Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 179: Lòng người bất an

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Lòng người bất an


Bây giờ mấy tên lưu manh kia không biết tung tích ở đâu, Trương Viễn Sơn ngược lại bị giam vào đại lao chờ ngày xét xử. Quả thực là một câu chuyện lố bịch tới nực cười.

Đám người Trương gia trù trừ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý, Liễu Thanh Nhi cùng với Ngũ Nương liền dẫn bọn họ lên lầu hai sắp xếp chỗ ở. La Lôi theo sự phân phó của Lý An cũng cất bước đi theo.

Con gái Trương Nhược Tuyết bên cạnh nắm lấy tay mẫu thân than thở: “ Chỉ cầu cho phụ thân sớm ngày thoát khỏi đại lao, còn chúng ta ở đâu nào có quan trọng gì!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hỏi han một chút hắn cũng đã cơ bản biết được thân phận của những người này, bọn họ đều là người của một võ quán tên là Cửu Lôi Võ Quán nằm ở Bích Xích Thành cách đây rất xa.

Lý An thu lại nụ cười trên mặt, trầm ngâm nhìn màn mưa: “ Mặc Vân này, lúc nãy các ngươi từ quan phủ trở về, thái độ đám quan binh thế nào?”

Dưới lầu một chỉ còn lại Lý An, Mộc Huyền Linh cùng với Hàn Mặc Vân mấy người, ngoài trời mưa rơi tầm tã, không ai nói với ai câu gì.

Lý An sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, ngoại trừ giận vì Thanh Vân Môn h·iếp người quá đáng ra còn thấy vô cùng có lỗi với Trương gia một nhà, ai đời ra tay hành hiệp trượng nghĩa không những không được cảm tạ báo ơn mà còn phải vướng vào vòng lao lý bao giờ?

“ Thanh Vân Môn có thể ở nơi này tác oai tác quái bao nhiêu năm, tất nhiên là có cấu kết với quan phủ nơi này. Đoán chừng đám người kia nhận tiền của Thanh Vân Môn rồi cố tình gây khó dễ.” Lý An vỗ mạnh lên bàn một cái.

“ Chỉ là đám quan binh kia rõ ràng không quản ai đúng ai sai thế nào, mặc cho chúng ta thế nào kêu quan, Trương phu nhân khóc lóc cầu xin bọn họ vẫn một mực khăng khăng Trương Viễn Sơn có tội. Còn doạ nếu chúng ta không trở về thì sẽ lập tức ném Trương Viễn Sơn vào khảo phòng để tra khảo.” Hàn Mặc Vân lắc đầu, bất lực nói.

Ban sáng Trương Viễn Sơn một nhà đi ngang qua phố Đông Huyền nhìn thấy đám lưu manh ức h·iếp con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, Trương Viễn Sơn vốn tính tình trượng nghĩa không chịu nổi nên đã ra tay trợ giúp, không cần rút đao vài ba chiêu liền đánh cho mấy tên lưu manh lăn lộn dưới đất kêu thảm không thôi.

Hắn bước tới trước đám người Trương gia, ân cần hỏi: “ Trương bá mẫu, không biết mọi người đã có nơi ở chưa, nếu chưa thì xin cứ tự nhiên mà tá túc lại tiểu quán.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ai nói với ai câu gì.

Ngoài trời mưa tro như trút, bên trong Lạc Hồng Quán không có một bóng dáng khách nào.

Liễu Thanh Nhi đỡ Ngũ Nương ngồi trên ghế cách đó không xa, Ngũ Nương cũng đã chứng kiến hết thảy mọi việc, trong lòng bây giờ vẫn chưa sao hết được bàng hoàng tuy nhiên vẫn cố gắng bình tĩnh, thấp giọng an ủi Liễu Thanh Nhi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 179: Lòng người bất an

Lý An nhìn Ngũ Nương mặt mày trắng bệch đang nắm tay Liễu Thanh Nhi an ủi, người sau tuy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng gượng cười liên tục nói không sao, lại nhìn Hàn Mặc Vũ đang ngồi sau quầy gảy bàn tính, trên mặt tím xanh đen đỏ một mảnh. Bên trong quán thì hỗn loạn bàn ghế gãy, mấy v·ết m·áu chưa kịp lau đi vẫn còn loang lổ ở trên sàn, trong không khí nhàn nhạt mùi máu tanh hoà lẫn với hơi nước.

Ba tỳ nữ cùng với hỏa kế trong tiệm đều b·ị t·hương không nhẹ, Hàn Mặc Vũ đã đưa cho bọn họ ít tiền, bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ rồi. Dù sao nhìn tình hình này đoán chừng mấy ngày tiếp theo đây Lạc Hồng Quán cũng không làm ăn buôn bán gì nổi.

Đã một khoảng thời gian khá lâu rồi Lý An mới lại thực sự tức giận tới mức này. Hắn từ khi tới Huyền Sơn Thành tới nay thành thật làm người, một lòng chỉ muốn yên ổn nhưng có một số kẻ lại cứ một mực không chịu để hắn yên.

