Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 181: Đút tiền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181: Đút tiền


“ Các ngươi lui ra đi!” Cuối cùng quan Đô Thự hạ búa xuống, phất tay đuổi bọn binh lính đang đứng vậy xung quanh đám người Lý An.

“ Hừ! Tên Đô Thự kia tuy chỉ là cửu phẩm quan văn, chân yếu tay mềm trói gà không chặt nhưng hắn chính là đại diện cho con quái vật khổng lồ gọi là Triều Đình. Ngày nào hắn còn mặc bộ quan phục đấy ngồi trên công đường thì dù có là ai cũng không giám khinh thường.” Lý An thở dài nói, trong lòng cũng có chút bất lực.

Binh lính nghe lệnh lập tức ầm ầm rút đi, chẳng mấy chốc bên trong công đường rộng lớn chỉ còn Lý An ba người, quan Đô Thự cùng với tên quan sai gác cổng ban đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba người một mực được đám quan binh áp dải tới bên ngoài cửa lớn mới thôi, ba người đứng bên cạnh chiếc trống kêu quan cao ngang hai người, hết nhìn đám quan binh giáp mũ sáng choang đang đi vào lại nhìn tấm biển nha môn mạ vàng trên cửa, nhất thời không ai lên tiếng nói với ai cái gì.

Hàn Mặc Vân không cần ai thúc d·ụ·c lập tức từ trong ngực móc ra 2 tấm ngân phiếu đưa cho tên quan sai. Tên quan sai run run hai tay tiếp đấy, ánh mắt tham lam quét tới quét lui trên hai tờ ngân phiếu nhưng động tác mảy may không chậm chút nào, vô cùng cung kính dâng 2 tờ ngân phiếu lên.

Luyện Khí Sĩ nghe thì đúng là thực rất lợi hại nhưng chung quy cũng chỉ là con kiến hơi lớn một chút mà thôi, đứng trước đại thế vẫn không có sức hoàn thủ, chỉ có thể theo dòng nước trôi suôi dòng, tới đâu hay tới đó!

Từ bên ngoài, vài tên quan binh lập tức chạy vào.

Khoảng cách giữa Lý An cùng với tay quan Đô Thự chỉ có khoảng 5m, một cao một thấp tuy nhiên lại chính là khoảng cách giữa quan lại và dân đen, xa không thể chạm được.

Trên chốn công đường sử án, quan nhân chính là ông trời, hắn một lời có thể định người khác sinh tử, một bút có thể xoay vần số mệnh con người, khiến cho già trẻ biệt ly, gia đình chia cách, không gì là không làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng không biết tên quan sai gác cổng nghe thấy cái gì mà thần sắc trên mặt biến đổi mấy lần rồi nhanh chóng chạy lại bên cạnh quan Đô Thự, thấp giọng bẩm báo.

“ Tội dân to gan, ngay chốn công đường giám ngang nhiên thách thức luật pháp, thách thức triều đình, khiêu chiến bệ hạ! Có tin bổn quan lập tức tống các ngươi vào đại lao, cùng họ Từ kia bất quản ngày đêm bàn chuyện đạo nghĩa?” Quan Đô Thự nghe vậy thì lập tức giận tím mặt, râu tóc dựng ngược lại cả. Y cầm chiếc búa nhỏ trên bàn lên gõ mạnh 3 tiếng, lập tức từ bên ngoài một toán khoảng 10 tên quan sai ầm ầm ùa vào trong công đường, tay phải đã để hết lên chuôi đao bên hông, bộ dạng chỉ cần thượng cấp một cái gật đầu liền rút đao c·hém n·gười.

Hai tờ ngân phiếu trị giá năm trăm lượng bạc trắng, con số này đối với dân đen bình thường mà nói nghe thôi cũng đủ dọa người, đoán chừng làm lụng cả đời cũng không giành dụm được chừng ấy tiền bạc.

Trước của nha môn, Lý An chắp tay sau lưng nhìn trời bỗng nhiên nhếch miệng cười: “ Ngươi thích là tốt rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ nghĩ lại nếu như thiên hạ này người nào thấy chuyện bất bình không vừa mắt cũng rút đao ra ‘ hành hiệp trượng nghĩa’ thì thế đạo này chẳng phải sẽ loạn thành một đống?

