Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 178: H·i·ế·p người quá đáng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178: H·i·ế·p người quá đáng


Ấy vậy mà khi bọn hắn leo xuống núi, mây đen không biết từ xó xỉnh nào ùa ra như nước thủy triều, bầu trời trong veo chớp mắt bị che kín bởi một tầng mây đen như mực. Gió nổi lên từ hư vô, từ chân trời cuồn cuộn cuốn tới rồi lại cuộn cuộn phóng đi, rừng cây nghiêng nghiêng ngả ngả, lá cây cuộn tròn trong gió như chim non liệng cánh, tiếc xào sạt choáng lấy mất liên địa.

Có lẽ bị hắn ảnh hưởng, Liễu Thanh Nhi cũng thôi nức nở, khàn khàn giọng mà kể: “ Sáng nay...”

Lúc này bên trong Lạc Hồng Quán không thấy khác khứa gì, mấy người vừa đi vào lập tức cảm thấy quanh thân nhẹ bẫng đi, nước mưa tát vào mặt đau rát cũng biến mất tăm hơi.

Liễu Thanh Nhi từ trên lầu vội vàng chạy xuống, bước chân gõ trên cầu thang kêu lách cách.

Lý An dừng ngựa, hơi hơi ngửa đầu nhìn màn trời âm u, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi giòn giã. Mùi hơi nước cộng với mùi đất xộc thẳng lên mũi, y phục ướt sũng áp chặt vào làn da lạnh buốt.

Cũng không biết vì sao thời tiết đột nhiên lại trở nên thất thường, lúc đám người Lý An leo lên núi rõ ràng vẫn là mây xanh vạn dặm, trời trong như gương, phóng mắt ra xa bốn phương tám hướng tuyệt nhiên không thấy một gợn mây, ánh nắng ban chiều đã bớt phần gay gắt ấm áp làm người dễ chịu.

Không đợi Lý An tra hỏi, nàng đã nức nở: “ Lý đại ca! Có một đám lưu manh tới cửa hàng chúng ta vô cớ đập phá, đánh b·ị t·hương Hàn Mặc Vân, còn... còn...”

Vó ngựa lách cách vọt lên đường đá, ba người ướt như chuột lột cuối cùng cũng về tới Lạc Hồng Quán.

Một tia chớp trắng bệch cắt ngang bầu trời như tinh kỳ phất mạnh.

Đám người cưỡi ngựa cưỡi lừa, vén màn bụi mù tiến về phía trước, Huyền Sơn Thành đã ở ngay trước mắt rồi, tường thành cao vời như dãy núi, ngay cả gió bão mang theo thiên uy cũng bị nó chặn đứng lại không tiến thêm được mảy may, chỉ có thể ở dưới chân tường bồi hồi.

Tên hoả kế gọi là Đại Ngưu thân mình lực lưỡng, cầm theo chiếc ghế dài dựa định từ phía sau đánh úp bọn hắn không ngờ đám lưu manh này thân thủ cao cường, một cường liền đá cho chiếc ghế gãy vụn, một tên khác lập tức đá cho Đại Ngưu bay xa mấy mét, nằm sàn không dậy nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đùng đoàng!

Lý An trong lòng trầm xuống, sát khí không biết từ đâu tuôn ra che kín cả hai mắt. Hắn lạnh lẽo liếc nhìn cửa tiệm một vòng rồi ngửa đầu thở ra một hơi thật dài, mất một lúc mới bình phục được nộ hoả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Chuyện này là sao?” Lý An trong lòng đang rối như tơ vò lại gặp phải người này, nhất thời không biết phải làm sao đành nhìn sang Hàn Mặc Vân dò hỏi.

Nơi này địa hình hoang vu, xung quanh chỉ toàn là đá tảng lấy đâu ra chỗ trú mưa thành thử ra ba bọn hắn cũng không còn cách nào chỉ có thể đầu trần đội mưa tiếp tục lên đường.

