Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 168: Lạc Hồng Quán

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Lạc Hồng Quán


Nàng chỉ đứng yên ở đấy thôi nhưng dòng người qua lại trên đường có phân nửa đều phải ngoảnh đầu sang nhìn, những người khác đoán chừng là không nhìn thấy nàng mà thôi.

Lý An điềm nhiên không quan tâm tới ánh mắt phán xét của đối phương, lớn tiếng nói: “ Số đồ gỗ này các vị hãy chuyển vào tiểu viện của ta, sau đó tự nhiên sẽ có người tới chuyển đi.”

“ Thanh Nhi, muội ngẩn người nhìn cái gì vậy?” Lý An nhìn thấy Liễu Thanh Nhi, vui vẻ cười hỏi.

Chẳng bao lâu số đồ gỗ đã được gọn gàng chuyển vào trong căn tiểu viện của Lý An.

Hoàng hôn đỏ như than, ánh chiều tà rực rỡ như ánh lửa, cả tòa Huyền Sơn Thành giống như đều được dát vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi tới khi hoàng hôn đã lặn được phân nửa nơi phương tây, Lý An hai người mới đường xa mệt mỏi về tới Huyền Sơn Thành.

Nơi này bình thường vốn đã vắng vẻ, Lý An sau khi chuyển tới càng tuyên bố cấm triệt người ngoài thì nơi này càng không một bóng người. Thường ngày ngoại trừ Lý An cùng Mộc Huyền Linh ra thì cũng chỉ có bóng dáng của chim chóc trên trời bay qua mà thôi.

Mọi người trong thôn nghe vậy thì lập tức xắn tay áo lên bắt đầu vận chuyển đống đồ gỗ lỉnh kỉnh trên sân. Bọn hắn làm việc dưới trướng Lý An mới chỉ một thời gian ngắn tuy nhiên khoảng thời gian này tuy vất vả nhưng kiếm được rất khá, làm thật ăn thật, đổ mồ hôi đổ xuống liền có thể nhìn thấy bạc cho nên ai cũng bằng lòng vui vẻ, làm việc một người so với một người cố gắng.

Mái ngói cũng đã được thay mới toàn bộ, thuần một màu đen tuyền như mun, duy bốn bức tượng thần thú ở bốn góc vẫn còn để nguyên như cũ, kết hợp với nhau tạo nên một phong vị cổ kính đặc biệt. Phía trước mái hiên treo một dãy đèn lông đỏ rực, buổi tối nếu như thắp lên nhất định vô cùng xinh đẹp.

Cứ như vậy một lượng lớn đồ gỗ được vận chuyển khỏi La gia thôn mà không một người hay biết, người trong thôn tuy cũng nghi hoặc bàn luận về chuyện này nhưng dần dần cũng không ai quan tâm làm cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó hắn lại bước tới thu những món đồ khác vào không gian đan điền, cứ như vậy chẳng mất bao lâu đống đồ gỗ chất cao như hòn núi nhỏ đã biến mất không còn dấu vết, tất cả đã yên vị bên trong không gian đan điền của Lý An.

Mộc Huyền Linh đưa tay lên gãi cổ, hơi nghiêng đầu: “ Đây thực sự là cửa tiệm của chúng ta hay sao?”

Trên đời này lại có nữ nhân sinh đẹp tới bực này?

Lý An cầm chắc dây ngựa, ngửa đầu nhìn kiến trúc trước mặt.

Người bình thường ở trong thành không được cưỡi ngựa, bọn hắn dắt ngựa sánh vai mà đi, khoảng nửa canh giờ sau mới tới được căn tiệm nhỏ.

Trên phố, phía trước của tiệm có một thiếu nữ đang nhàm chán đứng đó, thỉnh thoảng lại tùy ý dùng mũi giày gõ gõ lên mặt đường làm bay lên một chút bụi mù. Thiếu nữ kia dáng người dong dỏng cao, y phục như thôn nữ bình thường không che đậy được dáng người kiều diễm, làn da trắng như tuyết nơi rừng sâu, tóc đen như thác nước rủ ngược, ngũ quan tinh sảo như ngọc, hai mắt như ánh sao xa, xinh đẹp tới mức giống như đang không ngừng tỏa sáng.

Mộc Huyền Linh phóng mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ lên phía trên cửa lớn hỏi: “ Ngươi vẫn chưa nghĩ ra tên cửa tiệm à? Hay để ta đặt tên cho nhé!”

Bên trong quả nhiên đã được tu sửa đâu vào đấy, sàn nhà được thay mới, tường được sơn lại, ngay cả đồ đạc bên trong cũng đã được vứt đi toàn bộ. Nếu như nói lúc trước căn tiệm giống như toà miếu hoang đã bỏ không lâu năm thì bây giờ đã là một toà kiến trúc tinh xảo rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ đầu Lý An đã dặn dò kỹ lưỡng trưởng thôn La Yên rồi, căn tiểu viện của hắn là một căn nhà nằm độc lập ở cuối La gia thôn, vị trí của ngôi nhà gần như đã chạm vào bìa rừng rồi, xung quanh ngoại trừ cây cối um tùm ra thì bình thường một bóng người cũng không nhìn thấy.

