Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 160: Thương lượng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Thương lượng


Tỳ nữ nọ tựa hồ trời sinh nhút nhát, không nói câu nào mà chỉ cúi đầu dẫn hai người Lý An vào một căn phòng lớn trang hoàng lộng lẫy, đoán chừng nơi này là phòng chuyên dùng để tiếp khách.

Người đàn ông vừa vào đã vội giới thiệu: “Khách quý xin thứ lỗi! Ta là Vương Bàn Tử, mọi người vẫn thường gọi là Vương quản sự. Các vị có việc gì cứ nói với ta là được!”

Lý An tùy ý đá bức tượng sư tử đá cao hơn ba mét trước cửa chính Thanh Vân Môn một cái, nhìn dòng người cuộn cuộn trên đường mà than thở. Huyền Sơn Thành thực sự là một tòa đại thành, mật độ dân cư cùng với kiến trúc không hề thua kém gì những thành phố hiện đại bậc nhất đời trước Lý An từng thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Muốn gì?” Tên hạ nhân cao giọng nói, hắn dù chỉ là người hầu nhưng cũng là người hầu của Thanh Vân Môn, đối với dân chúng bình thường luôn vô thức coi mình cao hơn người khác một bậc.

Nghe qua thì có vẻ rất bất công nhưng thực ra là bất công thật, tuy nhiên ai lại có thể nói gì? Thanh Vân Môn thu phí bảo kê của thương nhân cùng dân chúng Hứa Xương Phường, tự nhiên bản thân bọn hắn cũng sẽ cống tiền cho quan phủ cùng một trong tam đại thế lực là Thính Phong Tiểu Các, bọn hắn lại không g·iết người c·ướp c·ủa, ai có thể làm gì được bọn hắn.

Từ khi nhìn thấy Thanh Vân Môn này, hắn đã cảm thấy bất thường rồi. Rõ ràng là một môn phái giang hồ, nhưng nhìn kiến trúc cùng với hạ nhân thì chẳng khác nào một thương hội bình thường cả, thậm chí hộ vệ cầm đao cầm kiếm cũng không thấy một người.

Đối diện với những dân đen bên trong La Gia Thôn, lão hống há bạo ngược bao nhiêu thì đối diện với những vị khách không rõ thân phận này, lão lại nhiệt tình bấy nhiêu.

Vương Bàn Tử theo thói quen nhếch một bên lông mày, cười hỏi: “Nhường? Công tử phương xa tới đây xem ra không hiểu rõ quy củ làm ăn nơi này! Xưa nay làm gì có chuyện đơn giản như thế! Mỗi một khối địa bàn đều cần dùng máu tươi để đổi lấy đây!”

“Đúng là như vậy! Không giấu diếm gì ngài, bệnh dịch ở đó chính là do Mộc cô nương chữa trị. Tại hạ là muốn quý môn nhường lại La Gia Thôn cho ta, dù sao muốn mở cửa hàng gỗ cũng cần có nguồn cung ổn định mới được.” Lý An nhìn Mộc Huyền Linh một cái rồi nói.

Thanh Vân Môn tuy chỉ là một môn phái hạng hai, ở bên Huyền Sơn Thành rồng nằm hổ phục này chỉ tính là thế lực trung lưu không đủ để đặt lên mặt bàn tuy nhiên tại Hứa Xương Phường bọn chúng danh xứng với thực là ông trời có thể hô mưa gọi gió.

Hắn nhìn biểu cảm khinh thường trên mặt của đối phương, trong lòng thầm bổ sung một câu: “Nếu thương lượng không thành công thì đánh tới khi nào đối phương nghe lời vậy!”

“Ta muốn gặp môn chủ Thanh Vân Môn, muốn bàn chuyện làm ăn!” Lý An không tức giận đối phương có mắt như mù mà mỉm cười, sau đó vội bổ sung thêm một câu: “Làm ăn lớn!”

Vương Bàn Tử hứng thú lắng nghe, loại chuyện như thế này hắn thực sự đã thấy quá nhiều rồi. Chỉ là những người từ xa tới đây tham lam muốn kiếm một chỗ cắm dùi xưa nay đều có kết quả không quá tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phố Lưu Huỳnh? Đó là một nơi tốt à, cuối con phố đó có một căn tiệm rèn làm ăn thất bát, tên chủ tiệm kia lại bảo cái gì mà cửa tiệm gia truyền, khăng khăng đòi giá trên trời. Công tử nói tới cửa tiệm này đúng không?” Vương Bàn Tử hỏi.

Chương 160: Thương lượng

Không lâu sau, lại có tỳ nữ dâng lên hai ly trà nhỏ, nước trà màu như hổ phách, hơi trắng đọng trên miệng ly như rồng nhả mây, hương trà ngào ngạt, dù cho Lý An chỉ là dân ngoại đạo nhưng cũng biết được đây là trà ngon.

“Khách quý, khách quý! Nào, xin mời hai vị thưởng trà. Vân Vụ Sương Trà này tuy không phải thượng hạng gì, nhưng cũng là đặc sản từ Thái Hoang Sơn Mạch, để nguội sẽ không ngon nữa.” Vương Bàn Tử mỉm cười, ngồi xuống uống một ngụm trà cho thấm ướt cổ họng.

