Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 172: Phiền phức tới cửa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Phiền phức tới cửa


Đã hơn 1 tháng kể từ ngày Lạc Hồng Quán khai trương, chuyện làm ăn buôn bán của cửa tiệm cơ bản cũng đã đâu vào đấy, Lý An lẫn người làm trong tiệm đều là quen tay quen việc, dù mỗi ngày đều bận tới đầu tắt mặt tối nhưng bù lại bạc vào tay rất khá.

Không gian không có ánh đèn neon, không tiếng còi xe inh ỏi ngược lại chỉ có ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim chóc lanh lảnh không biết truyền tới từ nơi nào, không khí trong lành mát lạnh. Lý An xuyên không tới dị giới đã lâu ấy vậy mà đột nhiên lại cảm giác có chút mới lạ.

Ngồi ở cửa tiệm nhỏ bên đường, ăn bánh bao uống rượu gạo, trên đường lớn lát đá xanh dòng người như nước, y phục cầu kỳ đủ màu, thỉnh thoảng lại có xe ngựa lóc cóc chạy qua, phía xa xa là vô số kiến trúc cổ kính lấp lánh trong ánh nắng sớm.

Hắn giơ tay vẫy tiểu nhị: “ Tiểu nhị, cho ta thêm 1 đĩa bánh bao thịt, một bát nước chấm ngũ vị, 1 bát rượu gạo.”

Giọng điệu kiêu ngạo khó nghe, nội dung càng là không chút kiêng nể một người nào. Đây chính là giọng điệu của cao tầng Thanh Vân Môn vốn đã quen hô mưa gọi gió nơi này.

Ba người này đều mặc y phục màu xanh lá cây, kiểu dáng cơ bản giống nhau, bên vai trái thêu tiêu chí một đóa mây trắng, đây chính là y phục đặc trưng của Thanh Vân Môn, dân chúng ở quanh đây không ai là không biết, đám chủ quán làm ăn buôn bán đối với đám đại lão gia này càng là sợ như sợ cọp.

“ Tới đây, tới đây! Xin khách quan chờ chốc lát cho.” Tên tiểu nhị đang lúi húi bê đồ ăn lên cho 1 bàn gần đấy nghe vậy không ngẩng đầu lên mà cao giọng đáp. Cửa tiệm bánh bao này cũng có chút danh tiếng, khách khứa rất đông vậy mà ông chủ chỉ thuê duy nhất 1 tên tiểu nhị mà thôi, đúng là keo kiệt.

Theo thời gian trôi qua, danh tiếng của căn tiệm gỗ nhỏ cuối phố Đông Huyền càng ngày càng nổi như cồn, thường xuyên xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu, đặc biệt là đối với hai món xa xỉ phẩm là Thiên Cơ Bàn cùng với Ngọc Thuỷ Sàng.

Một ngày này hắn đang ngồi ở tiệm bánh bao đối diện Lạc Hồng Quán, nhàm chán quan sát dòng người ra vào cửa tiệm nhỏ của mình.

Bởi vì muốn lôi kéo quan hệ tốt với Thanh Vân Môn cho nên dù không bắt buộc Lý An vẫn đem phí kinh doanh dâng lên tới cửa. Thư Vĩ Minh tất nhiên là vui vẻ mà nhận lấy, mở miệng một tiếng lão đệ đóng miệng một tiếng ông chủ tuy nhiên không hiểu sao ánh mắt của đối phương làm Lý An một mực không thoải mái.

Lý An đang tìm biện pháp tuy nhiên hắn là người từ xa tới đây, thân cô thế cô, tạm thời chưa có biện pháp nào khả dĩ cả.

Cửa tiệm của Lý An rất nhỏ, trong khế ước Thanh Vân Môn chỉ yêu cầu hắn nộp 100 lượng bạc phí kinh doanh mà thôi, con số này so với thu nhập một tháng của Lạc Hồng Quán chỉ tính là con số lẻ mà thôi, cơ hồ có thể không tính đến. Tất nhiên đây là do Lạc Hồng Quán làm ăn buôn bán tốt, đối với mấy cửa hàng thường thường trong thành thì phí bảo kê đã là một con số khá lớn rồi.