Nói tới đây ngay cả người điềm tĩnh như Hàn Mặc Vân cũng không khỏi cắn chặt răng, hai bàn tay siết chặt thành hình quả đấm. Mọi chuyện đã rõ mười mươi, đám lưu manh kia ban ngày ban mặt đập phá quán người ta lại giở trò đ·ồi b·ại với con gái nhà lành, Trương đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa cứu người khỏi hiểm nguy, cả con đường mấy trăm người đều có thể làm chứng ấy vậy mà đám quan nô tài kia đều gạt ngoài tai, coi Trương đại hiệp như t·ội p·hạm mà trói lại dẫn về nha môn.

Đám lưu manh không những không sợ mà còn càng càn rỡ, bắt lấy bốn người phụ nữ giở trò lưu manh, bàn tay bẩn thỉu không ngừng sờ soạng khắp nơi, vừa làm ác chúng vừa cười cợt vô cùng khoái chí.

Lý An nghe tới đây vô thức hừ lạnh một tiếng, quanh thân linh lực cuộn trào như sóng dữ, mái tóc dài không gió tự nhiên thốc ngược lên. Hai mắt hắn lạnh lẽo hàn quanh, lông mày nhíu chặt lại như hai lưỡi kiếm.

Chương 178: H·i·ế·p người quá đáng

“ Muội bình tĩnh lại đi, kể rõ mọi chuyện xem nào!” Lý An dắt Liễu Thanh Nhi ngồi xuống, trầm giọng nói.

Xung quanh lúc đó đã tụ tập một đống lớn người nhưng tuyệt nhiên không ai giám ra mặt, ngay lúc mấy người Liễu Thanh Nhi khóc tới cạn nước mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn c·hết. Thân là con gái nhà lành lại ở giữa đường giữa cái, trước mặt bao nhiêu người xa lạ như thế này bị sỉ nhục như vậy, thử hỏi bọn hắn sau này làm sao giám ngửa mặt nhìn người? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ngờ được một lúc, một tên trong số đó đột nhiên kêu toáng lên bảo là Hàn Mặc Vân khinh thường bọn hắn. Tiếp đó không đợi ai phản ứng, bốn tên vô lại lập tức khắp nơi đập phá, một tên còn đánh cho Hàn Mặc Vân nằm trên sàn thổ huyết liên tục.

Nói tới đây nàng ta không nhịn được mà ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc nấc lên. Bộ y phục màu hồng nhạt ướt sũng nước mưa đã chuyển thành màu nâu xám như bùn, đầu tóc bết nước mưa dính chặt vào da đầu.

“ Thanh Vân Môn! Lý nào lại thế?” Lý An nghiến răng ken két.

Lý An vốn cũng định lên phòng thay y phục chợt khựng lại, hắn nhìn thấy trong một góc tiệm không ngờ hàng hoá đều b·ị đ·ánh gãy nát hết, lờ mờ còn có thể nhìn thấy vài ba v·ết m·áu rất nhạt đã được lau chùi qua loa, khắp nơi hỗn độn một mảnh.

Đám lính canh trước cửa thành mặc giáp trụ sáng choang, tay cầm thương sắt đối với mưa gió xung quanh hoàn toàn làm như không thấy vẫn một mực nghiêm trang canh gác cổng vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám nữ nhân như Liễu Thanh Nhi cùng 3 tỳ nữ trong tiệm nào đã bao giờ thấy cảnh này, vội vàng hoảng sợ chạy ra ngoài đường cầu cứu.

Tiếng sấm như trống trầm điểm ba quân.

Chỉ chờ có thể, ầm ầm rào rào, vô số hạt mưa ào ạt đổ xuống như trút. Mưa rơi trên tán lá, mưa đổ xuống vách đá, mưa xối xả mặt đất vàng, mưa làm ướt sũng ba kẻ đang gấp rút lên đường.

Lý An thấy có Hàn Mặc Vân mặt mày bầm dập, ngoài ra còn có 2 người phụ nữ một già một trẻ cùng với 4 tên đàn ông tuổi tác khác nhau, đều là người lạ không quen cả.