Quan Đô Thự đối diện mặt đanh lại, không nói chẳng rằng.

Lý An nghe vậy trong lòng trầm xuống, còn chắp tay muốn phân bua không ngờ tên quan Đô Thự cao cao tại thượng đã cầm lên tiếng búa gỗ gõ mạnh vào mặt bàn làm phát ra một tiếng đanh cực lớn, giọng điệu ra lệnh không cho phép người khác làm trái: “ Bổn quan còn có vụ án cần xét sử, tiễn khách.”

Lý An nhìn sang Hàn Mặc Vân một cái, hơi hơi gật đầu.

Quan Đô Thự nghe thuộc hạ báo cáo thân phận của đám người xong thì nghiền ngẫm nhìn Lý An và đám người một lúc lâu mới lên tiếng: “ Bổn quan đã biết mục đích các ngươi tới đây. Ta tự nhiên rõ ràng Trương Viễn Sơn vì bảo vệ kẻ yếu cho nên mới ra tay đánh người, 4 tên vô lại cũng không phải cái gì n·ạn n·hân, hành động của bọn chúng tại cửa hàng của ngươi bổn quan cũng đã biết rõ tự nhiên sẽ nghiêm trị không tha.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người sau liền khom lưng uốn gối chạy tới bên cạnh quan Đô Thự lầm bầm nói cái gì.

Hàn Mặc Vân lập tức hiểu ý, khom lưng đi tới bên cạnh tên quan sai gác cổng nãy giờ vẫn đứng xem trò hay ghé tai thì thầm nói mấy câu.

Tuy nhiên dù sao cũng đã lăn lộn trong chốn quan trường người ăn thịt người không nhả xương hơn chục năm, công phu dưỡng tâm không tới nỗi không chịu nổi như vậy. Quan Đô Thự hơi hít nhẹ một hơi rồi nhìn sang tên quan sai canh cửa.

Trong công đường từ đầu tới cuối vẫn im như thóc, chỉ có tiếng bước chân lóc cóc cực khẽ thỉnh thoảng vang lên, không khí căng như giây đàn có thể đứt bất cứ lúc nào.

Khách quan mà nói lời của đối phương không sai, đặc biệt một người vốn tới từ thế giới thượng tôn pháp luật như Lý An lại càng thấm đẫm được điều đó. Cái gì gọi là thượng tôn pháp luật? Chính là lấy luật lệ mà trị quốc, chính là không quản thân sơ, không quản xa gần, tất cả đều bình đẳng trước pháp luật, tất cả phải được thực hiện theo pháp luật, không có bất kỳ người nào, thế lực nào được đứng trên hai chữ pháp luật đấy.

Quan Đô Thự nhận lấy hai tờ giấy mỏng tanh, thấy hai tờ ngân phiếu được in trên giấy đặc chế, mang màu sắc trắng ngà như ngà voi. Chính giữa tờ ngân phiếu vuông vức ghi rõ mệnh giá hai trăm năm mươi lượng bạc, viền xung quanh vẽ họa tiết tinh xảo bằng mực vàng, góc dưới cùng bên phải đóng dấu ấn tròn của triều đình, phía dưới bên trái đóng dấu ấn vuông có khắc bốn chữ Kinh Châu Tiền Trang được khắc theo lối chữ cổ.

Chương 181: Đút tiền

Quan Thư Lại nhanh chóng nhét ngân phiếu vào ống tay áo, khuôn mặt lập tức trở về vẻ uy nghi thường ngày, trầm giọng: “ Thôi được rồi, xét thấy các ngươi cũng vì quá lo lắng cho nên mới nói lời bất kính, bổn quan tha cho t·rọng t·ội. Còn Trương Viễn Sơn bên kia, sự việc liên quan nhiều nơi không thể một mình bản quan nói thả liền thả, cần phải bàn bạc kỹ hơn. Các ngươi hãy trở về nhà đợi tin tức.”

Mộc Huyền Linh hừ lạnh một tiếng, xem bộ dạng còn muốn tranh luận đúng sai thị phi. Lý An bên cạnh thấy vậy chỉ lắc đầu một cái, dẫn theo nàng cùng Hàn Mặc Vân lủi thủi ra về.