Chương 168: Lạc Hồng Quán

Bên trong cửa hàng, Liễu Thanh Nhi vốn đang lau dọn bàn ghế nhìn thấy Lý An trở về thì vui mừng chạy ra đón. Tuy nhiên khi bước tới cửa nàng ta lại khựng lại bước chân, ngẩn người nhìn ra bên ngoài phố Đông Huyền.

Mới chỉ từ bên ngoài nhìn vào thôi nhưng Lý An có thể khẳng định bản thân lựa chọn thợ thủ công tới tu sửa cửa hàng không sai.

“ Mau đi thôi, ta sớm đã không thể nào chịu nổi thêm cái nơi quê mùa này rồi!” Mộc Huyền Linh chỉ chờ có vậy, đầu gật như gà mổ thóc. Nàng hiếm có không cần đốc thúc mà tự giác chạy vào trong nhà thu dọn đồ đạc.

“ Không phải của chúng ta, của ta mới đúng!” Lý An nghiêm túc trả lời, dù trả lời chắc chắn là vậy nhưng trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, trước mắt thực sự là căn tiệm rách nát hắn mua mấy tháng trước?

Cửa tiệm cao hai tầng vẫn nằm nguyên tại cuối con phố Đông Huyền tấp nập, phía sau có một con suối nhỏ róc rách chảy ngang như tấm lụa mỏng, bên cạnh có một gốc liễu xanh um mọc đã không biết bao nhiêu năm, lá liễu như tấm màn phủ kín phân nửa mái ngói.

Lý An lắc đầu rồi lại gật đầu: “ Từ bây giờ nơi này sẽ gọi là Lạc Hồng Quán!”

Lý An tự nhiên không hiểu vị tiểu cô nương này đang suy nghĩ cái gì, gật đầu bước vào cửa tiệm.

Liễu Thanh Nhi trên tay vẫn còn cầm tấm dẻ ướt sũng nước, đầu dính đầy mạng nhện, trong đầu tự nhiên xuất hiện một câu hỏi như vậy?

Tuy nhiên những bức tường rêu xanh phủ kín, đó đây nứt nẻ như mạng nhện nay đã được sơn thành trắng phau như tuyết, hai căn cửa chính đổ nát sắp sập đã được thay bằng 2 cánh cửa mới bằng gỗ tốt, bên trên điêu khắc 2 vị thần dữ cửa uy nghi như tượng, màu sơn trên vạt áo vẫn còn mới. Tấm biển tiệm rèn bên trên cũng đã thay bằng một tấm biển dài hơn 2m, viền tấm biển được khảm vàng, bên trên điêu khắc phù văn như mây trôi, tuy nhiên chính giữa lại không có chữ nào cho nên trông hơi trống trải.

Lý An kiểm tra đống đồ gỗ bên trong không gian đan điền một chút, sau khi xác định chúng sẽ không vì chồng chất lên nhau mà hỏng hóc mới gật đầu với Mộc Huyền Linh: “ Tới lúc trở về Huyền Sơn Thành rồi! Trước khi đi đã thuê người tu sửa cửa tiệm, tới bây giờ chắc cũng làm xong rồi đi!”

Nửa canh giờ sau, hai con ngựa trắng một trước một sau phi nước đại rời khỏi La gia thôn, vó ngựa ầm ầm vỗ vào mặt đất làm bụi mù bay tứ tung khắp nơi. Đám con nít trong thôn đứng hai bên đường chỉ trỏ không ngừng, ánh mắt giống như phát sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý An hai người tuy là cưỡi ngựa nhưng đường núi khó đi, không ít thời gian bên trong đều phải dắt ngựa đi bộ, tốc độ tự nhiên không nhanh đi đâu được.

Xoát một tiếng, chiếc bàn tinh xảo đường kính lớn gần 1 m lập tức biến mất không còn một dấu vết.

“ Không, không, không có gì! Hai người mau vào đi, cửa tiệm đã sửa chữa xong rồi!” Liễu Thanh Nhi giật mình một cái, hơi lắp bắp nói.

Đợi đám thôn dân đã trở về hết, Lý An đóng cửa chính lại, sau đó hắn đi tới trong sân, bàn tay phải nhẹ đặt lên một chiếc Thiển Cơ Bàn mới tinh còn thơm mùi sơn dầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Hán hết nhìn cái bụng của y rồi lại nhìn khuôn mặt đang mỉm cười đắc ý, cuối cùng chỉ có thể lúng túng nở nụ cười. Lão thấy vị ông chủ Lý này cái gì cũng tốt tuy nhiên khiếu hài hước thì có vẻ.....!!

Mộc Huyền Linh đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối nhưng không nói gì, sớm chiều ở chung như vậy sáng sớm đã đoán được thuật thức bản mệnh của Lý An rồi. Không thể không nói khả năng thôn phệ vật chất này trong chiến đấu tuy có chút gân gà nhưng nhiều khi lại có thể phát huy hiệu dụng bất ngờ, chẳng hạn như khi cần vận chuyển một lượng lớn đồ gỗ tới Huyền Sơn Thành cách xa mấy trăm dặm như bây giờ chẳng hạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Lạc Hồng Quán