Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 171: Kết giao

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Kết giao


Nên biết nơi này cũng không phải là thế giới hiện đại thương tôn pháp luật kia, dị giới nơi đây bề ngoài nhìn như phồn hoa yên bình nhưng thực chất ỷ yếu h·iếp mạnh, cá lớn nuốt cá bé mới là luật lệ duy nhất. Những chuyện như vậy Lý An thực sự đã chứng kiến quá nhiều rồi.

Hứa Thiên Vũ bộ dạng chân thành nói: “ Lý huynh đúng là khiêm tốn! Đúng rồi, 7 ngày nữa ở Bách Hoa Lâu sẽ tổ chức một buổi yến tiệc lớn, tới đó đều là những thương nhân có máu mặt tại Huyền Sơn Thành cả, Lý huynh đệ có muốn tham gia hay không? Biết đâu có thể tại đấy tìm được vài mối làm ăn lớn thì sao?”

Lý An mỉm cười đáp: “ Không đắt! Hai trăm lượng bạc mà thôi!”

Những tiểu nhân vật như hắn từ đầu tới cuối chỉ có thể cố gắng hết sức, còn như một thân công danh sự nghiệp, sống c·hết ở giữa đều không thực sự nằm trong tay của mình.

Lý An gật đầu, đang định trả lời thì Hàn Mặc Vân vội vàng tại bên tai hắn thủ thỉ cái gì.

“ Chỉ mong là như vậy!” Lý An nhìn dòng người tấp nập trên đường, thấp giọng tự nhủ.

Bên cạnh đứng một vị thư sinh mặc thanh sam, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao gầy. Người này tên là Hàn Mặc Vân, chính là chưởng quầy mà Lý An thuê về, y vốn là 1 người đọc sách tuy nhiên bởi vì đường thi cử công danh không thuận lợi cho nên mới tới Lạc Hồng Quán làm thuê.

Lý An nghe vậy tất nhiên không ngừng đa tạ, hai người sau đó lại khách sáo nói chuyện một lúc, chẳng bao lâu đã cười cười nói nói như hảo hữu lâu ngày.

“ 200 lượng bạc là giá của Ngọc Thuỷ Sàng. Còn Lạc Hồng Quán thì Lý mỗ không có ý định bán đi, trước mắt là như vậy!” Lý An lắc đầu trả lời, đối với ý chế diễu trong lời nói của đối phương làm như không nghe thấy.

Hạ Lan đợi Lý An đã rời khỏi phòng lúc này mới rón rén thu dọn ấm trà cùng với tách trà. Có thể được Lý An lựa chọn tự nhiên nhan sắc cùng với dáng dấp của tiểu cô nương này không tệ, hơn nữa còn là người thấu hiểu lễ nghĩa, ăn nói hành động không hề giống như cô nương nhà nghèo bình thường ngược lại có mấy phần dáng dấp của tiểu thư nhà giàu. Nghe nói trước kia nhà cửa nàng ta cũng có chút tiền của chỉ là sau này gặp phải biến cố cho nên mới lưu lạc tới mức phải đi làm nô tỳ như thế này.

“ Cả cái Lạc Hồng Quán lớn như vậy mà chỉ 200 lượng bạc mà thôi? Không phải ta nghe lầm đấy chứ? Hay ý ông chủ đây là 200 lượng hoàng kim?” Hứa Thiên Vũ ngẩn người, cao giọng nói.

Ở đây cũng có hàng xa xỉ phẩm chỉ có nhà địa chủ đại quý mới mua nổi được, đó là 1 chiếc bàn có thể thay đổi kích thước gọi là Thiên Cơ Bàn cùng với 1 chiếc giường dùng nước làm đệm gọi là Ngọc Thuỷ Sàng. Hai món hàng hoá này thực sự là thần diệu vô cùng, trước giờ chưa từng nghe nói, không mất bao lâu đã gây nên được tiếng tăm nho nhỏ trong giới thượng lưu. Càng ngày càng có nhiều người tới quán chỉ để mục sở thị hai món đồ thần kỳ này.

Hứa Thiên Vũ cuối cùng cũng chịu ngồi dậy, y vừa vỗ vỗ Ngọc Thuỷ Sàng vừa sang sảng cười: “ Ngươi chính là ông chủ của Lạc Hồng Quán này? Không tệ không tệ! Bổn công tử muốn mua, ra giá đi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Thực ngại quá! Ngọc Thuỷ Sàng cùng Thiên Cơ Bàn trong kho hiện tại không đủ số lượng công tử yêu cầu rồi. Hay thế này đi, xin công tử cho chúng ta chút ít thời gian, một tuần sau ta sẽ cho người vận chuyển 5 chiếc Ngọc Thuỷ Sàng, 5 chiếc Thiên Cơ Bàn tới Hứa phủ. Hứa công tử thấy như vậy có được hay không?” Lý An từ tốn nói, trong lòng hắn thực có chút sợ tên công tử bột trước mắt này quen thói hống hách mà làm ầm ĩ một trận.