Không đợi hắn lên tiếng thì người phụ nữ trẻ tuổi đã chạy tới kéo lấy cổ áo của hắn, khuôn mặt đẫm nước mưa trộn lẫn nước mắt, khàn giọng nức nở: “ Ngươi chính là ông chủ của cửa tiệm này? Phụ thân ta bởi vì giúp các ngươi mà bị quan binh bắt vào đại lao, nghe nói sẽ bị lưu đày vào tận sâu trong Thái Hoang Sơn Mạch, ngươi thần thông quảng đại mau mau cứu phụ thân ta với.”

Quán xá cũng theo đó mà hiếm có khách khứa gì, đám tiểu nhị người làm hiếm có được rảnh rỗi tranh thủ xách chiếc ghế đẩu ra mái hiên ngồi, trong tay hoặc là nắm một nắm hạt dưa hoặc cầm vài cái bánh ngọt.

Cả toà thành bình thường giống như một cỗ máy khổng lồ không ngừng vận động, bây giờ bởi vì cơn mưa lớn bất chợt này mà dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc này từ bên ngoài gấp gáp đi vào một đoàn người, ai nấy đều ướt như chuột lột nhưng mảy may không hề để ý.

Trời mưa lớn khiến đường đi lối lại trong Huyền Sơn Thành đều vắng ngắt, hiếm có lắm mới nhìn thấy một hai người đầu đội ô dầu hoặc khoác áo tơi chạy vội trên đường. Nước mưa lẻn lõi giữa những viên đá lát đường róc rách chảy vào đường cống thoát nước ở hai bên đường.

Hàn Mặc Vân tuy khắp người đều là v·ết t·hương nhưng lễ nghi không mất, chắp tay từ tốn nói: “ Bẩm công tử, sáng nay khi Liễu công nương cùng với 3 vị cô nương sắp bị kẻ xấu làm nhục, chính là nhờ phụ thân của Trương cô nương đây ra tay hành hiệp trượng nghĩa cứu giúp. Trương đại hiệp võ công rất cao cường, vừa ra tay liền dễ dàng đánh cho 4 tên lưu manh nằm trên đất mà rên siết, chỉ là không ngờ quan binh lại tự nhiên ập tới, không quản đúng sai thế nào liền bắt tất cả về nha môn. Mặc cho tiểu nhân cùng với mọi người xung quanh phân bua thế nào bọn quan binh cũng không chịu buông tha cho Trương đại hiệp, nói là đã đánh nhau thì hai bên đều có tội cho nên không thể tha cho bên nào.”

Lúc đi ngang qua đám lính canh để vào thành, trong lòng Lý An không ngừng thắc mắc, trời thì mưa gió sấm chớp ầm ầm thế kia, các ngươi mặc giáp sắt cầm thương sắt đứng ở chỗ này khác nào đang thách thức lão tặc thiên giáng cho một đạo sấm sét đâu?

Lý An nghe tới đây trong lòng thở dài một cái, nhìn vị cô nương trẻ tuổi họ Trương quỳ trước mặt khóc tới xé lòng xé ruột thật là đáng thương.

Kể tới đây, Liễu Thanh Nhi dừng phắt lại không kể nữa mà cúi mặt khóc lóc, hai tay kẹp chặt cổ áo.

Đường núi xa xôi, một lần nữa trở về tới Huyền Sơn Thành đã là giữa buổi chiều.

“ Lạnh quá! Lạnh c·hết ta mất! Tiểu Cúc đâu mau mau chuẩn bị nước tắm cho ta!” Mộc Huyền Linh khuôn mặt có chút trắng xám, hai tay ôm lại trước ngực.

Đoạn đường không xa mà ba người mất trọn vẹn nửa canh giờ mới đi tới nơi, trên đường gió giật trái mưa táp phải, đất đai lầy lội không chịu nổi.

La Lôi nhìn thấy cảnh này trong lòng lạnh toát, may đang ngồi trên ghế nếu không chỉ sợ đã vô lực ngã xuống đất.

Chuyện này rõ ràng là do Thanh Vân Môn gây ra, đám quan binh kia đoán chừng cũng đều đã bị mua chuộc cả rồi cho nên mới có việc bất phân đạo lý trái phải như thế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178: H·i·ế·p người quá đáng