Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 180: Quan cùng Dân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Quan cùng Dân


Huyền Sơn Thành mưa to tầm tã, sấm giật liên hồi.

Con đường Kinh Sơn nổi tiếng tấp nập đông đúc cũng bị màn mưa nuốt trọn, một màu sám sịt phủ lên con đường lát đá rộng rãi, che kín cả cửa hàng chen chúc hai bên đường. Không khí nhuộm nặng màu thê lương.

Dưới hoàn cảnh đó, quan nha vốn là nơi thay trời hành đạo, giữ gìn lẽ phải lại trở nên vô cùng âm u. Phía trước cửa quan nha, hai tên quan sai đang chán nản tựa vào bức tường phía sau, một tên ngáp ngắn ngáp dài, tên còn lại thì dứt khoát ngủ gật mất.

Trên con đường lớn trước cửa nha môn, một đám người quần áo lam lũ đang đội mưa quỳ ở đó. Bọn họ có tổng cộng 5 người, y phục như thôn dân bình thường, lúc này đều cúi rập đầu xuống trông như những bao tải rách nát bị kẻ nào đấy tùy ý vứt ra đường.

Tuy nhiên bọn họ mỗi người đều giơ cao một tấm biển gỗ lớn, bên trên dùng mực đỏ viết mấy chữ.

“ Cầu Đô Thự Đại Nhân thay trời hành đạo, minh oan cho gia nữ!”

Ba người Lý An đội mưa chạy vội tới dưới mái hiên tránh mưa, nhìn thấy cảnh này thì đều hơi ngẩn người ra, duy chỉ có Hàn Mặc Vũ đã tới đây một lần khẽ lên tiếng: “ Nghe nói có 1 tên công tử thế gia c·ưỡng h·iếp dân nữ, ép dân nữ đáng thương kia nhảy cầu quyên sinh. Chỉ là không biết làm sao nhân chứng vật chứng đủ cả nhưng nha môn sau khi bắt tên công tử ca kia nhốt một đêm liền thả, tuyên bố là không có bằng chứng cụ thể nên không thể kết tội được. Điều này tự nhiên gây nên phẫn nộ to lớn tuy nhiên dân đen thấp cổ bé họng cũng chẳng ai nói năng được gì.”

“ Những người kia là?” Mộc Huyền Linh nhíu chặt lông mày hỏi.

Hàn Mặc Vũ khẽ lắc đầu, khuôn mặt cũng nhăn lại: “ Bọn họ là người nhà của dân nữ tội nghiệp kia, nghe nói đã quỳ ở đây ba ngày ba đêm rồi.”

“ Quan phủ cũng không đi quản sao?” Lý An bất ngờ hỏi.

“ Mới đầu quan sai có đi ra xua đuổi, sau phát hiện không có tác dụng liền dứt khoát coi như không khí rồi!” Hàn Mặc Vũ thở dài không thôi, đối với thế đạo này chán nản không thôi. Hắn từ nhỏ đã tài hoa hơn người, văn chương nức tiếng gần xa, kết quả vào thành đi thi chẳng phải cũng thua đám ông tử thế gia cả ngày chỉ biết vấn hoa ghẹo nguyệt, miệng chỉ biết nói lời tục tỉu bẩn thỉu đó hay sao?

Lý An nghe vậy đang toan lên tiếng thì tên quan sai canh cửa nãy giờ gật gà gật gù đã để ý tới mấy người lạ mặt này, y hống hách hét hỏi: “ Bọn kia, chốn nha môn uy nghiêm sao các ngươi giám ở đây gây náo loạn. Muốn tránh mưa thì cút đi chỗ khác đi cho ta.”

Lý An ba người nghe vậy đều không khỏi nhíu mày, tuy nhiên nhớ tới mục đích chuyến đi này chỉ có thể nhẫn nhịn.

“ Nhị vị quan gia! Nhị vị quan gia! Hai vị còn nhớ ta chứ?” Hàn Mặc Vũ đã tới đây một lần, y thở hắt ra một hơi rồi mỉm cười tiến lên bắt chuyện, giọng nói đôn đả.

Hai tên quan sai nhìn hắn một cái, một tên biếng nhác nói: “ Nhận ra, nhận ra, hôm qua nhà ngươi lải nhải bên tai bổn quan gia nửa ngày trời báo hại đêm về hai tai ta đều bị ù.”

