Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 175: Chém đầu
Ý nghĩ trong đầu liên tục xoay chuyển, Lý An mặt trầm như nước, men theo mùi máu phóng ngựa về phía trước. Phương hướng đúng là căn tiểu viện nhỏ của hắn nằm ở cuối thôn.
Vó ngựa phi nhanh, chẳng bao lâu bìa rừng đã ở ngay trước mắt.
Bạch Hầu đã lâu không gặp Lý An lập tức cao hứng kêu lên oai oái, thân hình nhanh nhẹn nhảy thẳng lên ngồi trên đầu của hắn, khi thì kéo tóc khi thì giật tai, bộ dạng vô cùng linh động hoạt bát.
Hai người đều có suy nghĩ trong lòng, không ai nói với ai câu gì.
Màn đêm đã buông xuống hẳn, trong rừng sâu tối tăm tới mức đưa tay không thấy được năm ngón nhưng không làm khó được Lý An chút nào. Từ xa hắn đã nhìn thấy xác người nằm ngổn ngang phía trước cửa viện, khắp nơi chân cụt tay chặt ngổn ngang như cành cây gãy, máu tươi loang lổ động thành vũng, đất nhão ra thành bùn, vài ba đầu chuột hoang to như con mèo đang ngang dọc qua lại, khoé miệng râu ria toàn máu với máu.
Thiếu niên bên kia sau khi làm ra hành động dọa người kia thì ngồi phịch xuống đất, thấp giọng khóc nước nở.
Con bảo mã xấu số bị dẫm một cái trực tiếp gãy mất xương sống, rắc một tiếng thân mình liền dùng một góc độ vô cùng quỷ dị còng hẳn xuống, há miệng thè lưỡi nhưng không kêu nổi, nước bọt văng tứ tung.
Tính toán rất hay, thủ đoạn cũng rất nhanh, đáng tiếc cho bọn chúng chính là gặp phải Lý An.
Khoảng đất trống phía trước tiểu viện tổng cộng có 16 cái xác, tất cả đều là người luyện võ mặc hắc y, dùng khăn đen che mặt. Lý An tại trong ngực của một t·hi t·hể tìm được một tấm lệnh bài hình tròn được làm bằng sắt, bên trên khắc một ký hiệu đơn giản, nhìn đường nét thì hẳn là một đám mây trắng.
Rõ ràng từ đầu tới cuối y đều đi cùng với nàng?
Mộc Huyền Linh vuốt ve an ủi con ngựa bên cạnh, lạnh giọng: “Lúc nãy ở kia ta tìm được t·hi t·hể của trưởng thôn La Yên, đầu một nơi thân một nẻo vô cùng thê thảm, tên thiếu niên này ôm cái đầu lâu thẫn thờ ngồi bên cạnh. Hắn chính là cháu của La Yên, nghe nói phụ mẫu mất sớm, từ nhỏ cùng La Yên nương tựa nuôi nhau.”
Tất nhiên cũng có khả năng là người nào đó trong thôn ăn no rửng mỡ lại gan to bằng trời, trèo tường và nơi này t·rộm c·ắp. Chỉ là khi đó có m·ất m·ạng cũng không trách Lý An hắn không giảng đại nghĩa được rồi!
Biết là đã vấp phải tảng đá cứng, bọn chúng tự nhiên quen thói hống hách, lập tức dùng tới chút thủ đoạn không tiện đem ra ánh sáng. Thanh Vân Môn phái một đám người tới La gia thôn, đầu tiên là t·hiêu r·ụi hết toàn bộ hàng hoá tích trữ ở nơi này, lại phá huỷ nốt xưởng mộc, hăm hoạ đám dân chúng La gia thôn không được tiếp tục làm việc cho Lạc Hồng Quán.
Bóng đen khổng lồ khí thế như núi lở làm Lý An cũng phải sợ hãi trong lòng, hắn không kịp nhìn rõ đối phương là ai chỉ nhanh như chớp đạp thật mạnh vào lưng ngựa, thân hình nhanh như chớp lướt sang bên cạnh.
Gió đêm thổi đưa mây trắng về phương xa, ánh trăng đêm nhợt nhạt chiếu xuống khoảng đất phía trước căn tiểu viện.
Lý An từ đầu đã nhìn ra chuyện này cho nên đã để Bạch Hầu ở lại tiểu viện, căn dặn nó chỉ cần có người ngoài xông vào tiểu viện liền lập tức g·iết sạch.
