Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Trấn điếm chi bảo
Nhân thủ như thế này đối với một quán bán đồ mộc bình thường tỏ ra có chút quá mức cồng kềnh, tiền lương một tháng tự nhiên không ít nhưng Lý An tự nhiên không cho rằng cửa hàng của mình lại là một cửa hàng bình thường. Đây có lẽ là cái gọi là đảm phách của người làm kinh doanh đi!
Phía bên dưới, Mộc Huyền Linh một mình đứng một góc nghe thấy thế thì rất chi lấy làm có lệ hô một tiếng hoan hô rồi trở về phòng, bộ dáng hoàn toàn không có chút nào hứng thú.
Đợi sau khi mọi người đều đã rời đi, Lý An không lên phòng nghỉ ngơi mà lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa. Tầng một diện tích không nhỏ, đồ gỗ đã được bày biện đâu vào đấy hết cả, bên cạnh mỗi món đồ đều dựng một tấm bảng nhỏ ghi lại kích thước, chất liệu, công dụng, đặc biệt là Thiên Cơ Bàn cùng với Ngọc Thuỷ Sàng được đặt ngay trung tâm căn phòng, chỉ nhìn từ bên ngoài vào thôi cũng đã thấy được là hàng cao cấp hiếm thấy.
“Lạc Hồng Thương Hội? Nghĩa là gì?” Mộc Huyền Linh nghi hoặc hỏi ngược lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau Lý An lại tới cửa hàng y phục mua một lượt 5 bộ y phục làm đồng phục. Đồ của Chưởng Quỹ cùng hoả kế thì cũng coi như thôi đi, gọn gàng thuận tiện làm việc là được rồi, riêng y phục của 3 tỳ nữ Lý An lại lựa chọn cực kỳ cẩn thận, kiểu dáng thướt tha chẳng khác nào y phục biểu diễn của đoàn ca múa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Biểu tượng chim hạc vừa đơn giản lại vừa đặc thù, chỉ cần nhìn thấy một lần liền không thể nào quên được, dùng làm phù hiệu của thương hội thì thật là không còn gì phù hợp bằng. Tin chắc ở thế giới này biểu tượng chim hạc này vẫn còn chưa xuất hiện, cũng không lo bị đụng hàng.
“Ngày mai là khai trương rồi! Ta bảo muội tuyển người làm thuê cho cửa hàng muội làm tới đâu rồi.” Lý An nhìn Liễu Thanh Nhi hỏi, biểu cảm cùng với lời nói trở nên hiền hoà hơn rất nhiều.
Bất cứ ai Lý An cũng đều kiên nhẫn phỏng vấn mấy câu, lấy nhãn lực của hắn, ai nói thật ai nói dối, ai có năng lực ai chỉ là làm màu liếc mắt một cái là nhìn ra. Mấy lời nói dối phô trương của những người kia lọt vào tai hắn chẳng khác nào tiểu hài tử đang cố gắng phân bua, có chút buồn cười.
Chiều ngày hôm đó, không ngừng lục đục có người tới phỏng vấn xin vào làm tại Lạc Hồng Quán. Lý An đưa ra tiền thưởng cao, chế độ làm việc cũng không có gì để chê cho nên người tới phỏng vấn rất nhiều, người có năng lực tất nhiên không ít nhưng những kẻ ăn không ngồi rồi càng không hiếm, có phần ngư long hỗn tạp.
Liễu Thanh Nhi nghe vậy thì vui vẻ gật đầu. Lý An lại hỏi han một chút tình hình trong những ngày hắn rời đi rồi cũng lên phòng nghỉ ngơi.
Ầm một tiếng khe khẽ, một bức tượng thần tài đang ngồi trên ghế gỗ cao hơn 3m đột ngột xuất hiện, bức tượng được điêu khắc tinh xảo vô cùng, thần tài biểu cảm hiền hậu, bụng tròn tai dài, hai mắt híp lại thành một đường khiến người khác nhìn vào thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ, ngay cả bộ y phục trên người thần tài cũng giống như được làm từ lụa bình thường, một giây nữa thôi sẽ theo cơn gió đêm bay về nơi phương xa.
Lại mất 3 ngày nữa để dọn dẹp và bài trí lại cửa hàng, tối hôm đó Lý An đứng ở trên bậc thang dẫn lên lầu 2, nhìn một lượt mọi người đang đứng bên dưới, dõng dạc tuyên bố: “Ngày mai Lạc Hồng Quán sẽ khai trương! Mọi người trở về ngủ sớm đi, mai sẽ bận rộn đấy.”
Gỗ như vàng, phúc lộc tràn ngập
“Vất vả cho muội rồi, đa tạ! Muội mau mau nghỉ ngơi đi, mấy chuyện chân tay này đợi thuê người làm về rồi bảo bọn họ làm là được rồi.”
