Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 183: Xuân Nhạc Lâu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Xuân Nhạc Lâu


“ Huyền Sơn nhân tài như vậy, tài nguyên cuồn cuộn như nước chảy.

Xuân Nhạc mỹ nữ như rừng, một bước đi vào thành thần tiên.”

Đây chính là câu nói lưu truyền rộng rãi bên trong giới thượng lưu của Huyền Sơn Thành. Huyền Sơn tự nhiên chính là chỉ Huyền Sơn Thành giàu có nứt khố đổ vách, còn Xuân Nhạc chính là nhắc tới Xuân Nhạc Lâu, đệ nhất kỹ viện nơi đây.

Xuân Nhạc Lâu nằm ngay trung tâm phố Linh Trạch, Phường Bình Giang, một trong những vị trí đông đúc nhất cả thành Huyền Sơn. Để mà dễ hình dung thì giá cả của 1 khoảng đất rộng bằng cái sân nhỏ ở Phường Bình Giang này, nếu như đem tới những phường nhỏ khác có thể mua được 1 toà đại trạch, còn như nếu đem ra khỏi thành thì có thể mua được mấy ngọn núi. Cách nói tấc đất tấc vàng chưa bao giờ chính xác tới như vậy.

Ấy vậy mà tại cái nơi chật chội tới chim không có chỗ đậu này, Xuân Nhạc Lâu cao v·út trong mây, chỉ mặt tiền thôi cũng đã chiếm gần một phần mười con đường Linh Trạch, diện tích rộng rãi giống như toà núi nhỏ. Chỉ giá trị mảnh đất này thôi cũng đủ làm cho những kẻ vốn quen tự nhận là giàu có há miệng không khép lại nổi.

Xuân Nhạc Lâu không chỉ là một toà kiến trục đơn giản như vậy, nó là một tổ hợp khổng lồ được tạo nên bởi hơn mười toà kiến trúc rộng lớn khác nhau cùng với vô số đình đài thuỷ tạ cùng hành lang khúc chiết. Trong đó không thiếu những toà bảo tháp cao chót vót trong mây đèn lồng sáng rực, những bức tượng đá khổng lồ sinh động như vật sống, những đình đài thuỷ tạ quỷ thủ kỳ công, có sông xanh núi biếc, xa hoa như cung cấm nơi đế đô.

Nơi đây là một tổ hợp kinh doanh giải trí chuyên môn phục vụ cho giới siêu giàu. Nói là giải trí bởi vì phạm vi kinh doanh của nó thực sự rất rộng, khách nhân chỉ cần trong túi đủ hoàng kim thì muốn sơn hào hải vị, muốn nghe đàn nguyệt cầm ca, muốn mỹ nhân như ngọc, không gì là không có, không gì là không thiên hạ đệ nhất.

Đây là những thông tin mơ hồ Lý An nghe được từ chỗ Hàn Mặc Vân, tối nay hắn theo đúng hẹn của Hứa Thiên Vũ tới Xuân Nhạc Lâu tham gia một buổi " tụ tập nhỏ" gọi là Bạch Ngọc Dạ Yến.

Dù sao cũng là lần đầu tham gia những bữa tiệc xa hoa như thế này cho nên mặc dù bữa tiệc giờ hợi mới bắt đầu nhưng giờ tuất Lý An đã tới sớm.

Lúc hắn đi vào con đường Linh Trạch nức tiếng gần xa thì cũng là lúc trời xẩm tối, mặt trời sớm đã lặn sâu phía sau bức tường thành khổng lồ, ánh mặt trời lay lắt cố rải chút huy hoàng của mình xuống toà cổ thành. Không gian nhuộm một màu tối tăm mù mịt.

Vào khoảng thời gian này trong ngày luôn luôn là lúc yên tĩnh nhất, con người cùng với vạn vật giống như đã mệt nhoài sau một ngày dài đang im lặng nín thở mà chờ màn đêm buông xuống.

