không còn giống thư sinh nữa đâu. Còn Liễu muội muội, làm phiền muội chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho mọi người của Cửa Lôi Võ Quán. Còn có tiểu tử La Lôi kia nữa, ta tạm thời không có thời gian mà để ý tới tên đệ tử ký danh này, vẫn là phiền muội coi chừng nó dùm ta một chút.”

“ Lý đại ca yên tâm! Ngươi làm trong tiệm đều nghỉ hết rồi, thiết nghĩ một mình muội cũng nấu ăn không xuể cho từng nấy người cho nên lát nữa muội sẽ ra ngoài đặt một bàn thức ăn thịnh soạn, coi như cảm tạ người nhà họ Trương.” Liễu Thanh Nhi nhẹ gật đầu, giọng điệu ôn nhủ trả lời, một bên mái tóc đen của nàng rủ xuống như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp ngoại trừ nét ôn nhu dịu dàng vốn có ra, không biết từ khi nào đã nhiều thêm một phần đảm phách mà nữ nhi bình thường tuyệt đối không có.

Lý An nhìn Liễu Thanh Nhi, bỗng chốc hơi ngẩn người một chút, tự hồ tiểu cô nương này vẫn là tiểu cô nương năm đó hắn gặp ở Thanh Phong Thanh nhưng lại cũng tựa như người khác.

Còn nhớ năm đó, Liễu Thanh Nhi một thân một mình côi cút trong tòa đại thành, sau đó lại bởi vì vô ý g·iết người mà một mực theo Lý An phiêu bạt ngàn dặm đường. Tiểu cô nương năm đó nhút nhát như chú thỏ con, tới nhìn thẳng hắn cũng không giám chỉ có thể cúi đầu lí nha lí nhí nói chuyện, hôm nay tựa như đã biến thành một người khác, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều nữa.

“ Sao ta lại quên mất muội cũng đã theo ta phiêu bạt qua trăm núi ngàn sông, trải qua đủ thứ chuyện khinh khủng trên đời, sớm đã không còn là tiểu muội muội bán rau năm đó nữa nhỉ?” Lý An ngẩn người tự nhủ trong lòng.

Những năm gần đây Liễu Thanh Nhi một mực bên cạnh chăm sóc Ngũ Nương như mẹ ruột, nàng không chỉ lo liệu bữa ăn giấc ngủ cho bà đơn giản như vậy mà còn lấp đầy khoảng trống do hai đứa con ruột gây ra trong lòng bà. Nếu như không có Liễu Thanh Nhi thì đoán chừng Ngũ Nương dù không bị bệnh trên thân thể cũng sẽ mắc phải tâm bệnh không thuốc nào chữa được.

Không chỉ như thế, Lý Tiểu Hoa hôn mê b·ất t·ỉnh nằm liệt giường lâu nay cũng là do chính tay nàng chăm sóc cả. Mộc Huyền Linh bởi vì áp lực cửa Sinh Tử Luân cho nên phải không ngừng chữa trị cho Lý Tiểu Hoa nhưng làm sao cho thể trông chờ vào ma nữ này sẽ giúp Lý Tiểu Hoa tắm rửa, thay y phục, cắt tóc cạo mày được?

Chăm sóc một người già cùng một người bệnh đã đủ mệt nhọc, ấy vậy mà Liễu Thanh Nhi còn giúp Lý An lo toan đủ thứ việc. Đặc biệt là sau khi mở Lạc Hồng Quán này, nàng trợ giúp Lý An quản lý đủ thứ chuyện lặt vặt trong tiệm, tới mức người làm trong tiệm còn gọi nàng là bà chủ như điều hiển nhiên, mỗi lần như vậy Liễu Thanh Nhi đều sẽ nở nụ cười buồn, lắc đầu bảo đám người làm đừng gọi bậy gọi bạ kẻo ảnh hưởng tới thanh danh của ông chủ.

Ban đầu Lý An đem Liễu Thanh Nhi theo đơn thuần chỉ vì thương cảm tiểu cô nương tâm địa tốt bụng này, nhưng bao nhiêu năm qua, nếu như không có Liễu Thanh Nhi phân bua bề bộn thì hắn đoán chừng mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

“ Sao huynh cứ nhìn muội chằm chằm vậy? Trên mặt muội có dính cái gì hay sao?” Liễu Thanh Nhi hơi hơi đỏ mặt, cúi đầu hỏi.

Lý An giật mình lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn vào hai đôi mắt đen lay láy của nàng: “ Không có gì, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy muội không biết từ khi nào đã lớn quá rồi! Không biết có tên tiểu tử may mắn nào đã lọt vào mắt xanh của muội chưa, ta sẽ giúp cho muội làm mai.”

Câu trước của hắn tất nhiên là chân tình thực ý, còn câu sau tất nhiên chỉ là nói đùa mà thôi, nào ngờ Liễu Thanh Nhi nghe hắn nói vậy thì mất hứng hừ nhẹ một tiếng, đá vào chân hắn một cái rồi vội vàng chạy lên lầu trên.

“ Nàng sao vậy? Ta chỉ là trêu ghẹo muội ấy một chút thôi mà có cần phản ứng gay ghắt vậy không?” Lý An ui da một tiếng, nghi hoặc nhìn sang Hàn Mặc Vân hỏi.

“ Ta lại cảm thấy ông chủ b·ị đ·ánh như vậy ấy còn là nhẹ quá!” Hặc Mặc Vân thâm ý xâu xa nói một câu, chỉ là vừa hơi nhếch miệng mỉm cười liền đau tới nhe răng nhếch miệng, một thân phong thái thư sinh lập tức biến mất sạch không còn dấu vết.

Lý An nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều, nghiêm mặt hỏi chuyện chính sự: “ Ta bảo ngươi điều tra thông tin, ngươi làm tới đâu rồi!”

“ Bẩm ông chủ, bữa tiệc mà Hứa Thiên Vũ mời ngài thăm gia là một bữa tiệc thường niên, tham gia đều là công tử tiểu thư của những nhà quyền thế trong thành. Bữa tiệc này thời gian tổ chức không có cố định, thông thường thì vài tháng sẽ tổ chức một lần, tuy nhiên lần nào tổ chức cũng thanh thế rất lớn. Bữa tiệc lần này sẽ tổ chức vào tối ngày mai tại Xuân Nhạc Phường.” Hàn Mặc Vân cũng không còn cười đùa nữa, nghiêm giọng trả lời.

“ Bữa tiệc này xem ra không thể nào không đi rồi!”

Lý An gật đầu, bữa tiệc này chính là cơ hội để cứu Trương Viễn Sơn ra ngoài, cũng là cơ hội để hắn thoát khỏi nanh vuốt của Thanh Vân Môn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Chân tình thực ý