Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 177: Rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Rời đi


Chính giữa sân, một nam tử trẻ tuổi đang luyện quyền. Cũng không biết người này đang luyện cái gì quyền pháp mà động tác vô cùng chậm rãi, quyền tới quyền đi như rùa chạy sên bò, dù vậy mỗi chiêu mỗi thực đều tràn đầy lực lượng, bộ pháp thuần thục nhanh nhẹn, đạp lên lá khô mà không phát ra mảy may chút nào tiếng động.

La Lôi lúc này mới nhận ra nơi này là căn tiểu viện ở cuối thôn, hắn vội vàng lấy lại tinh thần: “ Vâng thưa sư phụ!”

“ Tổn thất trong thôn như thế nào?”

Không biết có phải nữ nhân ở thế giới nào cũng như nhau mà không, hai người một lớn một nhỏ chờ ròng rã nửa canh giờ thì Mộc Huyền Linh mới chịu đỏng đa đỏng đảnh xuất hiện.

Lý An thì sớm đã đi ra tới cửa viện rồi.

Mọi chuyện ngày hôm qua giống như đèn kéo quân chạy qua chạy lại trong đầu La Lôi, y chợt nghe lồng ngực thắt lại, ngẩn người ngồi trên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái gì gọi là Biến? Đang yên chợt động gọi là Biến, đang chậm chợt nhanh gọi là Biến, đang nhẹ như lông hồng chợt trầm trọng như thái sơn gọi là Biến. Luyện Vương gia quyền luyện tới chỗ tinh thâm, mỗi chiêu mỗi thức đều nhẹ nhàng như gió kín kẽ như màn mưa thì đột nhiên một quyền đánh ra như sấm dậy trời cao, như thái sơn đổ ngược, đánh cho đối phương trở tay không kịp, thua rồi vẫn không hiểu tại sao mình lại thua.

Cho nên La gia thôn chỉ cần không chống lại thì sẽ không gặp nguy hiểm, Lý An trong lòng cũng vì vậy mà nhẹ nhõm đi phần nào.

La Thiết khàn khàn giọng: “ Bẩm công tử, đêm qua bọn giặc c·ướp sau khi vào thôn thì cũng không lập tức g·iết chóc c·ướp b·óc mà trước tra hỏi nơi cất giữ số đồ mộc. Trưởng thôn La Yên ban đầu do dự không chịu nói kết quả....” Nói tới đây hắn liếc mắt nhìn La Lôi đang đứng bên cạnh Lý An, lời lên tới cổ họng không tài nào phát ra nổi.

Người này còn không phải Lý An thì còn là ai.

La Lôi có chút ngẩn người nhìn Mộc Huyền Linh, khi thấy đối phương quay đầu nhìn lại thì đỏ mặt vội vàng đuổi theo sư phụ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương gia quyền hắn bắt đầu luyện từ năm 16 tuổi, bây giờ đã 23 có dư, ròng rã luyện 7 năm trời chưa từng nghỉ một ngày. Tới bây giờ hắn đã sớm đem tinh tuý của bộ quyền pháp này nắm được, Vương gia quyền bề ngoài nhìn như lấy mạnh làm đầu, chủ trương một quyền phá thịt đoạn xương định đoạt thắng bại. Tuy nhiên luyện tới chỗ tinh thâm mới ngộ ra, bộ quyền pháp này hướng tới cũng không phải một chữ Mạnh mà là một chữ Biến.

Két một tiếng, cánh cửa cũ kỹ mở toang, hơi lạnh ban mai ùa vào làm hắn không rùng mình một cái.

Từ trong phòng truyền tới tiếng mắng chửi ầm ĩ, âm thanh như kim châm vào màng nhĩ làm Lý An cũng phải nhăn mặt, La Lôi càng là mặt mày trắng bệch ra, đứng lại chỗ không biết tiếp theo nên làm gì cho phải.

Lúc sắp khuất bóng sau rừng cây, Lý An đột ngột dừng lại, quay người lớn tiếng nói: “ Sau này nếu gặp tình huống như hôm qua thì tuyệt đối đừng cố chống lại đám giặc c·ướp, bọn hắn bảo gì thì hãy làm như vậy. Mạng sống quý giá chỉ có một, vật ngoài thân ngược lại ta có thể giúp các ngươi bồi thường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Gõ gì mà gõ! Sắp sập cả cửa rồi kia kìa, ta cũng không bị điếc. Tên khốn kh·iếp có tin ta móc ruột ngươi cho c·h·ó ăn không hả!”

Nàng trên mặt vẫn còn mang theo vẻ ngái ngủ, dùng ống tay áo che miệng ngáp dài một cái rồi phất tay: “ Đi thôi!”

Không biết qua bao lâu cuối cùng La Lôi cũng lấy lại tinh thần, hắn lúc này mới nhận ra bản thân vậy mà đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Căn phòng không lớn, bày biện vô cùng tối giản, ngoại trừ bàn ghế cùng giường tủ ra thì không có thêm bất cứ vật nào khác.

Đi tới tận bên ngoài thôn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của thôn dân nào, Lý An dừng bước chân, hướng cánh rừng cách đó xa xa hét lớn: “ Ra đây đi! Trong thôn giờ đã an toàn rồi.”

Đám thôn dân nghe vậy thì đều gật đầu thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào.