Con đường Linh Trạch rộng ít nhất cũng phải gấp năm lần đường Đông Huyền phía trước Lạc Hồng Quán, lòng đường cũng không dùng đá xám phổ thông bình thường để lát mà dùng một loại đá hơi trong suốt như pha lê lát thành, mỗi viên đá đều được cắt xẻ vuông vức một cách tuyệt đối chính xác, lúc ghép lại cùng nhau một giọt nước cũng không lọt.

Kiến trúc hai bên Phố Linh Trạch cũng giống như những con phố lớn khác trong Huyền Sơn Thành, kín kẽ như nêm, cửa tiệm này tựa sát vào cửa tiệm khác không để lộ một khe hở. Tuy nhiên kiến trúc hai bên đường Linh Trạch lại có một đặc trưng đó chính là chúng vô cùng cao lớn, không thiếu những căn lầu 4, 5 tầng, kiến trúc hai bên giống như hai bức tường thành nhỏ bao bọc lấy con đường rộng rãi.

Có lẽ bởi vì là trời sắp tối cho nên người qua lại trên phố không nhiều như Lý An tưởng tượng, không, nói là không nhiều cũng không đúng lắm chẳng qua bởi vì lòng đường thực sự quá mức rộng lớn cho nên mới gây cảm giác đấy mà thôi.

Lý An vừa nhàn nhã ngắm nhìn kiến trúc hai bên đường vừa chầm chậm cất bước, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vó ngựa gõ lóc cóc lên mặt đường như tiếng trống. Đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này cho nên nhất thời phân vân không biết Xuân Nhạc Lâu là căn nào kiến trúc, xung quanh nhà nhà đều cao lớn hùng vĩ, thiết kế tinh xảo vô cùng, thực sự nhất thời khó mà tìm thấy được đệ nhất kỹ viện của Huyền Sơn Thành này.

Lại nói hai từ Kỹ Viện có thể sẽ khiến cho người ta hiểu lầm, Xuân Nhạc Lâu kinh doanh cũng không phải là thân thể phụ nữ mà là tài năng của họ. Hoa khôi ở lầu Xuân Nhạc không ai không xinh đẹp như tiên, không ai là không tinh thông cầm kỳ thư họa, tài hoa ngút trời, là tiên tử trong mộng của toàn bộ nam nhân.

Lý An nghe tới đây cảm thấy những hoa khôi này cũng giống như nghệ sĩ ở kiếp trước vậy, chỉ là đặt trong bối cảnh khác một chút mà thôi. Nghe thiên hạ ca tụng các nàng như tiên nữ hạ phàm như vậy làm Lý An cũng không khỏi cảm thấy hơi rạo rực trong lòng, chỉ muốn tận mắt chứng kiến một lần cái gọi là mỹ mạo như hoa, tài tình xuất chúng, cái gì là bước vào Xuân Nhạc như lạc vào cõi tiên.

Trong lúc Lý An đang suy nghĩ vẩn vơ thì trời đã gần như tối hẳn, đứng ở trên đường đã không còn nhìn rõ quang cảnh bên trong cửa tiệm ở hai bên.

Đột nhiên trong không gian đột ngột giống như trở nên yên tĩnh vô cùng, tới tiếng chim kêu, c·h·ó sủa cũng không nghe thấy.

Phừng một tiếng như hư không thở dài, phía xa xa đột nhiên xuất hiện le lói ánh sáng. Rồi trong giây lát ánh sáng như thác nước đổ ập xuống con phố Linh Trạch rộng rãi, hai bên đường vô số ngọn đèn gần như được thắp sáng cùng một lúc.

Những dãy đèn lồng xanh đỏ đủ màu, những chậu than rực đỏ, những viên bảo thạch lấp lánh hòa quang yêu dị,... vô số nguồn sáng đột ngột xuất hiện xé rách màn đêm. Khắp con phố lập tức sáng trưng như ban ngày, ánh sáng xanh đỏ cam tím đủ màu lấp lánh như sao rơi, đứng trên con phố như lạc giữa giải ngân hà, đẹp không sao tả xiết nổi.