Chẳng trách từ lúc khai trương Lạc Hồng Quán tới nay nàng không nhìn thấy con Bạch Hầu này đâu cả, nàng vốn không để ý tới.
Lý An biết Thanh Vân Môn sẽ đánh chủ ý tới La gia thôn, chỉ là không thể nào ngờ được bọn hắn lại ra tay quyết đoán như vậy, sáng vừa tới cửa uống rượu nói chuyện, chiều liền phái người cầm đao xông vào hậu viện nhà người ta, đám Thanh Vân Môn này cũng coi như đủ ác độc cùng dứt khoát!
Chỉ là trái với tưởng tượng, Lý An không những không hoảng sợ ngược lại còn cười thật tươi, vui vẻ chạy tới bên cạnh bóng đen.
Đúng lúc này cách đó không xa, tiếng vó ngựa lóc cóc gõ mặt đất làm Lý An cùng Bạch Hầu đưa mắt nhìn lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đây.. đây là?” Mộc Huyền Linh cố lấy lại trấn tĩnh, ngoài mặt giả vờ như thường hỏi han.
Lý An lắc đầu thở dài, La Yên làm người chất phác, cả đời không làm hại tới người nào chỉ mong muốn tại chốn rừng sâu nước đọng này an ổn sống qua ngày. Ấy vậy mà không ngờ lại bị tai hoạ từ trên trời giáng xuống như thế này, tới c·hết cũng không được toàn thây.
Trong bóng tối, hai điểm huyết quang yêu dị như máu, tiếng thở khò khè nghe như tiếng gió thổi qua vách đá, âm trầm cực kỳ.
Tên thiếu niên trầm ngâm một hồi rồi không do dự cầm lên đại đao, hướng t·hi t·hể lạnh ngắt chém phập xuống.
“Đều là người của Thanh Vân Môn, đoán chừng là tới để c·ướp số hàng hoá bên trong tiểu viện.” Lý An nhỏ giọng trả lời.
Có thể tưởng tượng được cảnh lão bởi vì do dự không làm theo yêu cầu của đám người Thanh Vân Môn kia cho nên bị tên mặt sẹo một đao chém đứt đầu. Những người còn lại dù mặt cắt không còn giọt máu nhưng tới chỉ trích một câu cũng không dám, chỉ có thể co mình vào trong góc tối mà run rẩy.
Bóng đen cũng không tiếp tục t·ấn c·ông hắn, hai điểm huyết quang thực chất là hai con mắt của nó càng sáng lên yêu dị, chỉ là hung quang nộ khí ngập trời trong đó đã tan bớt.
Một con khỉ trắng thân người cao lớn như hòn núi nhỏ, chỉ sợ ít cũng phải hơn 3m, toàn thân lông trắng tung bay theo gió, bàn tay to bè như cánh cửa, mười ngón tay sắc nhọn như mũi thương. Khuôn mặt con yêu hầu hao hao giống người, miệng he hé ra để lộ hàm răng trắng ởn, kẽ răng dính đầy máu thịt h·ôi t·hối, hai chiếc răng nhọn hoắt đâm ngược ra bên ngoài. Hai mắt đỏ tươi như hố máu, mỗi lần chớp mắt đều tưởng chừng như sắp ứa ra máu tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhanh hắn đã t·ìm t·hấy t·hi t·hể của một tên hắc y nhân cầm đại đao, phía trên khăn che mặt có một vết sẹo lớn kéo từ chân tóc xuống dưới vô cùng dễ thấy.
Đoạn lúc này nàng mới chú ý tới con khỉ nhỏ đang ngồi chồm hổm trên đầu Lý An, hai tay không ngừng kéo tóc như bắt rận thì lập tức hiểu rõ. Thì ra tên họ Lý kia từ đầu đã để con hung thú này lại La gia thôn, đám Thanh Vân Môn kia lỗ mãng mà tới tự nhiên là chỉ có đi mà không có về.
Cũng không khó để đoán được ý đồ của đám Thanh Vân Môn kia, bọn hắn tới danh chính ngôn thuận tới Lạc Hồng Quán muốn dùng tiền mua lại cửa hàng nhưng không được toại nguyện, lại gặp Lý An cũng không phải loại thư sinh chân yếu tay mềm dễ chơi.
Cùng lúc đó bóng đen cũng ầm ầm rơi thẳng xuống, con bảo mã không hay biết gì trực tiếp bị đè thành thịt vụn. Ầm một tiếng, mặt đất b·ị đ·ánh ra một cái hố cạn, bụi đất bay mù mịt.
