Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Y sách
Lý An lắc đầu: “Vương quản sự nói đùa, các ngươi xem qua rồi trở về chép lấy vài bản có khó khăn gì đâu? Tuy nhiên ngài không cần lo lắng, tại hạ dám đảm bảo Y Sách sẽ còn nằm ngoài mong đợi của Thanh Vân Môn, chúng ta còn muốn ở Huyền Sơn Thành làm ăn lâu dài làm sao dám lừa gạt Thanh Vân Môn các ngài được, đúng không?”
“Không được!” Lý An vẫn lắc đầu.
“Thứ gì có thể khiến chúng ta động tâm? Nếu là vàng bạc châu báu thì thôi đi.” Vương Bàn Tử có chút hứng thú hỏi ngược lại.
“Đó là tất nhiên! Các vị cứ thong thả, bên phía Thanh Vân Môn chúng ta sẽ lo việc chuẩn bị khế ước.” Vương Bàn Tử mỉm cười nói, mỡ ở trên mặt chen chúc lại với nhau.
Đối phương đã có thể dễ dàng chữa khỏi Hắc Viêm Dịch mà toàn bộ y sư trong môn đều bó tay, thiết nghĩ Y Sách bọn hắn lấy ra sẽ không phải thứ hàng tầm thường trôi nổi trên thị trường.
“Trở thành thế lực phụ thuộc, nghe thì không hay cho lắm nhưng công tử đừng hiểu lầm, mọi cơ sở kinh doanh khắp Huyền Sơn Thành này đều là như vậy, Thanh Vân Môn cũng không có ngoại lệ. Một khi trở thành thế lực phụ thuộc, cửa hàng của công tử sẽ được chúng ta hỗ trợ trong kinh doanh, trấn nh·iếp bọn đạo chích, tất nhiên mỗi tháng phải đóng một ít tiền hoa hồng.” Vương Bàn Tử hắc hắc cười, ngón tay trỏ và ngón cái khẽ chạm vào nhau giữa không trung.
“Không được!” Lý An lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được! Ta nghĩ xong yêu cầu rồi, cởi Tử Luân ra cho ta!” Mộc Huyền Linh không cần nghĩ đáp.
Mộc Huyền Linh đi sau hắn mấy bước, cuối cùng vẫn là không nhịn được châm chọc: “Chúng ta có cuốn y sách nào hay sao? Sao ta không biết nhỉ?”
“Không phải sao?” Lý An hỏi ngược lại.
“Thì cũng không phải là không phải. Chỉ là một thân y thuật của ta khổ sở lắm mới học được, cứ thế hai tay dâng lên cho người ngoài làm sao ta thoải mái trong lòng cho được?” Mộc Huyền Linh sờ sờ chiếc vòng xinh đẹp trên cổ, duyên dáng đáng yêu trả lời.
Thực sự mà nói thì cái giá 1000 lượng bạc này thực sự hơi đắt, căn cửa hàng kia tuy vị trí rất tốt, kiến trúc 3 tầng coi như vững chắc tuy nhiên đã lâu không tu sửa, vốn là một cái tiệm rèn nhưng nhân khí chẳng ra làm sao. Tuy nhiên ông chủ nhất quyết không chịu hạ giá, Lý An cũng lười vì mấy chục, trăm lượng bạc mà bôn ba đi nơi khác nên dứt khoát đập tiền.
Vương Bàn Tử trong lòng do dự, La gia thôn chỉ là một cái thôn bé bằng lỗ mũi mà thôi, lấy thân phận của lão trong môn phái có thể tự xử lý được. Dù nghĩ thế nào thì món làm ăn này Thanh Vân Môn cũng lời to cả, một cái La gia thôn mỗi tháng không tạo ra được mấy lượng bạc, nhưng một cuốn Y Sách lại khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được!” Lý An mỉm cười, cũng tăng nhanh cước bộ đuổi theo.
Còn như đối phương gan lớn bằng trời dám lấy một cuốn sách rách ra lừa gạt thì càng đơn giản, tới khi đó bọn hắn danh chính ngôn thuận lấy lại La gia thôn, nhân tiện xử lý luôn mấy người này là được.
Mộc Huyền Linh im lặng nghe từ đầu tới cuối, tới đây không nhịn được mà nói: “Không phải bảo là chỉ có một yêu cầu thôi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý An lắc đầu: “Cô yên tâm đi, lấy y thuật của cô tùy ý viết ra chút ít bản lĩnh không quan trọng liền đủ cho Thanh Vân Môn học cả đời rồi. Ta cũng sẽ không lấy không y sách của cô, thế này đi, cô có thể yêu cầu ta làm một việc trong khả năng coi như là tiền công viết sách. Thế nào?”
“Thế thì đem Sinh Luân trong tay ngươi giao cho ta?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí Lý An còn nhìn thấy một cửa hàng bán yêu thú trực tiếp xích một con yêu thú hình dạng như voi cao hơn 10 mét ở trước cửa chính làm người qua đường đều phải dừng lại trầm trồ mãi không thôi. Có thể tồn tại ở nơi tấc đất tấc vàng này, mỗi cửa hàng đều có thủ đoạn kinh doanh độc đáo của riêng mình.