Phiu phiu phiu!

Đùng Đùng Đùng!

Ánh sáng cao v·út cắt ngang không trung, Lý An nhanh như chớp ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ánh vào mắt là ba sợi chỉ đỏ bắn lên từ mặt đất lao thẳng vào trời mây sâu thẳm.

Khi đã bay không biết bao nhiêu xa, ba sợi chỉ đỏ đột ngột nổ tung thành ba đoá hoa ánh sáng khổng lồ, rực rỡ như ba quả mặt trời màu đỏ.

Phân nửa bầu trời đột ngột sáng rực lên, ánh sáng rực rỡ như bóp nghẹt cái tim của những kẻ lần đầu chứng kiến quang cảnh này.

Có nó, màn đêm nơi phương xa giống như càng trở nên đen đặc hơn gấp bội.

Lý An đứng giữa con Phố Linh Trạch, đầu hơi ngửa, khuôn mặt vì ánh sáng pháo hoa chiếu rọi thành màu đỏ ửng, giống như là đã uống cả ngàn vò rượu ngon.

Khoảng 1 phút sau thì pháo hoa tắt hẳn, bầu trời lại trở về với trăng sao xa vời không thể với tới. Lý An theo hướng kia cúi đầu xuống, đập vào mắt là một toà lầu các cao tới không biết bao nhiêu, ngay trên mái ngói của toà lầu thông thiên, mấy chục con hỏa long sinh động như thật bay lượn giữa không trung tạo thành 3 chữ: XUÂN NHẠC LÂU.

“ So với nơi đây thì Lạc Hồng Quán thực chẳng khác nào cái chuồng lợn hôi hám không chịu nổi.” Lý An cười nói một câu, trong lòng đột nhiên xuất hiện mãnh liệt khao khát.

Biết đâu một ngày không xa căn tiệm nhỏ của hắn thanh thế sẽ còn chấn động nhân tâm hơn cả Xuân Nhạc Lâu này?

Lý An trong lòng suy nghĩ vẩn vơ trên trời dưới đất, bước chân lại mảy may không chậm chút nào hướng toà kiến trúc rộng lớn đồ sộ bước tới. Lối vào của Xuân Nhạc Lâu cũng xứng với sự tráng lệ của nơi này, đó là một chiếc cổng hình vòm được tạc từ bạch ngọc nguyên khối, cao hơn 5m, rộng hơn 3m. Bên trên chiếc cổng hình vòm treo vô số chiếc đèn lồng nhỏ xíu đủ màu, ánh sáng long lanh khiến cho hình điêu khắc long phụng trên bạch ngọc giống như sống lại, chỉ một giây khắc nữa thôi sẽ xoay người chuyển mình bay v·út lên không trung đi mất.

Bên trên chiếc cổng bạch ngọc treo một tấm biển hình dáng như rùa cõng bia, bên trên dùng nét chữ cứng cáp như đao khắc dao gọt viết ba chữ: Xuân Nhạc Lâu, nét chữ bên trong như có ánh vàng lỏng đang chảy suôi không ngừng.

Lý An vừa đi tới phía trước cổng vòm thì đã bị 2 tên người làm Xuân Nhạc Lâu chặn đứng lại. Hai người bọn hắn thân mình đều cao hơn 1m8, thân người lực lưỡng như gấu, nhìn nhịp điệu bước chân cùng cách thức điều hòa hơi thở thì rõ ràng đều là Phàm Huyết Cảnh luyện thể sĩ không thể sai được.

Dùng Phàm Huyết Cảnh canh cửa, nghe thôi cũng đã đủ bá đạo!

“ Xin hỏi các hạ có đặt chỗ trước hay không?” Một tên phàm huyết cảnh bước mấy bước tới chặn trước mặt Lý An, thái độ hòa nhã mà cười hỏi.