“ Lý công tử!” Hàn Mặc Vân nhìn thấy Lý An vội vàng thi lễ, sau đó hắn nhìn sang vị thiếu niên từ đầu tới cuối vẫn nằm trên giường giới thiệu: “ Vị công tử này là Hứa Thiên Vũ, là tam công tử của Hứa Thị.”

“ Là Hứa thị kia?” Lý An ồ một tiếng khe khẽ, hỏi ngược lại.

Lý An nhìn thấy bên trên chiếc Ngọc Thuỷ Sàng đang nằm một tên nam tử trẻ tuổi, y trên người mặc áo bào màu xanh chất liệu cực tốt, đầu cài trâm ngọc khắc hình kỳ lân, bên hông đeo một tấm lệnh bài trong suốt như nước, ngay cả đôi giày đeo dưới chân cũng được may bằng chỉ vàng, không cần hỏi thăm cũng biết là con nhà đại phú đại quý.

May mắn là hắn đã lo thừa, Hứa Thiên Vũ gật đầu: “ Cũng đành vậy! Ta ánh mắt cũng coi như rộng rãi ấy vậy mà vẫn không thể không tán thưởng hai món đồ này của cửa tiệm nhà ngươi. Không biết ông chủ Lý từ đâu mua tới 2 thứ này vậy?”

“ Ngọc Thuỷ Sàng cùng với Thiên Cơ Bàn đều là do Lý mỗ tự nghĩ ra, tự nhiên trước nay chưa từng gặp ở nơi nào khác.” Lý An bình tĩnh trả lời, chuyện này không có gì phải giấu giếm cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý An rời khỏi phòng đi xuống tầng 1, lúc này trong quán đang có tầm chục người với y phục khác nhau đang im lặng xem xét đồ gỗ. Bên phải cánh cửa, phía trước quầy, một vị khách đang thanh toán tiền hàng, bên cạnh chân đặt một chiếc ghế gỗ cao hơn 1m một chút.

Hứa Thiên Vũ khẽ ồ một tiếng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy khỏi Ngọc Thuỷ Sàng, y đi vòng quanh Lý An một vòng rồi khẽ cười: “ Quả nhiên! Từ lúc thấy Lý công tử là ta đã thấy ngươi không tầm thường rồi. Hứa mỗ thích nhất là kết giao với anh hùng hảo hán bốn phương, không biết Lý chủ quán có bằng lòng làm bằng hữu với tại hạ.”

Tuy nhiên một tháng trước cuối phố Đông Huyền vừa khai trương 1 cửa hàng bán đồ mộc rất đặc biệt. Căn tiệm nhỏ này giống như đột ngột từ trên trời rơi xuống, vừa mở cửa không được mấy ngày khách nhân khắp nơi liền đổ về như nước, thường xuất hiện tình trạng hàng hoá cung không đủ cầu, bộ dáng nhộn nhịp thậm chí có thể sánh ngang với những cửa tiệm lâu năm trong thành.

Thông thường thì những cửa hàng mới mở giai đoạn đầu đều sẽ phải chịu buôn bán lỗ vốn, thông qua hạ thấp giá thành so với các cửa hàng lớn khác trong khu vực để lôi kéo khách quen, đợi tới khi có một lượng khách nhất định mới có thể bắt đầu thu lời.

Đồ mộc bên trong Lạc Hồng Quán có những món đồ bình dân mà người bình thường cũng dư sức mua được. Tuy là đồ rẻ tiền nhưng chế tạo cực kỳ chắc chắn, thiết kế gọn gàng mà đẹp mắt, bên trên không điêu khắc chim muông đẩu thú phức tạp mà điêu khắc những hoạ tiết đơn giản phóng khoáng, thực sự là không chê vào đâu được.

Nửa canh giờ sau Hứa Thiên Vũ mới rời khỏi Lạc Hồng Quán, trước khi đi y còn không quên nhắc Lý An nhớ rõ ước hẹn 7 ngày sau.

Lạc Hồng Quán này dù nằm cuối phố Đông Huyền nhưng ở ngay mặt đường, căn tiệm 2 tầng rộng rãi cao lớn, kiến trúc tuy có chút cũ kỹ nhưng trang trí rất có phong cách, đặc biệt nhất chính là bên phải cửa chính dựng một bức tượng thần tài cao hơn 3 mét sinh động như thật. Thử hỏi làm gì có ai đi qua một nơi như vậy mà không tò mò vào xem thử thế nào?

Lý An cùng với Hàn Mặc Vân tiễn y ra tận cửa, nhìn bóng lưng của vị công tử Hứa gia này đã đi xa Hàn Mặc Vân mới lên tiếng: “ Có thể kết giao với quyền quý tại Huyền Sơn Thành, công việc làm ăn của cửa tiệm chúng ta nhất định càng thuận lợi hơn nhiều.”

