Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Quyết định buôn bán
Lý An vốn đã suy nghĩ mãi không ra con đường phát tài, nghe đối phương nói như vậy thì mặt đen cả lại. Người kia thấy cảnh này, cũng coi như thông minh vội vàng nằm xuống sàn đi ngủ.
Ngoài ra người trong thôn cũng không thiếu chế tạo một số đồ đạc đơn giản như giường tủ bàn ghế các loại đem vào thành bán đổi lấy tiền. Tuy nhiên bọn hắn cách Huyền Sơn Thành xa như vậy, món làm ăn này miễn cưỡng cũng chỉ đủ kiếm ăn mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Thanh Nhi trước khi lên lầu còn bảo tiểu nhị mang lên một chậu nước ấm để rửa chân cho bà, tuy chỉ là con nuôi nhưng nàng chăm sóc Ngũ Nương còn tốt hơn Lý An nhiều. Điều này làm hắn vừa vui mừng lại vừa hổ thẹn, thầm may mắn vì đã đưa theo Liễu Thanh Nhi đi cùng.
Muốn thăm dò được những thứ này thực ra cũng không khó, chỉ cần tới trà quán tửu lâu bắt chuyện làm quen với mấy tên rảnh rỗi, mời bọn hắn một đĩa đậu phộng muối hay một bình trà thôi là bao nhiêu thông tin bọn họ đều tuôn ra hết. Đặc biệt là còn có mỹ nhân như Mộc Huyền Linh ở cạnh, tên nào tên nấy đều không nhịn được nói tới nước miếng văng tứ tung khắp nơi.
“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, mọi người xin hãy yên tâm. Ta đã mua một cửa tiệm nhỏ ở Phường Xuân Nhạc phía Nam thành, tuy không nằm trên con phố chính nhưng vị trí cũng coi như sầm uất, cách Vọng Nguyệt Giang con sông kia không xa. Ngày mai chúng ta sẽ dọn tới nơi đó.” Lý An mỉm cười tự tin nói.
“Trước mắt ta sẽ bán đồ gỗ!” Lý An không do dự nói ra.
Liễu Thanh Nhi tò mò hỏi: “Huynh định bán cái gì?”
Lý An nhìn một chút Ngũ Nương hai người đi phía trước, cũng khẽ cười nhẹ: “Cô nương hiểu lầm cái gì rồi! Tại hạ xưa nay chưa từng nhận mình là người tốt, cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là không phải người xấu mà thôi.”
Ngũ Nương hai người hai mắt nhìn nhau, nhất thời không hiểu Lý An tại sao lại đột nhiên muốn buôn bán đồ gỗ? Ý là muốn bán tủ giường bàn ghế các thứ hay sao?
Nơi này không hổ là Huyền Sơn Thành, một bữa cơm tối đơn giản, ngon thì không ngon đi đâu nhưng quả thực là đắt tới dọa người. Mấy bát cơm, mấy đĩa thức ăn nhạt thôi mà tốn mất ba lượng bạc.
Hắn không tin lấy kiến thức cùng với tầm nhìn của một người hiện đại như hắn ở tòa thành này lại không lăn lộn nổi, vừa khéo trong túi hắn cũng còn một tí bạc làm vốn.
Thứ hai, về nguồn tiêu thụ. Huyền Sơn Thành là địa điểm kinh thương có tiếng, thương nhân khắp nơi đều đổ về đây tìm mua đặc sản đem ra từ Thái Hư Sơn Mạch, chỉ cần đồ gỗ của hắn đủ tốt, đủ độc đáo, chẳng nhẽ còn sợ không có người mua hay sao? Huống hồ dân chúng bản địa cũng cần dùng tới đồ gỗ.