Chỉ là trông nụ cười của kẻ này không khỏi cũng quá mức giả dối, giống như chỉ miễn cưỡng kéo căng cơ hàm sang hai bên để lộ hàm răng, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Lại nhìn trên người hai bọn hắn, trường bào màu đỏ ôm sát người, cổ áo đen tuyền dựng thẳng, đai lưng thếp vàng, đầu đội mũ phượng chân đi giày đế cao làm bằng da, nào có chút nào giống một tên canh cửa.

Lý An theo thói quen chắp tay, mỉm cười trả lời: “ Tại hạ có hẹn với Hứa công tử Hứa Thiên Vũ ở chỗ này. Yến tiệc còn nửa canh giờ nữa mới diễn ra nhưng ta tới sớm.”

“ Hứa công tử? Ý ngài là Bạch Ngọc Dạ Yến? Đáng tiếc muốn tham gia dạ yến cần có thư mời mới có thể vào. Nếu công tử đây không ngại xin hãy chờ Hứa Thiên Vũ công tử tới rồi cùng nhau đi vào, nếu không chúng ta chỉ là phận làm thuê không dám tự tiện."

“ Thì ra là như vậy! Vậy thì ta sẽ đứng đây chờ vậy.” Lý An gật đầu đáp, không hổ là đệ nhất kỹ viện thành Huyền Sơn, chỉ vào cửa thôi mà cũng nhiều quy tắc như vậy.

“ Không được, ngươi đứng đây sẽ cản trở Xuân Nhạc Lâu chúng ta làm ăn, muốn chờ thì tự mình đi qua bên kia đường mà chờ.” Tên phàm huyết cảnh còn lại nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, thái độ cùng giọng điệu của hắn không hề che giấu vẻ xem thường chút nào, ánh mắt giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu chắn ngang đường.

Lý An dù tự nhận công phu tu tâm dưỡng tĩnh rất tốt nhưng đối điện với sự khinh thường như vậy cũng không nhịn được mà tức giận trong lòng. Đừng nói là một tên canh cửa, lấy thân phận Luyện Khí Sĩ của hắn, ngang dọc đi khắp Ngũ Linh Đế Quốc cùng Kính Quốc hai quốc gia có bao nhiêu kẻ dám xem thường?

Chờ một chút Lý An mới hơi gật đầu rồi đi sang bên kia đường chờ Hứa Thiên Vũ tới.

Đợi Lý An đã đi xa, hai tên phàm huyết cảnh mới thoải mái trò chuyện:

“ Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đối với bọn khố rách áo ôm muốn trà trộn vào lầu Xuân Nhạc, chúng ta không đánh cho chúng bò khỏi nơi này đã là may mắn lắm rồi cần gì phải khách khí với bọn chúng.”

“ Sao đệ biết y là hạng nghèo hèn, nhỡ đâu thực sự là bằng hữu của Hứa công tử thì sao?”

“ Hừ! Chúng ta canh cửa ở đây bao nhiêu năm rồi, còn có thể nhìn sai được hay sao. Tên kia ăn mặc như dân đen ngoài chợ búa, trên người không có nổi một món trang sức, sau lưng không có nổi một người hầu đi theo, thân phận địa vị thấy rõ. Quan trọng nhất chính là hắn còn chủ động bắt chuyện với chúng ta, thái độ còn khách khí như vậy, thử hỏi các công tử tiểu thư kia có bao giờ nhìn chúng ta lấy một cái, chỉ sợ nhìn xong lại bẩn mắt mình!”

“ Ngươi nói cũng đúng, những vị công tử tiểu thư kia có bao giờ nhìn chúng ta lấy một cái đâu chứ, huống hồ là nói chuyện cùng. Hzzz..! Vốn tưởng nhiều năm khổ luyện cuối cùng cũng đột phá Phàm Huyết Cảnh sẽ có thể cá chép hóa rồng, một bước lên mây không ngờ cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một tên gác cổng. Quả nhiên số phận mỗi người từ khi sinh ra đã được định đoạt, cách nói này tuyệt đối không sai được!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Xuân Nhạc Lâu