Hàn Mặc Vũ lúng túng cười một cái rồi nói tiếp: “ Nhị vị quan gia không biết đó thôi, tiểu nhân vừa nghĩ tới Trương đại hiệp xả thân vì nghĩa kết quả lại bị giam vào đại lao là lại đau lòng không thôi, tới ăn ngủ cũng không an lòng được.” Đoạn hắn tay sang nhìn Lý An: “ Đây là ông chủ của Lạc Hồng Quán chúng ta! Ngài ấy tới đây cũng là vì chuyện của Trương đại hiệp, mong nhị vị quan gia giúp đỡ.”

Lý An cũng vội vàng mỉm cười: “ Ra mắt nhị vị!”

Tuy nhiên trong mắt của 2 tên quan sai gác cổng lại không hề có bóng dáng của Lý An, hai mắt từ đầu tới cuối đều nhìn chòng chọc Mộc Huyền Linh không hề che dấu.

“ Tại hạ tới đây chỉ mong có thể cứu được ân công Trương đại hiệp mong nhị vị dẫn tiến cho, tại hạ xin được hậu tạ.” Lý An bước lên một bước tới phía trước 2 tên quan sai, chắp tay trịnh trọng nói.

Đám quan sai nơi nha môn này bản lĩnh khác không có, duy chỉ có nhìn người là không thể nào sai được. Bọn họ nhìn thấy Lý An thần thái thông dong, ăn mặc quý khí, tuổi còn trẻ đã là ông chủ của Lạc Hồng Quán trứ danh cho nên cũng không giám làm càn, vội vàng chắp tay đáp lễ lại.

Đoạn một tên trong đó trù trừ chút ít, sau khi nhìn quanh một vòng xác định không có ai y mới ghé sát lại bên tai Lý An mà nói: “ Không giấu gì Lý lão bản! Phen này muốn cứu được Trương Viễn Sơn thực sự là khó, rất khó.”

“ Vị quan nhân đây nói như vậy có nghĩa là sao?” Lý An nghi hoặc hỏi lại.

Chỉ là hai tên quan sai dẫu có nghe hắn hỏi cũng chỉ lơ đễnh nhìn đi hướng khác, không biết là đang nhìn màn mưa hay nhìn đám dân chúng đang quỳ dưới mưa nữa.

Lý An đang muốn lên tiếng Hàn Mặc Vũ đã tiến lên trước một bước rồi kín đáo đưa một túi tiền nhỏ cho một trong hai người.

Kẻ nọ vô cùng thuần thục lấm lét quét xung quanh một vòng, lại tung tung túi tiền một cái liền ghé vào tai tên còn lại thì thầm cái gì.

Lý An đứng xa hơn ngược lại nghe được rõ ràng, nội dung chính là: “ 50 lượng bạc! Dê béo! Dê béo!”

Tên còn lại cũng thì thầm trả lời: “ Hừ! Đắc tội với Thanh Vân Môn mà còn muốn bình yên rời khỏi nha môn này? Đúng là dân đen ngu si không biết nặng nhẹ. Thôi thì chúng ta cứ dẫn bọn chúng vào gặp Đô Thự đại nhân.”

“ Không đòi thêm tiền à? Ta thấy bọn chúng giàu nứt khố đổ vách, chắc kiếm 100, 200 lượng không khó chứ.”

“ Đồ ngu! Có thể tại Huyền Sơn Thành này được người ta gọi một tiếng lão bản đâu có ai đơn giản. Ta với ngươi nên biết đủ thì hơn, lại nói 50 lượng này đã bằng 3 tháng lượng bổng của chúng ta rồi, đủ cho chúng ta bao trọn hoa khôi Bích Ngọc Lâu mấy đêm rồi. Khà khà!”

“ Đúng vậy! Đúng vậy!” Tên còn lại nghĩ tới bóng dáng thướt của vị hoa khôi kia thì cũng d·â·m tà cười theo, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng.

Sau khi hai tên quan sai canh cổng “ thần không biết quỷ không hay” thương nghị một quen, bọn chúng quay lại nhìn đám Lý An: “ Chúng ta đều vô cùng ngưỡng mộ hành vi trượng nghĩa của Trương đại hiệp, mỗi khi nghĩ tới cảnh ngài ấy phải ở tỏng lao tù mà tim gan đau thắt, chỉ khổ nỗi tài mòn sức hẹn không thể cứu người ra được. Ở nha môn này cũng chỉ có Đô Thự đại nhân mới có quyền thả người mà thôi, chúng ta cũng đã hướng ngài ấy cầu tình nhiều lần rồi, bây giờ ta dẫn các ngươi đi vào gặp ngài ấy, còn như có thuyết phục được Đô Thự đại nhân hay không thì chỉ đành trông chờ vào tam vị thôi vậy!”