Lý An vốn mang theo một bụng bất bình tới nha môn đòi lại công đạo, nay nghe người đối diện hiên ngang lẫm liệt nói những lời này thì trong lòng chậm xuống, miệng không nói được lời nào.

Lý An ba người nghe tới đây trong lòng hơi động, thầm nghĩ chẳng nhẽ nào vị quan nhân này định thả người? Chỉ là cuộc đời của hắn có khi nào lại được thuận lợi như vậy được?

Ấy vậy mà cũng tại chốn công đường trang nghiêm này, một nữ nhân ăn mặc nghèo hèn lại không thèm để lời nói của hắn vào trong mắt, đừng nói là trả lời mà nhìn một cái cũng không, có thể tưởng tượng được vị quan Đô Thự này tức giận tới nhường nào.

“ Đại nhân tha tội! Muội muội của ta từ nhỏ được chiều chuộng xinh hư, đối với đại nhân nói lời bất kính hoàn toàn là không có chủ ý, chỉ là nhất thời máu nóng lên đầu mà nói bậy nói bạ mà thôi.” Lý An thấy tràng cảnh này thì thầm hừ lạnh một tiếng, tuy vậy ngoài mặt lại tỏ vẻ hoảng hốt tiến lên tiếng cầu tình, lưng cúi hết cỡ bộ dạng vô cùng chân thành.

Cùng lúc đó, bên trong công đường, tên quan Đô Thự một mình ngồi trên chánh án đài, cầm ngân phiếu năm trăm lượng bạc trong tay xem xét một lúc rồi tựa lưng vào ghế gỗ, ngửa mặt lên trời mà cười lớn: “ Đắc tội Thanh Vân Môn mà còn muốn dùng chút tiền này tai qua nạn khỏi, đúng là ngu ngốc hết nói nổi! Nhưng mà bản quan thích, haaa haaaa!”

Quả nhiên đợi một chút quan Đô Thự lại trầm giọng nói tiếp: “ Tuy nhiên gia có gia quy, quốc có quốc pháp, thảo dân Trương Nhược Sơn giữa ban ngày ban mặt ở trên phố xá đông đúc đánh cho đối phương máu me thê thảm, li bì nằm trên đất không dậy nổi. Nay nếu bổn quan tha cho hắn thì ngày sau làm sao quản được người khác? Thử hỏi bên trong Huyền Sơn Thành, người người thấy chuyện bất bình đều động thủ đánh nhau cho đầu rơi máu chảy thì xã hội này sẽ loạn tới mức độ nào?”

“ Cho nên 3 tên vô lại sai không thể cãi, Trương Viễn Sơn hành động cũng không thể nào cho là đúng được. Kẻ ác phạm tội đã có quan phủ xử lý, họ Trương trên phố ỷ một thân sức mạnh mà ra tay đánh người cũng phải nghiêm trị làm gương cho kẻ khác.” Quan Đô Thự theo thói quen gõ mạnh vào án kỷ làm phát ra một tiếng cách thật lớn, uy nghiêm phân giải.

Không khí trong công đường lập tức căng như giây đàn, im ắng tới cây kim rơi cũng có thể nghe được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Vớ vẩn! Lúc Lạc Hồng Quán chúng ta bị bọn ác nhân đập phá thì sao không thấy các ngươi xuất hiện thực thi luật pháp. Nếu không có Trương Viễn Sơn, Lạc Hồng Quán bị đập phá là ít, 4 nữ nhân giữa thành thiên bạch nhật, trên đường lớn nằm ở trung tâm Huyền Sơn Thành, trước bàn dân thiên hạ bị công khai sỉ nhục mới là lớn.” Mộc Huyền Linh từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu im lặng không nói gì đột nhiên tức giận vô cùng lên tiếng, giọng điệu vô cùng ngay ngắt.

“ Im miệng!” Lý An trừng mắt hét nhỏ một tiếng làm nàng ta vội mím chặt miệng lại không giám nói nữa. Hắn đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được để lộ thân phận luyện khí sĩ cùng với luyện thể sĩ của hắn vậy mà ma nữ này vẫn gào giọng bố cáo thiện hạ như vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 181: Đút tiền