“Có thể được Thanh Vân Môn che chở là phúc phần của chúng ta, tại hạ cầu còn không được. Như thế này đi, chúng ta về chuẩn bị một chút, ngày mai tại hạ sẽ đem Y Sách tới.” Lý An vội tiến lên một bước chắn trước người Mộc Huyền Linh, chắp tay mỉm cười.
Mộc Huyền Linh hừ một tiếng nhanh chân chạy lên phía trước, không quay đầu mắng một câu: “Đúng là nam nhân ăn nói càng ngọt thì càng đểu cáng, cái này không được cái kia cũng không được. Tạm thời bổn cô nương chưa nghĩ ra yêu cầu, để dành sau này dùng đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trước kia La gia thôn xuất hiện Hắc Viêm Dịch, nghe nói y sư trong Thanh Vân Môn đã tới thăm khám nhưng cuối cùng đành lực bất tòng tâm quay về.” Lý An nói tới đây có ý dừng lại uống một ngụm trà, xong lại nói tiếp: “Vừa khéo Mộc cô nương đây xuất thân gia đình nhiều đời hành y cứu thế, được tổ tiên truyền lại một cuốn y sách cao minh vô cùng, bên trong đó vừa khéo có phương pháp chữa trị Hắc Viêm Dịch. Hơn nữa đây vẫn còn chỉ là một phần nhỏ nội dung trong đó mà thôi! Nếu Thanh Vân Môn nhường lại La gia thôn cho chúng ta, ta xin hai tay dâng lên cuốn y sách này.”
“Hừ! Ngươi chưa từng hỏi ta có chép sách cho ngươi hay không mà đã dám lấy ra làm ăn với Thanh Vân Môn. Chẳng nhẽ ngươi nghĩ dùng Sinh Tử Luân, lấy mạng sống ra uy h·iếp thì bổn cô nương sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi?” Mộc Huyền Linh khó chịu ra mặt nói.
Lý An đối với thái độ của đối phương cũng không bất ngờ, lắc đầu: “Tất nhiên là không thể dễ dàng như vậy mà nhường rồi! Chỉ là nếu chúng ta có thể lấy ra thứ khiến Thanh Vân Môn các ngài động tâm thì sao?”
“Ta phải để y sư trong môn xem qua cuốn sách kia đã rồi mới quyết định được.” Vương Bàn Tử lạnh nhạt nói, bộ dạng không mấy hứng thú.
Lý An chậm bước lại, hiếm có mỉm cười với ma nữ này, hắn chỉ vào đầu của nàng rồi nói: “Y sách chẳng phải ở đây hay sao! Cô về chép cho ta một cuốn là được.”
Chương 161: Y sách
Vừa đi đường Lý An vừa hứng thú đánh giá cửa hàng hai bên, Huyền Sơn Thành thực sự là một nơi phồn hoa hiếm có, hai bên đường lớn mọc lên san sát đủ loại cửa tiệm. Quán trọ, tửu lâu, quán trà, cửa hàng bán y phục, bán sách, bán v·ũ k·hí, bán yêu thú ... có thể nói là ngươi có thể nghĩ tới cái gì thì nơi này sẽ bán thứ đó.
Rời khỏi Thanh Vân Môn, Lý An hai người đi thẳng trở về Xuân Nhạc Phường, Lý An vừa bỏ ra 1000 lượng bạc trắng mua đứt một cửa tiệm nhỏ ở nơi đó.
Huống hồ Thanh Vân Môn buôn bán nhiều mảng, trong đó cũng không thiếu mở y quán, buôn bán thảo dược, phương thuốc các loại. Nếu như cuốn y sách kia thực sự lợi hại như đối phương nói thì đây thực sự là một mỏ vàng a!
Sau đó bọn hắn lại khách sáo nói mấy lời vô thưởng vô phạt, uống thêm một ly trà rồi mới luyến tiếc chia tay. Nếu chỉ nhìn bọn hắn lưu luyến không rời như vậy còn tưởng là hảo huynh đệ vào sinh ra tử nhiều năm rồi không gặp lại chứ.
Vương Bàn Tử không đáp mà chỉ khẽ ồ lên một tiếng, thảo nào hắn còn bảo hai tên trước mắt cứ quen quen. Thì ra lúc trước hắn bảo người La gia thôn phác họa lại thần y đã chữa khỏi bệnh dịch, hai bức họa cho ra đúng là có năm, sáu phần giống hai người này. Chỉ là chuyện cũng đã qua một khoảng thời gian, gần đây hắn lại bận tới tối tăm mặt mũi cho nên nhất thời không nghĩ ra.
Tuy nhiên trong lòng lão đã rất động lòng rồi, lúc trước bọn hắn trơ mắt nhìn La gia thôn c·hết phân nửa đã gây nên lời đàm tiếu rất lớn, Hắc Viêm Dịch kia cũng không chỉ xuất hiện ở thôn này, nếu có thể có được phương pháp chữa trị thì thực sự quá tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.