Liễu Thanh Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tên rất hay! Cũng rất dễ nhớ.”
Thần tài ngồi trên một chiếc ghế có hình dáng bình thường, tay phải cầm thỏi vàng sơn màu hoàng kim chói mắt, tay trái cầm một câu đối, bên trên câu đối ghi thế này:
Khách như mưa, hưng thịnh dài lâu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 169: Trấn điếm chi bảo
Lý An không phải là một người giỏi văn thơ, suy nghĩ rất lâu rồi mới nghĩ được cái tên Lạc Hồng Quán này. Đây cũng coi như là sự tưởng nhớ của hắn tới đời trước, đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, đất nước Việt Nam nơi hắn sinh ra và lớn lên bây giờ giống như chỉ là một quốc gia thời cổ đại đọc được trong sách sử.
Trên phố đột nhiên xuất hiện một bức tượng thần tài cao hơn 3m như thế này, người đi qua đi lại trừ khi là mù nếu không thì không muốn chú ý tới cũng không được. Có trấn tiệm chi bảo này rồi hắn cũng không tin cửa hàng không đông khách.
Mộc Huyền Linh thấy vậy cũng hừ lạnh một tiếng, quay người đi lên phòng, uổng công nàng tốn công tốn sức nghĩ ra nhiều cái tên hay như vậy!
Tuy nhiên cả 5 bộ đồ đều có một điểm chung chính là phía trên ống tay áo bên phải đều dùng chỉ vàng thêu hình một con chim hạc nho nhỏ. Lý An đã quyết định rồi, hắn sẽ lấy biểu tượng chim hạc làm phù hiệu cho Lạc Hồng Quán.
“Tự hồ ta có năng khiếu kinh doanh hơn ta tưởng!” Lý An đắc ý xoa chiếc bụng tròn của thần tài, nhìn tấm biển hiệu ghi 3 chữ Lạc Hồng Quán như rồng bay phượng múa trên cửa, cười nhỏ tự diễu.
Ngoài ra còn có thêm 5 người lạ mặt nữa, bọn hắn là người làm được thuê tới, lúc này đều thành thật đứng tại chỗ, đối với cảnh tượng náo nhiệt ngày mai khai trương có chút chờ mong.
Tới tận chiều tối hắn cũng đã tuyển xong nhân sự cho Lạc Hồng Quán, bao gồm 1 chưởng quầy chuyên lo chuyện sổ sách vốn là thư sinh thi cử không thuận lợi, 1 tên hoả kế cường tráng cùng với 3 thiếu nữ tương đối xinh đẹp, tuổi từ 16 tới 20.
“Muội đã đăng tin tuyển người được hơn 1 tuần rồi, đã có hơn 15 người tới ghi danh. Như lời huynh nói muội đã hẹn bọn hắn ngày mai tới cửa hàng phỏng vấn.” Liễu Thanh Nhi gật đầu, lập tức trả lời.
Đợi xong việc cũng đã quá nửa đêm, hắn đi ra cửa lớn thổi tắt mấy chiếc đèn lồng trước cửa, gió đêm lạnh lẽo dưới trời đêm như phát ra ánh sáng bạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi chuyện đã sẵn sàng rồi chỉ chờ gió đông mà thôi, bỗng nhiên Lý An đối với ngày mai khai trương tràn đầy mong chờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng lưu tâm chính là chiếc ghế được điêu khắc so ra còn muốn tinh xảo hơn cả tượng thần tài ngồi phía trên, tuy hoạ tiết đơn giản nhưng mang phong cách đặc biệt, phóng khoáng bắt mắt lại kết hợp hài hoà. Đây đều là Lý An dựa vào trí nhớ đời trước phác hoạ ra, đảm bảo phù hợp xu hướng tiêu dùng của thế kỷ 21, vừa đơn giản lại vừa đẹp không thể chê vào đâu được.
Những người khác thì cũng thôi đi, riêng vị chưởng quầy tên là Hàn Mặc Vân thì đặc biệt vừa ý, y năm nay mới chỉ 25 tuổi, là một tên thư sinh nghèo trong nhà chỉ có sách, đi xa ngàn dặm tới Huyền Sơn Thành cầu học, đáng tiếc thi cử không thuận lợi. Lý An đối với phẩm đức cùng với kiến thức của y vô cùng đề cao, dù tuổi còn rất trẻ nhưng không do dự bổ nhiệm làm chưởng quầy.
Nhìn một lượt xung quanh không có ai, Lý An đi tới trước mái hiên, tay phải duỗi ra khẽ chếch lên trời, lòng bàn tay để ngửa.
“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau lên tầng xem tình hình tỷ tỷ ta như thế nào đi.” Lý An xua tay, nhăn mặt trả lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.