Đợi tới khi một đoàn người đã ra tới đường lớn, Mộc Huyền Linh mới cố ý thả chậm bước chân, nhỏ giọng nói với Lý An một câu: “Lý đại thiện nhân cứ như vậy trơ mắt nhìn ta hại người à? Không thấy cắn rứt lương tâm hay sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xem ra ngày mai phải tới thăm Thanh Vân Môn một chuyến rồi!” Lý An tự nhủ một câu, đối với tương lai có chút chờ mong.
Mộc Huyền Linh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn một cái, vô thức sờ vào vết sẹo mờ trên cổ. Tên háo sắc này đa nghi như quỷ, lời hắn nói ra mười lời thì hết chín không phải sự thật, tuy nhiên nàng hoàn toàn không chút nghi ngờ lời hắn vừa nói.
Mộc Huyền Linh hừ lạnh một tiếng rồi đi xuống tầng một ăn cơm, thực sự là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Ồ, vậy cơ à!” Mộc Huyền Linh vui vẻ cười, bàn tay không ngừng mân mê cọng tóc mai.
Mộc Huyền Linh trải chiếc chăn lên mặt đất, nhìn thấy cảnh này lắc đầu: “Ngươi đang nghĩ làm sao để kiếm tiền chứ gì? Lấy ngươi một thân bản lĩnh, ta đề nghị đi ăn c·ướp là tốt nhất! Vừa nhanh vừa dễ, không thì đi làm sơn tặc cũng được.”
Vừa đóng cửa phòng, Mộc Huyền Linh nhìn căn phòng trọ cũ nát chật hẹp không nhịn được mà than thở: “Lý đại tài chủ à Lý đại tài chủ! Ngài đã nghèo khổ tới mức ba người thuê một căn phòng thế này rồi sao? Chẳng nhẽ là muốn kiếm cớ ở chung với bổn cô nương hay sao, thế thì cứ nói thẳng là được à!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý An không để lời nói của nàng vào tai, đặt Liễu Thanh Nhi xuống chiếc giường lớn trong phòng rồi mới quay sang nói: “Khắp người cô đâu đâu cũng đều là độc, ta còn muốn sống thêm mấy năm à. Bớt nói nhiều đi, cô cùng ta ngủ trên đất, tỷ tỷ ngủ trên giường.”
“Đúng là như vậy. Ít nhất chỉ cần cô dám làm hại tới người nhà của ta, Lý mỗ tuyệt đối sẽ chém c·hết vô tình, tuyệt không do dự!” Lý An cười nhạt một câu, tăng nhanh cước bộ đuổi theo người nhà ở phía trước.
Đặc biệt là Ngũ Nương, bà tuổi cao sức yếu lại vừa ốm dậy chưa lâu, đi đường lâu như vậy tuy chủ yếu đều là ngồi xe ngựa nhưng không ngăn được xương cốt toàn thân rã rời.
Chương 159: Quyết định buôn bán
Thứ nhất, nơi này cách Thái Hư Sơn Mạch không xa, đâu đâu cũng toàn là cổ thụ, nguyên liệu đầu vào vô cùng dồi dào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người về nghỉ ngơi sớm đi!” Lý An khẽ tung túi tiền trong tay một cái, chán nản đi về phòng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hắn là người ngoại lai, thân phận không rõ, dù là thế lực nào cũng sẽ không thực sự tin tưởng mà trọng dụng. Dù cho chắc chắn có thể kiếm được bạc nhưng xa xa không đủ để chữa bệnh cho Lý Tiểu Hoa, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có tự mình đứng ra mà kinh doanh.
Nửa ngày sau, bọn hắn cuối cùng cũng thuê xong hai căn phòng trọ nhỏ cũ kỹ rồi chia nhau nghỉ ngơi. Đường xa mệt mỏi, trời cũng đã sắp tối, bọn hắn qua loa ăn tối xong đều ai về phòng người nấy mà ngủ.