Mới đầu mọi người nghe đồn về căn tiệm nhỏ gọi là Lạc Hồng Quán này như vậy đều nửa tin nửa ngờ, làm sao 1 cửa tiệm mới mở, buôn bán cũng chỉ là chút giường tủ bàn ghế sao có thể tranh đấu với những cửa tiệm lớn đã bén rễ trăm năm được. Tuy nhiên khi tận mắt tới xem bọn hắn mới hiểu vì sao nơi này làm ăn phát đạt.

Hàn Mặc Vân chỉ gật đầu không đáp.

Huyền Sơn Thành là nơi thương nghiệp phát triển bậc nhất của U Châu, danh tiếng thậm chí vang xa cả Kính Quốc. Ở một nơi như thế này, hàng ngày có vô số cửa hàng mới khai trương đồng thời cũng có vô số cửa hàng bởi vì không cạnh tranh được mà phá sản phải đóng cửa.

Chương 171: Kết giao (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Lý công tử, bên dưới có 1 vị khách quan nói là muốn gặp ngài. Trông y phục của vị khách quan này thì hẳn là người quyền quý.”

Thân là chủ nhân của Lạc Hồng Quán, Lý An đối với việc cửa hàng nhà mình buôn may bán đắt tự nhiên vui mừng trong lòng. Dù vậy hắn không bởi vì chút thành công trước mắt mà vui tới quên trời quên đất, Huyền Sơn Thành này mực nước thâm sâu, từ đầu tới cuối hắn đều cảm giác sẽ không có chuyện bản thân có thể bước bước thuận lợi, ngày ngày ngồi sau quầy rung đùi đếm tiền.

“ Tại hạ chỉ là một thợ mộc nghèo mà thôi, nào dám xứng với bốn chữ anh hùng hảo hán. Chỉ là có thể làm bằng hữu với Hứa công tử tự nhiên là Lý mỗ cầu còn không được.” Lý An lắc đầu rồi lại gật đầu đáp, bộ dạng chân thành.

Âm thanh thiếu nữ trong veo kéo Lý An ra khỏi dòng suy nghĩ. Chủ nhân của giọng nói là 1 trong 3 tỳ nữ trong tiệm, tên gọi là Lý Hạ Lan, tuổi tác cùng Lý An không cách biệt nhiều lắm tuy nhiên không hiểu sao đối với hắn vô cùng kính sợ, nói chuyện lúc nào cũng cúi sầm mặt xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Mặc Vân này làm người rất được, ăn nói cử chỉ mang phong phạm của người đọc sách, quan trọng nhất chính là y rất có năng lực, sổ sách giấy tờ của Lạc Hồng Quán đều do một tay y sử lý đâu vào đấy cả. Lý An đối với người này có chút kính trọng.

May mắn Hứa Thiên Vũ cũng không phải loại người ngang ngược, y chỉ tiếc nuối lắc đầu: “ Thế thì thật đáng tiếc, khi nào có ý bán thì liên hệ với ta nhé! Hứa gia ở đâu thì chắc ngươi cũng biết rồi đấy. Đã không mua được Lạc Hồng Quán thì mua tạm chiếc Ngọc Thuỷ Sàng này vậy, còn có Thiên Cơ Bàn bên kia nữa. Ta muốn mua mỗi thứ 5 chiếc, không cần giảm giá.”

Hứa Thiên Vũ lập tức lắc đầu: “ Vớ vẩn, Hứa Thiên Vũ ta kết giao bằng hữu, người nào dám khinh thường. Lý huynh cứ an tâm mà tới.”

Hơn nữa miễn là khách nhân mua đồ tại Lạc Hồng Quán đều được bảo hành một năm, trong khoảng thời gian này miễn là đồ gỗ có vấn đề gì đều miễn phí đổi cũ lấy mới. Mỗi khách nhân khi mua hàng đều được tặng kèm quà tặng là một phiếu giảm giá, một chiếc móc khoá bằng gỗ kiểu dáng độc đáo lại đẹp mắt khắc tiêu ký hình chim lạc của cửa hàng. Đối với đơn hàng lớn còn sẽ miễn phí vận chuyển trong nội thành Huyền Sơn, có thể nói dịch vụ vô cùng tốt.

Việc khách hàng hài lòng với cửa hàng, một đồn mười, mười đồn trăm là tự nhiên.

Nhìn thấy Lý An tới, một nô tỳ khác gọi là Tiểu Cúc lập tức thi lễ chào rồi dẫn hắn tới nơi trưng bày Ngọc Thuỷ Sàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Ta biết rồi, ngươi đi làm việc tiếp đi!” Lý An hoà nhã mỉm cười trả lời, uống nốt chén trà trong tay rồi mới thong dong đi xuống tầng một.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Kết giao