Đúng lúc này thanh niên đứng bên cạnh Mộc Huyền Linh đột nhiên động, hắn chầm chậm đi tới giữa biển máu núi thây, khuôn mặt lạnh toát không một chút cảm xúc chầm chậm tìm kiếm giữa đám t·hi t·hể.
Chương 175: Chém đầu
“Cái này?!” Lý An xem tới đây cũng có chút ngẩn người, nhất thời không hiểu được ra làm sao.
May mắn hắn đã có chuẩn bị nếu không phen này Lạc Hồng Quán vừa mở cửa không được bao lâu liền phải đổi chủ.
Sự thực đúng là như vậy, La gia thôn tuy chỉ là một sơn thôn hẻo lánh không người để ý nhưng chính là mạch môn của Lạc Hồng Quán, chỉ cần sơn thôn này xảy ra chuyện thì Lạc Hồng Quán cũng coi như không đánh tự sập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh đao nặng nề ầm ầm bổ vào mặt đất, đầu lâu của t·hi t·hể lập tức lăn long lóc ra bên ngoài. Vốn đã là t·hi t·hể cho nên miệng vết chém cũng không chảy ra bao nhiêu máu, chỉ có một chút máu đen ứa ra bên ngoài, mùi h·ôi t·hối bốc lên kinh khủng.
Lý An bị nó túm tóc thì có chút đau, tuy nhiên chẳng có cách nào chỉ đành mặc kệ nó tác oai tác quái. Hắn nhìn mấy chục cái xác xung quanh một lần, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra.
Từ đầu tới cuối Lý An đã đối với người trong thôn nhắc đi nhắc lại rằng dù có chuyện gì cũng không được tự tiện vào tiểu viện của hắn rồi. Cho nên tuỳ tiện xông vào nơi đây chỉ có thể là kẻ mang ý xấu mà tới.
“Hu..huuu.!”
Khoảng 1 phút sau, nó đã thu nhỏ lại trở thành một con tiểu bạch hầu chỉ cao tới bắp đùi, da lông toàn thân trắng buốt, vẻ bề ngoài cũng không còn kinh khủng như ban nãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Hầu bốn chi bấu chặt vào tóc của Lý An, thân mình đu ngược lại treo lủng lẳng trước mặt hắn, hai mắt chớp chớp nhìn đám t·hi t·hể. Nhìn thảm trạng của đám người, đây đều là thủ bút của nó không thể nghi ngờ được.
Mộc Huyền Linh bên cạnh liên tưởng tới vụ việc lúc sáng cũng đã đoán được phần nào chân tướng sự việc, duy chỉ một điều nàng không hiểu chính là Lý An làm sao có thể g·iết sạch đám người Thanh Vân Môn t·ấn c·ông La gia thôn?
Lý An đối với tiêu ký này nào có lạ lẫm gì, chính là tiêu ký đặc trưng của Thanh Vân Môn.
Rừng sâu nước độc, trời đen đất tối, ngôi làng nhỏ hẻo lánh giữa rừng rậm hoang vu, xung quanh tối tăm âm trầm tuyệt nhiên không có một chút nhỏ âm thanh, trong không gian lại thoang thoảng mùi máu tươi gay mũi. Cảnh tượng này nghĩ tới thôi cũng đủ làm người ta sởn gai ốc.
Chỉ cần như vậy Lạc Hồng Quán chẳng khác nào cây mà không có rễ, sông mà không có nguồn, không cần Thanh Vân Môn bọn hắn tác động cái gì cũng tự mình sụp đổ. Đợi tới khi đó chuyện thu lấy Lạc Hồng Quán cũng chỉ như cúi người nhặt món đồ rơi trên mặt đất mà thôi.
Con yêu hầu thấp giọng kêu một tiếng, thân hình lập tức giống như quả bóng xì hơi cấp tốc thu nhỏ lại.
Khi hắn đi tới trước cửa tiểu viện, đột nhiên một bóng đen khổng lồ đổ từ trên tán cây bên cạnh ầm ầm rơi xuống, khí thế như núi cao đổ sập, gió mạnh ép xuống không thở nổi.
Mộc Huyền Linh dẫn theo một tên thanh niên trẻ tuổi, dắt ngựa chầm chậm tiến lại gần.
“Khốn kh·iếp!” Lý An trong lòng lạnh toát một mảnh, vội vàng thúc ngựa phi nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.