Hắn sở dĩ sắp xếp thế này cũng là có nguyên do của nó. Để tỷ tỷ ở một mình hắn tự nhiên là không an tâm nổi, để cho Liễu Thanh Nhi cùng với mẫu thân chăm lo cũng không ổn thỏa, chỉ còn cách hắn tự mình trông chừng. Còn về phần Mộc Huyền Linh, ma nữ này thực sự làm Lý An không tài nào an tâm nổi, chỉ cần để cô ta rời khỏi tầm mắt thôi thì có trời mới biết được cô ta sẽ âm mưu cái gì, thôi thì chi bằng đem theo bên người mọi lúc mọi nơi, như vậy cũng thuận tiện chăm sóc cho tỷ tỷ.
Thứ ba, cũng là nguyên do chủ yếu chính là La Gia Thôn. Trong khoảng thời gian ở lại nơi này hắn đã thăm dò kỹ rồi, trên dưới mấy trăm nhân khẩu trong La Gia Thôn đều dựa vào nghề mộc để kiếm sống. Công việc chủ yếu của bọn hắn là vào dãy núi sau thôn chặt cây, sau đó đem về xử lý đơn giản thành các thanh gỗ lớn vuông vức. Thế lực gọi là Thanh Vân Môn mỗi tháng sẽ vào thôn thu mua những thanh gỗ lớn này một lần, giá cả cực rẻ mạt nhưng không ai dám nói gì.
Liễu Thanh Nhi cùng Ngũ Nương ở chung một phòng. Lý Tiểu Hoa, Lý An cùng Mộc Huyền Linh ngủ chung một phòng.
Mộc Huyền Linh nhìn Lý An luyến tiếc không thôi đưa ba lượng bạc cho tiểu nhị thực sự là tức tới xì khói, tên khốn này một thân bản lĩnh sao lại hám tài như vậy chứ?
Thực ra nàng cũng hiểu lúc trước nàng bảo muốn nghiên cứu thuốc giải cho Lý Tiểu Hoa cần tiêu tốn núi vàng, núi bạc cũng không đủ, cho nên tên họ Lý mới tiết kiệm từng đồng một như vậy. Chỉ là mức độ của hắn bây giờ phải gọi là tằn tiện mới đúng, tiết kiệm cái con khỉ?!
Cứ như vậy nhàm chán đi khắp nơi một tuần lễ, vào một buổi tối lúc đông đủ mọi người đang ngồi ăn cơm tối, Lý An đợi mọi người dùng bữa xong thì dõng dạc đứng dậy tuyên bố: “Ta quyết định sẽ ở Huyền Sơn Thành này mở một cửa hàng nhỏ!”
Vào tới phòng, Lý An kiểm tra tình trạng Lý Tiểu Hoa một chút rồi bắt đầu ngồi trên bàn mặt ủ mày chau.
Những người còn lại cũng nhanh chóng ai về phòng người nấy, cả ngày bôn ba mệt mỏi, bọn họ ai cũng mệt rã rời rồi.
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng Lý An đã áo mũ chỉnh tề ra ngoài, lúc ra tới cửa hắn vẫn không yên tâm kéo theo Mộc Huyền Linh đang mắt nhắm mắt mở đi theo. Mỗi lần mà nữ này rời khỏi tầm mắt hắn đều không thể nào yên tâm nổi, thôi thì xách theo vậy, coi như một chiếc túi nhỏ là được.
Mộc Huyền Linh sớm đã biết ý định này của hắn, hoàn toàn không hứng thú tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Ngược lại Ngũ Nương cùng với Liễu Thanh Nhi đều tò mò nhìn hắn.
Lý An đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thực ra lấy thực lực của hắn bây giờ, không nói tới những biện pháp phi pháp thì gia nhập thế lực nào đó cũng có thể ăn sung mặc sướng áo cơm không lo, dù sao ở nơi nào thì một tên luyện khí sĩ cũng đều được trọng dụng, huống hồ hắn còn là thể - khí song tu.
Hắn nói suy nghĩ kỹ càng thực sự là đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Lựa chọn buôn bán đồ gỗ xuất phát từ mấy nguyên do: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.