“ Đám ăn người không nhả xương!” Lý An đang thấp giọng lẩm bẩm thì nhìn thấy Thư Vĩ Minh nhìn qua, hắn vội nuốt xuống mấy lời khó nghe đã chạy tới cổ họng, đôn hậu cười lớn: “ Thư phó môn chủ! Vạn hạnh, vạn hạnh, thực sự là vạn hạnh! Không biết là cơn gió thần tiên nào đã thổi khách quý như ngài tới tiểu quán?!”

“ Ông chủ Lý, đã lâu không gặp! Lạc Hồng Quán thực sự là buôn may bán đắt còn hơn cả lời đồn, đặc biệt là cái gọi là Thiên Cơ Bàn này, thần kỳ làm sao?!”

Khoảng 3 phút sau tiểu nhị nhanh nhẹn bê một khay gỗ tới rồi dùng tốc độ nhanh như gõ đũa dọn đồ ăn lên bàn. Đồ ăn gồm có 5 chiếc bánh bao nhỏ xếp gọn gẽ trên 1 chiếc đĩa sứ men xanh đã cũ, một chén sứ nhỏ đựng nước chấm màu đỏ đậm cùng với một bình rượu thân nhỏ miệng rộng tỏa hương nhè nhẹ.

“ Ha..! Lý hiền đệ đúng là thẳng thắn, ta rất thích! Không vòng vo tam quốc nữa, hôm nay ta tới đây là để truyền lời của môn chủ.” Thư Vĩ Minh cũng thu lại nụ cười một mực treo trên mặt, liếc nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh một cái rồi khẳng khái nói.

Đang đăm chiêu suy nghĩ đột nhiên Lý An chú ý tới một đoàn 3 người ăn mặc giống nhau đi vào Lạc Hồng Quán.

Con đường nhỏ đi chục bước là tới, Lý An không do dự bước vào Lạc Hồng Quán. Nô tỳ Hạ Lan thấy hắn trở về liền vội vàng thi lễ vấn an.

“ Xin chào Lý công tử!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người giống như là hảo hữu lâu ngày chưa gặp vui vẻ hàn huyên đôi câu, Lý An liền mời mấy người Thanh Vân Môn lên phòng nhỏ ở tầng hai chuyên để đón khách quý.

Lý An gật đầu tỏ ý cảm tạ rồi nhàn nhã cầm một chiếc bánh bao lên, thịt bánh trắng như tuyết mềm như bông, cầm vào tay cảm giác đàn hồi co giãn, mùi hương tỏa ra nghi ngút. Hắn khẽ cắn một miếng, quả nhiên vỏ bánh ngọt ngào mà nhân bánh đậm đà, vô cùng vừa miệng.

Đây tất nhiên là tin vui, Lý An thường xuyên qua lại giữa Huyền Sơn Thành và La gia thôn, núi cao vách hiểm không hề ngần ngại. Những người ở La gia thôn đều là thôn dân nghèo khổ xưa nay chưa từng ngại khó ngại khổ, chỉ cần đưa ra đủ bạc bọn hắn liền làm ngày làm đêm không nghỉ, một tuần bảy ngày La gia thôn gần như không bao giờ tắt đèn, tiếng cưa xẻ gỗ, đục đẽo vang lên từ sáng tới tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Đa tạ khách nhân ban thưởng!” Tên tiểu nhị vội vàng hướng bóng lưng Lý An cảm tạ, đợi tới khi hắn đã đi xa mới vội vàng cầm lấy một lượng bạc nhét vào túi áo ngực, miệng cười không ngớt. Ông chủ đã nói rồi, chỉ cần là khách nhân đưa tiền thừa đều sẽ thuộc về hắn, hôm nay mới sáng sớm đã kiếm được 1 lượng bạc quả thực là may mắn.

Lý An không đáp chỉ gật đầu mỉm cười, vừa nhìn vào trong liền thấy một đoàn 3 người Thanh Vân Môn đang đứng cách đó không xa quan sát Thiên Cơ Bàn.

