Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173: Âm mưu quỷ kế
Lý An ngoài mặt vẫn như thường chỉ im lặng không nói, khó mà đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Lão không lên tiếng, Thư Vĩ Minh cùng Từ Trưởng Lão càng không dám lên tiếng, Lý An tự nhiên cũng chẳng tự mình tìm lấy phiền phức, thành thử ra một bàn ăn bốn người đều chỉ im lặng ăn thịt uống rượu, không khí nặng nề.
“Họ Lý kia là cảnh giới gì?” Từ trưởng lão lập tức hỏi, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt vẫn chưa khô hẳn.
“Mấy ngày trước Hứa Thiên Vũ của Hứa gia đã tới nơi này, đoán chừng Hứa thị đã để ý tới nơi này rồi!” Bạch Mi Lão Giả nhíu mày, không biết vẫn là nói với người bên cạnh hay là nói cho chính mình nghe.
“Xin đa tạ!” Lý An gật đầu mỉm cười, trong lòng thở ra một hơi. Dứt lời hắn buông tay Từ trưởng lão ra, người sau giống như được đại xá vội vàng lùi lại mấy bước liền.
Rắc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ra tới cửa, Thư Vĩ Minh do dự cả buổi nhưng vẫn không dám lên tiếng, một bộ lời nói tới cổ họng rồi nhưng không nói ra được, nhịn tới đau khổ.
Họ Từ này cũng coi như là một trang hảo hán, cổ tay trực tiếp bị lực cực mạnh bẻ ngoặt một góc 180 độ, đau tới mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhưng vẫn không hé miệng kêu nửa lời.
Đây là Lạc Hồng Quán còn chưa mở được bao lâu, nếu như cho nó thêm chút thời gian phát triển thì thật không thể tưởng tượng được. Đến lúc đó nếu như để thế lực khác nhúng tay vào thì Thanh Vân Môn muốn thôn tính Lạc Hồng Quán đã không phải là chút chuyện đơn giản rồi.
Thư Vĩ Minh cũng không chủ động lên tiếng, nhàn nhã uống một ngụm trà. Từ trưởng lão xưa nay vốn nổi tiếng là người nóng tính, thích dùng tay chân hơn là dùng lời nói, lão nói ra mấy lời này cũng không làm hắn bất ngờ lắm. Đây cũng chính là mục đích hắn dẫn Từ trưởng lão đi cùng.
Lý An mỉm cười không giảm đi ra cửa, hắn vẫy tay gọi Hạ Lan tới rồi căn dặn: “Ngươi lập tức chạy tới Mỹ Hoa Lâu đặt một bàn thức ăn đắt nhất về đây, nhớ kỹ không thể thiếu Mỹ Hoa Tửu thượng hạng.”
Từ trưởng lão nghe tới hai từ Hứa Thị thì thất kinh: “Không tới nỗi đâu, Hứa thị làm sao sẽ để ý tới căn tiệm nhỏ này! Đoán chừng là Hứa Thiên Vũ tuỳ ý tới đây dạo chơi mà thôi đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là khuôn mặt của Lý An từ đầu tới cuối vẫn đạm mạc như vậy, thân hình cũng lười nhúc nhích lấy một cái.
“Đủ chưa!” Lý An thở dài một cái, tay phải đưa ra bẻ ngược cổ tay của Từ trưởng lão ra phía sau.
Đôi khi dùng vũ lực giải quyết vấn đề thuận lợi hơn dùng lời nói rất nhiều.
Từ trưởng lão nhếch lên một bên lông mày, giận quá hoá cười: “Vậy thì làm ngươi tắt thở là được, đúng không?”
Trạng thái của hai bên hoàn toàn đối lập.
Lý An trên mặt vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ đạm mạc nhìn 3 người. Thậm chí ánh mắt hắn cũng không thèm chớp lấy một cái.
Bạch Mi Lão Giả nhàn nhạt mỉm cười: “Ngựa non háu đá mà thôi! Cho hắn ăn một ít đau khổ tự nhiên sẽ biết sợ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ trưởng lão thấy thế lại càng nộ hỏa xung thiên, không nhịn được nữa và nhanh như báo vươn người dậy, tay phải như chiếc kìm sắt ghìm chặt cổ họng của Lý An.
Chương 173: Âm mưu quỷ kế (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Mi Lão Giả nghe vậy cũng không truy hỏi thêm mà chỉ tập trung ăn uống, lão ăn uống không nhanh, thỉnh thoảng lại làm thức ăn rơi vãi ra cả, thực sự không khác gì một lão ông nghèo khổ đã quen ăn cơm trắng.
“Nô tỳ đã rõ!” Hạ Lan cũng là người thông minh, biết chủ nhân gấp gáp cho nên cũng không lề mề mà chỉ gật đầu một cái rồi chạy vội đi.
Dùng bữa xong, đôi bên khách khí mấy câu đám người Thanh Vân Môn liền ra về.
Lời còn chưa dứt, lão đã vỗ mạnh một cái làm cái bàn lớn gãy làm đôi, ấm trà vỡ tanh bành, nước trà vương vãi khắp nơi.
“Chẳng nhẽ cứ để Lạc Hồng Quán ở trong địa bàn của Thanh Vân Môn chúng ta cúi người hốt bạc như vậy?” Thư Vĩ Minh nhíu chặt hai hàng lông mày nói. Hắn là một cái người làm ăn, một cửa hàng làm ăn ra sao ít nhiều có thể thấy được rõ ràng, Lạc Hồng Quán này lợi nhuận tuyệt đối có thể sánh ngang với mấy cửa tiệm lớn của Thanh Vân Môn, mấu chốt là cửa hàng này rất nhỏ lại nằm ở cuối đường a!
