Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 174: Sơn thôn trong chiều tà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Sơn thôn trong chiều tà


Mộc Huyền Linh thở dài một cái, đây là cái gì kế hoạch! Lâu ngày ở chung nàng tự nhiên biết tên họ Lý này chính là tiêu biểu của loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, loại người này nếu mà cam tâm tình nguyện chịu thua thiệt trong tay người khác thì nàng tình nguyện ăn hết cái Thiên Cơ Bàn trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này ngồi đối diện với đám lòng lang dạ sói kia làm hắn buồn nôn tới cảm giác thèm ăn cũng ném qua cửa sổ, bây giờ mới hồi phục một chút mùi vị nên có.

Lý An hơi ngửa đầu nhìn thiếu nữ một cái rồi lại cúi đầu xuồng gắp đồ ăn, miệng đầy dầu mỡ hàm hồ trả lời: “ Đám người kia thế mà giám đánh chủ ý Lạc Hồng Quán của ta! Ta rất là tức giận, ăn nhiều một chút tâm trạng mới có thể tốt hơn một chút.”

Mục đích chuyến đi này của bọn hắn chính là vận chuyển lượng lớn hàng hoá từ La gia thôn tới Huyền Sơn Thành. Thời gian qua số lượng khách nhân đặt hàng rất nhiều, thậm chí còn có hiện tượng mua qua tay rồi bán lại với giá cao hơn giá gốc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý An cùng với Mộc Huyền Linh lên ngựa rời khỏi thành đi tới La gia thôn.

Con ngựa béo b·ị đ·au giật mình phi nước đại về phía trước, hý lên một tiếng vang vọng khắp thiên đại yên tĩnh.

Đường đi từ Huyền Sơn Thành tới La gia thôn không xa nhưng vô cùng hiểm trở, đa phần đều là rừng sâu núi thẳm, nếu không cũng là vách đá cheo leo. Lý An hai người đa phần đều phải một bên dắt ngựa một bên dùng kiếm mở đường mà đi, xuất phát từ buổi sáng nhưng đợi tới khi chiều tối với tới được La gia thôn.

“ Tất nhiên nếu như bọn chúng không đủ kiên nhẫn mà dùng tới nắm đấm, ép chúng ta nhường ra cửa hàng...” Lý An quay đầu, kéo dài giọng nói ra một chút: “ Lý An ta cũng không phải đại thiện nhân! Một mình ta có thể chơi c·hết cả lò bọn chúng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Không gian phía trước đột ngột trở nên sáng sủa, gió lạnh quất vào mặt đau rát, tóc đen cuộn tròn trong gió như lốc xoáy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đúng lúc này Mộc Huyền Linh chậm rãi đi từ bên ngoài phòng vào, nhìn thấy bộ giáng của đối phương, nàng nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: “ Dù sao cũng là ông chủ của một cửa hàng, làm gì mà như ma đói đầu thai thế hả?”

Từ khi khai trương tới nay Lạc Hồng Quán buôn bán vẫn luôn là ngày một đi lên, khách nhân một truyền mười mười truyền trăm, không cần tốn công sức nhưng dòng người kéo tới chưa bao giờ dứt, nhu cầu vô cùng lớn. Tuy nhiên thời gian gần đây họ Lý kia từ đầu tới cuối đều lấy hết hàng làm Lý do đuổi không ít khách hàng đi, rõ ràng trong kho vẫn còn Thiên Cơ Bàn cùng Ngọc Thuỷ Sàng nhưng lại đối với ngoại giới tuyên bố đã không còn, cũng không chịu đối với La gia thôn bên kia đốc thúc nâng cao năng suất làm việc.

Phía trên vết kiếm ấy, hoàng hôn đã lặn được phân nửa, quang huy chói mắt. Tầng tầng lớp lớp đám mây chuyển màu đỏ ửng như máu nổi bật trên màn trời đen sẫm, vô số những ngôi sao mờ nhạt vẫn còn đang lẩn trốn, phải căng mắt ra tìm kiếm mới có thể nhìn thấy được.

“ Không đúng!” Lý An bật thốt lên một câu, vội vàng thúc mạnh vào bụng ngựa.

Ban đầu nàng không hiểu lắm tên hồ ly này đang âm mưu cái gì, chỉ là bây giờ nhìn lại rõ ràng là đang cố tình giảm lợi nhuận của cửa hàng xuống, từ đó làm cho Thanh Vân Môn không tới nỗi đỏ mắt nổi lòng tham.

Mộc Huyền Linh thấy đối phương hành xử kỳ lạ cũng vội vàng đuổi theo, chỉ là nàng vừa học cưỡi ngựa không bao lâu, làm sao có thể phóng ngựa trên đỉnh núi khắp nơi đều là loạn thạch như thế này được cho nên chỉ có thể chầm chậm lặc lư xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Ngươi dự định thế nào? Thanh Vân Môn người đông thế mạnh, lại đã cắm rễ ở Huyền Sơn Thành hơn trăm năm, trong đó dây dưa phức tạp tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi. Còn có Vạn Sơn Tự bên kia, nghe nói còn có cả Nhị Châu Cảnh cao tăng toạ trấn, dùng vũ lực cố nhiên là không thể nào rồi!” Mộc Huyền Linh nhíu mày hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy nhiên cái này kéo dài sách lược rốt cuộc còn có thể kéo dài tới lúc nào thì thực sự khó mà nói được. Hôm nay Thanh Vân Môn đã kéo tới tận cửa, ý đồ thăm dò rõ ràng không cần nói cũng biết, Lý An dùng 1000 lượng phí kinh doanh mỗi tháng đối phó đi qua tuy nhiên đám người kia miệng rất rộng, chút bạc này còn chưa đủ cho chúng nhét kẽ răng nữa là.