Con gái của Trương Viễn Sơn tên là Trương Nhược Tuyết, lúc này đang mặc tạm một bộ y phục của Mộc Huyền Linh, mặt mày tái nhợt đi qua đi lại trong tiệm. Cửa Lôi Võ Quán phải chạy nạn tới Huyền Sơn Thành này là vì nàng, bây giờ phụ thân lại bị giam trong đại lao, thân là con gái nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn làm nàng vô cùng đau khổ.

Hắn quay sang nhìn Trương gia mấy người, thấy bọn họ cũng mặt mày lo lắng, cô con gái đứng ngồi không yên đi qua đi lại không ngừng, gót giày gõ xuống sàn kêu lách cách.

Vốn là một hành động trượng nghĩa ai ai cũng giơ ngón cái khen hay nào ngờ quan binh đột nhiên ập tới, không những bắt đám lưu manh lại mà còn bắt luôn Trương Viễn Sơn, dù cho những người xung quanh giải thích như thế nào cũng không chịu thả.

“ Đi thôi, chúng ta tới quan phủ một chuyến nữa. Trương Viễn Sơn là bởi vì giúp Lạc Hồng Quán chúng ta cho nên mới b·ị b·ắt, ta dù phải dốc cạn túi cũng nhất định cứu y ra ngoài. Mặc Vân ngươi mau vào ngân khố lấy 2 ngàn lượng bạc ra đây, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, ta không tin lại không sai khiến được đám quan lại thất đức kia.”

Một phần bởi vì trời đang mưa to quá, một phần bởi vì chuyện ban sáng vừa xảy ra khiến người nào người nấy sợ phát kh·iếp, chỉ sợ trong thời gian ngắn không còn dám bén mảng lại gần đây nữa.

“ Xin mọi người an tâm, quan phủ chẳng qua là chưa rõ đầu đuôi sự việc cho nên mới hành động sai lầm như vậy mà thôi. Xin mọi người cứ yên tâm ở lại Lạc Hồng Quán, bây giờ tại hạ lập tức tới quan phủ giải thích mọi chuyện với đám quan gia.” Lý An trịnh trọng nói tiếp: “ Xin mọi người cứ yên tâm, Trương đại hiệp vì giúp đỡ tiểu quán cho nên mới bị như vậy, Lý mỗ dù dùng thủ đoạn nào cũng nhất định sẽ cứu ngài ấy ra khỏi đại lao càng sớm càng tốt. Thanh Nhi muội muội, phiền muội sắp xếp phòng cho mọi người.”

“ Bẩm ông chủ, lúc nãy tiểu nhân cùng người Trương gia đã tới quan phủ kêu oan, tiểu nhân còn kéo theo mấy dân chúng trên phố để làm chứng nữa. Chỉ là..” Hàn Mặc Vân nói tới đây thì ngừng lại thở dài một cái.

Người của Cửa Lôi Võ Quán vốn có hơn trăm người, nhân khí đông đảo nhưng gặp phải đại hoạ mà phải tha hương chạy trốn, đi cùng với Trương Viễn Sơn ngoại trừ vợ cùng cô con gái thì cũng chỉ còn 4 tên đệ tử tâm phúc nhất.

Cửa Lôi Võ Quán tuy chỉ là một tiểu võ quán nhưng truyền thừa nhiều đời, một môn Cửu Lôi Đao Pháp uy chấn một vùng, quán chủ Trương Viễn Sơn càng là tông sư có tiếng. Đáng tiếc bọn họ không biết làm sao đắc tội tới thế gia Bích Xích Thành, không còn cách nào khác ngoài cuốn gói chạy trốn tới Huyền Sơn Thành xa xôi ngàn dặm này.

Đám người đi lên lầu hai thay y phục xong thì tụ tập lại quanh quầy tính tiền đặt bên cạnh cửa.

Nương tử của Trương Viễn Sơn là Sở Lưu Hương khẽ lắc đầu: “ Chỉ sợ làm phiền tới công tử đây buôn bán làm ăn, chúng ta tới nhà trọ thuê phòng là được.”

Không bao lâu sau, ba bóng người khoác áo tơi vén màn mưa rời khỏi Lạc Hồng Quán. Mưa to như trút phủ lên trời đất một màn trắng xoá, bóng dáng ba người nhanh chóng nhoè dần rồi chẳng còn bóng dáng.

Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, mưa rơi xuống mặt đường kêu lách ta lách tách, sấm chớp giật liên tục làm lòng người bức bối.

“ Đúng vậy! Trời đang mưa lớn như vậy không biết bao giờ mới chịu dừng, muốn ra ngoài tìm nhà trọ không dễ. Trương đại hiệp có ơn với tiểu nữ, mọi người xin cứ thoải mái mà ở lại nơi này, khi nào Trương đại hiệp trở về rồi lại rời đi cũng không muộn.” Liễu Thanh Nhi gật đầu đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Mặc Vũ đã lấy bàn tính lách các tính toán thiệt hại hôm nay do đám lưu manh gây ra, càng tính hai hàng lông mày của hắn càng nhíu chặt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Lòng người bất an