“Nếu các vị đã không khách khí thì Lý mỗ cũng nói thẳng.” Lý An hơi kéo dài ngữ điệu, liếc nhìn 3 người ngồi đối diện một cái rồi nói tiếp: “Chuyện bán Lạc Hồng Quán là tuyệt đối không thể nào, chỉ cần Lý mỗ còn một hơi thở thì vẫn sẽ bám trụ lại nơi này.”
Người này tuổi chừng trên dưới lục tuần, da dẻ ngăm đen như dân vùng biển, khuôn mặt thô ráp lỗ chỗ vô cùng xấu xí, mũi tẹt, trán rộng, tóc bạc lưa thưa không có mấy sợi, ngoại hình cùng một phường nông dân không có chút nào khác biệt. Tuy nhiên hai con mắt của lão lại đặc biệt sáng ngời, hai hàng lông mi trắng như cước, phần đuôi rủ xuống như thác đổ.
Lão còn muốn giống như nắm cổ gà nhấc bổng Lý An lên, đợi tới khi tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này nghẹt thở sắp c·hết tự nhiên sẽ biết sợ. Chỉ là tại sao lão dù gắng sức thế nào đối phương cũng không hề lay chuyển?
Bạch Mi Lão Giả lạnh nhạt: “Cảnh giới gì? Cái này ta không rõ ràng lắm, tuy nhiên chắc chắn chưa đặt chân vào Kim Thân Cảnh. Nếu như tuổi trẻ như vậy đã thành Kim Thân, tuyệt đối không cần ở nơi góc phố này lăn lộn kiếm từng lượng bạc, đối với một Thanh Vân Môn nhỏ nhoi chúng ta cũng sẽ không như vậy khách khí!”
Đợi rượu thịt đã bày biện xong, chén rượu cũng đã được rót đầy, Lý An mời ba người Thanh Vân Môn nhất nhất ngồi xuống.
Khoảng 30 phút sau, một đám người làm Mỹ Hoa Lâu mặc y phục màu vàng nhanh nhẹn xách theo từng lồng thức ăn đi tới. Bọn hắn vô cùng quen thuộc bày biện thức ăn lên chiếc Thiên Cơ Bàn trên lầu hai.
Bạch Mi Lão Giả qua đường lớn rồi lại dừng lại, sâu sắc nhìn Lạc Hồng Quán một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Có gì cứ nói.”
Mỹ Hoa Lâu cách đây cũng không tính là gần tuy nhiên đồ ăn bày biện ra bàn lúc vẫn còn nóng hôi hổi, khói trắng bốc lên nghi ngút như mở nắp nồi nước đang sôi, hương thơm nức mũi làm người tâm trạng vui vẻ.
Bàn tay gân guốc của Từ trưởng lão siết chặt cổ họng Lý An, mạch máu nổi lên cuồn cuộn như ống nước, trông phát kh·iếp.
Lão giả mi bạc khẽ xoay Thiên Cơ Bàn đưa món Phật Nhảy Tường tới trước mặt, gắp một miếng bỏ vào miệng rồi gật gù: “Thức ăn rất ngon, Thiên Cơ Bàn cũng rất tuyệt diệu! Tuy nhiên điều Lý mỗ tò mò nhất lại là Lý công tử đây? Không biết công tử sư thừa là ai, quê quán ở nơi nào?”
Thư Vĩ Minh cùng Từ trưởng lão hoàn toàn không có chút phản đối nào, vội vàng vâng dạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dù Hứa gia có ý đồ gì thì Phố Đông Huyền cũng là địa bàn của Thanh Vân Môn chúng ta, Lạc Hồng Quán chính là đồ trong túi. Chỉ là tên tiểu tử họ Lý kia dùng tiền không được, dùng vũ lực cũng chẳng xong! Phải làm thế nào bây giờ?” Thư Vĩ Minh nhìn căn tiệm mà than thở không thôi.
“Thanh Vân Môn chúng ta xưa nay không phải là loại thế lực ỷ thế h·iếp người, chỉ là Từ trưởng lão nóng tính cho nên diễn đạt không phù hợp. Lý lão bản nói thế nào thì làm thế đấy đi thôi!” Bạch mi lão giả uống nốt chút cặn trà trong chén, khàn giọng trả lời, âm thanh khàn khàn vô cùng bình thường, không làm người khác khó chịu cũng không làm người khác kinh sợ.
“Tại hạ vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới! Không đáng nhắc tới!” Lý An khẽ cười, nhấp một ngụm rượu mạnh, Mỹ Hoa Tửu thực sự không làm người ta thất vọng.
Ở dưới mái hiên nhà người khác thì không thể không cúi đầu, Lý An hoàn toàn không có dự định sớm như vậy cùng Thanh Vân Môn xé toạc da mặt, nói gì thì nói đối phương là địa đầu xà ở nơi này đâm chồi nảy lộc đã mấy trăm năm, hắn một cái người ngoài không quen không biết làm sao đấu lại.
Dưới lầu khác nhân đông đúc, không gian ồn ào náo nhiệt, bên trên lầu 2, trong chiếc phòng nhỏ vẫn thường dùng để đón khách quý lại yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.