Lạc Hồng Quán bên kia, Lý An sau khi tiễn đưa đám khách quý không mời mà tới này xong thì quay trở lại phòng, ngồi xuống bàn bắt đầu miếng lớn ăn thức ăn, chén lớn uống rượu mạnh.

La gia thôn ở ngay bên dưới rồi, tuy nhiên tại sao hôm nay lại không hề có chút âm thanh hay ánh sáng nào xuất hiện? Giống như là một nơi tử địa?

Không gian yên tĩnh lạ thường.

Dưới chân núi, những mái nhà tranh vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét, tuy nhiên lại không nhìn thấy bất cứ ảnh đèn nào.

Thanh Vân Môn cũng đã xé rách da mặt, ý đồ với Lạc Hồng Quán đã rất rõ ràng rồi. Bây giờ có cố tình hạn chế lợi nhuận của cửa hàng cũng là vô ích, chỉ có hại mà không có lợi, Lý An quyết định sẽ vận chuyển toàn bộ số hàng tích trữ ở La gia thôn vào thành, vì Lạc Hồng Quán nâng cao thanh thế.

Bốn người bọn hắn ở trên bàn cười cười nói nói, chén lên chén xuống không ngừng nhưng trong lòng người nào cũng có quỷ, thành thử ra đồ ăn đều là món nổi tiếng của Mỹ Hoa Lâu, Mỹ Hoa Tửu rượi ngon ba bình đều chưa tiêu hao bao nhiêu.

Hai người trong mắt chỉ có thức ăn, chẳng bao lâu đã dọn sạch bàn thức ăn thịnh soạn.

Hoàng hôn ngày một lặn xuống, ánh mặt trời đã sắp sửa tắt hẳn, trong không gian thoang thoảng mùi máu tươi nồng nặc.

“ Lợi hại! Lợi hại!” Mộc Huyền Linh không nhịn được giơ lên ngón tay cái: “ Cả nhà gia sản sắp trở thành đồ trong túi của người ta tới nơi rồi mà vẫn còn tâm hồn ăn uống như vậy, họ Lý ngươi lợi hại.”

Lý An thân là một cái Phàm Huyết Cảnh luyện thể sĩ, sức ăn tự nhiên kinh khủng, hắn một mực cắm gắp đồ ăn, chẳng bao lâu đã vơi đi phân nửa

Lý An một mạch cưỡi ngựa chạy vào La gia thôn, vó ngựa gấp rút vang lên trên còn đường nhỏ duy nhất trong thôn, hai bên nhà dân im lìm như c·hết, tuyệt nhiên không có một tiếng động.

Phía xa, xa tới mức không thể ước lượng nổi, chân trời như một vệt kiếm thắng tắp kéo từ tận cùng bên phải tới tận cùng bên trái.

Lý An đặt chén rượi xuống bán đứng đậy đi ra cửa sổ, nhìn bên ngoài mái nhà nhấp nhô một mực kéo dài ra tít tắp xa, giống như tự nhủ: “ Thanh Vân Môn để ý tới Lạc Hồng Quán, thế lực khác không có? Nhất là Hứa thị gia tộc cách đây không xa lại có dù oán sâu nặng với Thanh Vân Môn. Chỉ cần chúng ta có thể tại kẽ hở giữa các thế lực lớn này sinh tồn, âm thầm lớn lên, rất nhanh thôi sẽ không cần sợ bọn chúng nữa!”

Vó ngựa lóc cóc gõ lên mặt đá cứng, Lý An thân hình xóc nảy theo nhịp lên xuống của lưng ngựa đi lên tới đỉnh đồi.

Phía dưới vết kiếm ấy, đại đại im lìm như một đầm nước đen tuyền, yên tĩnh như c·hết.

Nói xong rồi nàng cũng ngồi xuống bàn, lấy một đôi đũa một chiếc bát mới bắt đầu gắp thức ăn, tốc độ so với Lý An không hề mảy may chậm chút nào.

“ Không có cách, chỉ có thể bước nào hay bước nấy. Không đánh lại còn có thể chạy a, Thanh Vân Môn nếu như giám trắng trợn c·ướp Lạc Hồng Quán của ta, ta liền ngày đêm mai phục bên ngoài cửa thành, thấy tên nào đi ra cổng thành ta g·iết tên đó.” Lý An hồn nhiên không lo lắng trả lời, ung dung rót cho mình một chén trà.

Chương 174: Sơn thôn trong chiều tà

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 174: Sơn thôn trong chiều tà