Tiếp đó không đợi hắn nói tiếp, người đàn ông trung niên với bộ râu dài đã c·ướp lời, giọng nói như hai miếng sắt cứa vào nhau: “ Đám thương nhân các ngươi muốn đi nhà cầu cũng phải ba hoa chích chòe nửa ngày, thực sự là chướng mắt! Ta nói thẳng, Thanh Vân Môn sẽ mua lại Lạc Hồng Quán, còn họ Lý ngươi một là gia nhập Thanh Vân Môn, phụ trách duy trì kinh doanh Lạc Hồng Quán này, hai là xin mời cút đi nơi khác kiếm ăn!”

Chương 172: Phiền phức tới cửa

Công suất làm việc của những thôn dân chất phác này cao tới mức làm Lý An cũng phải bất ngờ. Tuy nhiên theo số lượng đồ gỗ làm ra ngày một tăng lên, một vấn đề lớn cũng dần xuất hiện đó chính là không gian đan điền của Lý An đã sắp không đủ để vận chuyển đồ gỗ từ La gia thôn về Huyền Sơn Thành rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều này đặt ra vấn đề nếu như muốn tiếp tục mở rộng quy mô buôn bán thì không thể nào một mực dựa vào thuật thức bản mệnh được, không sớm thì muộn cũng sẽ phải tính cách khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tên tiểu nhị trẻ tuổi nhìn thấy khách đứng dậy rời đi lập tức nhanh như chớp tiến tới dọn bàn, khi nhìn thấy 5 lượng bạc đặt trên bàn thì hai mắt y lập tức sáng lên. Hắn cẩn thận xác nhận đồ ăn mà khách nhân trẻ tuổi kia gọi, đếm đi đếm lại cũng chỉ hết có 4 lượng bạc.

Khoảng 30 phút sau, đĩa đã trống không bình rượu cũng đã thấy đáy, Lý An đặt 5 lượng bạc lên bàn rồi ung dung đứng dậy trở về cửa tiệm. Quả nhiên dù là ở nơi nào thì đồ ăn ngon cũng có thể khiến tâm trạng con người ta trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ăn xong hắn mới nhớ tiểu nhị trẻ tuổi có bảo bánh bao này phải ăn cùng nước chấm ngũ vị mới là tuyệt hảo, hắn lại cầm lên một chiếc bánh, chấm vào bát nước chấm rồi nếm thử. Quả nhiên hương vị lập tức trở nên đậm đà hơn nhiều không thể nghi ngờ gì quán nhỏ này nổi tiếng có tám thành là nhờ bát nước chấm ngũ vị đặc trưng này.

Huống hồ người ở giữa kia Lý An rất quen thuộc, không phải Thư Vĩ Minh, phó môn chủ Thanh Vân Môn thì còn là ai?

Cũng không biết vị khách nhân trẻ tuổi kia ăn mặc cũng không phú quý, ăn nói cũng không mang vẻ kiêu căng đặc trưng của đám công tử nhà giàu, không ngờ lại ra tay rộng lượng như vậy!

Một tuần trước hắn đã tới Thanh Vân Môn để nộp phí kinh doanh của tháng này. Cái gọi là phí kinh doanh này cũng tương tự như tiền thuế phải nộp quan phủ vậy, những cửa hàng nằm trong địa bàn Thanh Vân Môn dựa vào quy mô, doanh thu mỗi tháng đều phải nộp 1 con số nhất định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Lai bất thiện, tâm đồ bất chính! Tên hồ ly tinh này hôm nay tới tận đây chắc chắn không có ý tốt!” Lý An hừ lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm. Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ tới, hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần phần nào, thôi thì chỉ có thể nước tới đất chặn, binh tới tướng đỡ, đến bước nào hay bước đấy vậy.

Hắn luôn cảm thấy Thanh Vân Môn sẽ không trơ mắt mà nhìn Lạc Hồng Quán ăn nên làm ra, thu bạc như múc nước như vậy!

“ Không tệ! Có thể kiếm được tiền ở cái nơi tấc đất tấc vàng này đều không đơn giản chút nào.” Lý An tấm tắc gật đầu, 3 miếng đã ăn hết chiếc bánh nhỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 172: Phiền phức tới cửa