“Đúng là như vậy! Vương quản sự không hổ là địa đầu xà nơi đây. Chỉ là chuyện làm ăn tại hạ muốn bàn cũng không liên quan tới cái này, mà liên quan tới La Gia Thôn cách đây mấy trăm dặm.” Lý An nói thẳng.

Khoảng mười lăm phút sau, từ bên ngoài đi tới một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập, khuôn mặt tròn trịa để ba chỏm râu nhỏ, hai con mắt chuột láo liên liên tục khiến người đối diện không nhịn được mà đề phòng.

Tuy nhiên hôm nay, mới sáng sớm, một kẻ như vậy đã ngang nhiên tới gõ cửa lớn của Thanh Vân Môn.

“La Gia Thôn? Chính là sơn thôn cách đây không lâu vừa bị d·ịch b·ệnh kia?” Vương Bàn Tử kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông trung niên này đúng là Vương quản sự ngày đó xuất hiện trong La Gia Thôn, chỉ là thái độ của lão đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên trong Hứa Xương Phường, năm thành cơ sở kinh doanh đều là tài sản của Thanh Vân Môn, cái gì nhà hàng, quán trọ, tửu lâu, thanh lâu,... nhiều không kể siết. Người ngoài muốn làm ăn buôn bán ở đây cũng được mà thôi, mỗi tháng ngoại trừ nộp thuế cho quan phủ thì phải nộp phí bảo kê cho Thanh Vân Môn, có thể tưởng tượng được mỗi ngày số bạc đổ vào ngân khố môn phái này nhiều như thế nào.

Lý An mỉm cười đứng dậy chào: “Xin chào Vương quản sự! Tại hạ Lý An, còn đây là Mộc cô nương. Chúng ta là thương nhân từ xa tới đây làm ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộc Huyền Linh ở phía sau không nhịn được chen vào: “Lớn tới mức nếu ngươi dám làm chậm trễ thì sẽ bị cắt đầu.”

“Ngươi cứ như vậy hằm hằm tới gõ cửa nhà người ta sao? Thanh Vân Môn cũng không ăn chay đâu, mà cho dù ngươi có đồ sát sạch môn phái nhà người ta cũng vô dụng bên trên bọn hắn còn có một cái Thính Phong Tiểu Các.” Mộc Huyền Linh lười nhác ngồi trên bức tượng sư tử đá còn lại, ngáp một cái hỏi.

Cạch! Một tiếng! Cuối cùng cánh cửa lớn Thanh Vân Môn cũng chịu mở ra, từ bên trong đi ra một tên thiếu niên tuổi còn khá trẻ ăn mặc như người ở bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huyền Sơn Thành rộng lớn vô cùng, chia làm nội thành cùng ngoại thành. Nội thành lại phân làm 9 phường một phủ, ngoại thành cũng phân làm 36 phường khác nhau. Hứa Xương Phường trong đó cũng không tính là nổi bật, tuy nhiên chỉ là so với các phường khác trong thành mà thôi, nếu đặt ở nơi khác thì Hứa Xương Phường cũng thừa đủ xứng với cách nói phồn hoa tấp nập rồi.

Đợi cho trà đã uống xong, lời khách sáo cũng đã nói đủ, Lý An cũng không vòng vo tam quốc nữa mà nói thẳng mục đích tới nơi này: “Vương quản sự là người bận rộn, chúng ta cũng không ở nơi này tốn thời gian của ngài nữa. Chúng ta tới Huyền Sơn Thành làm ăn, thấy nơi đây địa linh nhân kiệt, cho nên quyết định ở nơi này mở một cửa hàng buôn bán đồ gỗ nhỏ. Địa điểm cũng đã chọn xong, là một căn tiệm nhỏ nằm ở phố Lưu Huỳnh, Phường Xuân Nhạc bên cạnh.”

Qua đây cũng có thể thấy được miếng bánh Huyền Sơn Thành này thực đúng là cực kỳ lớn nhưng sớm đã được các thế lực lớn nhỏ phân chia đâu vào đấy hết rồi, tới một mảnh vụn nhỏ cũng không rơi xuống đất được. Một kẻ ngoại lai muốn nhúng một chân vào nơi này thực sự khó, rất khó là đằng khác.

Tên hộ vệ nghe vậy hơi rụt cổ lại, suy nghĩ một chút rồi mời hai người Lý An vào trong. Sau khi vào cửa, hắn giao hai người Lý An cho một tỳ nữ, còn bản thân thì vội đi thông báo.

“Lớn tới mức nào?” Tên người hầu nghi hoặc hỏi lại, giọng nói thấp hơn một chút.

Lý An nhìn hắn một chút, Thanh Vân Môn này không khỏi cũng quá mức kỳ lạ đi. Một thế lực lớn như vậy, mặt trời đã đứng bóng rồi mà cửa chính vẫn đóng chặt, thậm chí tới tên canh cửa cũng không có.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Thương lượng