Hàn Mặc Vân vội vàng chắp tay: “ Đa tạ nhị vị! Vậy làm phiền nhị vị rồi.”

Lý An ngoài mặt vẫn như thường, im lặng đi theo một trong hai tên quan sai đi vào bên trong nha môn.

Công đường là nơi dùng để xét sử t·ội p·hạm nằm ngay phía sau cửa chính, nơi này là một căn phòng cực kỳ rộng lớn, bên trong bố trí đơn giản, phong thái trang nghiêm, hai bên trái phải công đường vẽ hai vị môn thần thân cao 8 thước, 4 con mắt trợn trừng như nhìn thấu hết thảy tội ác trên thế gian.

Đáng lưu ý chính là phái sau cánh cửa lớn dẫn vào công đường không xa đặt một chiếc máy chém rộng gần 2m, cao hơn 3m. Cấu tạo của chiếc mày chém vô cùng đơn giản, bộ phận chính là một lưỡi đao dày và rộng nối với một chiếc ròng rọc. Lúc này lưỡi đao đang nằm im trên giá đỡ, không biết có phải Lý An hoa mắt hay không mà nhìn thấy phẫn lưỡi đao hơi chuyển sang màu đỏ như máu.

Nơi này bố trí rất có ý đồ, cộng với lúc thăng đường xử an, hai bên đứng mấy chục tên quan sai quan phục chỉnh tề, thần sắc giữ tợn không ngừng gõ gậy xuống đất, miệng hô đồng thanh. Đoán chừng dân đen bình thường gặp phải tràng cảnh đấy thì đừng nói là có tội, không có tội nói không chừng cũng sẽ quỳ xuống xin tha.

Ba người Lý An được tên quan sai gác cửa dẫn vào công đường, Lý An đứng ở cửa nhìn lên thì thấy phía sau chiếc bàn cao ngồi một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền mày rậm mắt to, tuy nhiên bởi vì da dẻ cùng với bờ môi quá mức nhợt nhạt cho nên đã làm mất đi mấy phần vẻ uy phong nên có.

Người này mặc một bộ quan phục màu lam, trước ngực thêu đồ án giao long 2 chân, ống tay áo hai bên dùng chỉ vàng thêu hình hoa mai, đầu đội mũ cao gắn 3 sợi lông công rực rỡ. Đây là quan phục tiêu chuẩn của cửu phẩm quan văn trong hệ thống quan lại của Ngũ Linh Đế Quốc.

Xem ra Kính Quốc dù đã tạo phản Ngũ Linh Đế Quốc tuy nhiên hệ thống triều đình đã vận hành cả ngàn năm không thể nào cứ nói đổi là đổi cho nên cơ bản vẫn giống như Ngũ Linh Đế Quốc.

Tên quan sai canh cửa vội thấp giọng nhắc nhở: “ Đây là Đô Thự Đại Nhân, còn không mau bái kiến!”

“ Thảo dân bái kiến Đô Thự Đại Nhân!” Hàn Mặc Vân vốn đã có chút quen thuộc chốn quan trường, thuần thục cúi thật thấp người thi lễ.

Lý An liếc nhanh tay quan Độ Thự một cái rồi cũng chắp tay cung kính thi lễ.

Chức quan Đô Thự chỉ là tiểu quan, địa hạt quản lý chỉ khoảng vài ba phương nhỏ, cửa phẩm quan văn là phẩm trật thấp nhất trong hệ thống quan lại Kính Quốc. Nếu là bình thường 1 tên phàm huyết cảnh luyện thể sĩ cũng hoàn toàn không cần e dè chức quan này, huống hồ gì Lý An đường đường là Luyện Khí Sĩ thân phận cao quý, tuy nhiên vẫn nói tới chùa thì vái phật tới nghĩa địa thì vái ma, hắn tới đây có chuyện muốn cầu người không thể nào không cúi mình được.

“ Dân nữ kia tại sao thấy bổn quan không chào?” Quan Đô Thự đặt công văn xuống bàn, cao cao giọng hỏi. Âm thanh của hắn to rõ hữu lực, khí phách hiên ngang, vừa nghe đã biết là dạng người đã quen ra lệnh cho người khác.

Phía bên dưới, Mộc Huyền Linh đang lơ đãng quan sát cỗ máy chém đặt bên cạnh, đối với lời nói của quan Đô Thự giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180: Quan cùng Dân