Bên ngoài là một khoảng sân nhỏ được vây lại bằng một bờ tường đá cao lớn, góc sân mọc một cây đào lớn cành lá xum xuê, lá vàng phủ trên đất một lớp dày cho thấy nơi này bình thường không có người quét tước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Ngươi tỉnh rồi à! Sang phòng bên cạnh đánh thức ma n... Mộc tỷ tỷ dậy đi. Chúng ta lên đường trở về Huyền Sơn Thành.” Lý An đánh xong một lần Vương gia quyền, chầm chậm thở ra một hơi trọc khí rồi quay lại nói.

Bầu trời đã chuyển sang màu bạc, lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét của những đám mây lướt nhanh trên bầu trời. Thời tiết sáng sớm ở trong rừng sâu vô cùng rét lạnh, xương mai giá buốt phủ kín một vùng, ngọn cây dọng đầy sương sớm.

Chương 177: Rời đi

Kết quả lúc hắn đi ra thì căn phòng kia vẫn đóng cửa kín mít, hắn đành phải cùng La Lôi đứng trong sân chờ đợi.

Đợi một chút rồi từ bìa rừng liên tục có thôn dân đi ra, chẳng bao lâu sau phía trước dám người Lý An đã tụ tập gần trăm thôn dân.

Mộc Huyền Linh chú ý tới con khỉ nhỏ hung ác kia đã không thấy đâu nữa nhưng cũng không hỏi nhiều, một bên ngáp ngắn ngáp dài một bên đi đường.

Lý An dùng bạc mua 2 con lừa của một hộ dân lại dặn dò bọn hắn nghỉ ngơi vài ngày hãy tiếp tục làm việc sau đó cưỡi ngựa rời đi, Mộc Huyền Linh cùng La Lôi cưỡi lừa lúc la lúc lắc theo phía sau.

Phía bên kia, La Lôi đi tới trước phòng Mộc Huyền Linh do dự mãi mới dám nhẹ gõ cửa hai cái. Kết quả chờ một hồi vẫn không phản ứng, hắn lại cắn răng gõ 2 tiếng, lần này lực đạo nặng hơn một chút.

Lý An cũng chẳng thèm quản ma nữ này nữa, đi vào thu dọn đồ đạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Vân Môn muốn c·ướp Lạc Hồng Quán của hắn, tự nhiên sẽ không gây hại tới La gia thôn, nếu không bọn hắn tốn công tốn sức đoạt lấy cửa hàng kết quả lại không có đồ mà bán chẳng phải là công dã tràng?

La Lôi nghe tiếng gà gáy thì giật nảy mình ngồi dậy, theo thói quen gọi to: “ Gia gia ơi dậy đi, trời đã sáng rồi!”

La Thiết, đội trưởng đội sơ chế hít sâu một hơi, giao đứa con trai bốn tuổi cho vợ rồi bước lên phía trước một bước: “ Lý công tử... Chuyện này...!!”

Lý An vẫn còn một khoảng cách mới có thể đạt được cảnh giới này.

“ La Lôi là đệ tử của ta, cô bắt nạt nó thì khác nào chỉ mà mặt ta mà mắng?” Lý An lên tiếng giải vây, một bên dùng chiếc khăn lớn lau mồ hôi.

Đêm qua đám người trong thôn tuy bị một phen hoảng sợ không nhẹ nhưng ngoại trừ La Yên ra thì không ai bị tổn thương một sợi tóc, nhà cửa tài sản trong thôn cũng không hư hại cái gì, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Chỉ là phong cách hành sự này có chút không giống sơn tặc thổ phỉ bình thường.

Hắn trong lòng nghi hoặc, thận trọng rời giường đi ra cửa.

Lý An thở dài một hơi, thật lâu mới lên tiếng: “ Hôm qua t·ấn c·ông thôn là một đám sơn tặc cực hung cực ác, may mắn ta tới kịp không thì trong thôn chỉ sợ đã gặp nguy rồi. Tuy nhiên các ngươi đừng lo, ta đã g·iết sạch đám sơn tặc kia rồi, đợi trở về sẽ báo quan phủ cho người điều tra cặn kẽ, kế tiếp mọi người có thể yên tâm trở về thôn.”

Trong số này già trẻ lớn bé đủ cả, ai cũng mặt mày mỏi mệt vì một đêm không ngủ, khoé mắt toàn là tia máu. Hiển nhiên vụ việc đêm qua đã khiến bọn hắn hoảng sợ không nhẹ.

Nói xong hắn cũng không nhìn nhiều thêm nữa mà dứt khoát rời đi.

Đám gà trống bên trong La gia thôn không tim không phổi, vẫn như mọi ngày ngửa đầu gáy vang. Tiếng gà gáy lanh lảnh vang khắp chốn núi rừng đánh động vô số sinh linh.

Lý An nghe người khác gọi mình là sư phụ luôn cảm thấy có chút không quen, lắc đầu cười tự diễu một cái rồi tiếp tục luyện quyền.

Lý An khóa chặt cửa viện rồi ba người chậm rãi đi bộ ra đầu thôn.

Gió thổi mây trôi, đại ngàn rào rạt, mới đó đã tới buổi sáng sớm.

“ Đâu có đâu có! Chỉ là sáng sớm không có gì làm cho nên nổi hứng trêu chọc La đệ đệ một chút mà thôi, đừng để trong lòng nhé. Các ngươi đợi một chút, ta lập tức ra ngay đây.” Từ bên trong lập tức truyền ra âm thanh ngọt ngào, cùng với tiếng thét lúc nãy tưởng chừng như hai người khác biệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Rời đi